Chương 87: Thị Uy
Nguyên Mộc vội ho một tiếng, đi đến bên người bọn họ nhưng lại không biết nói gì để an ủi.
- Thế sự vô thường, thỉnh xin hai vị kiềm chế nỗi đau. – Tiểu Ảnh đã đi trước một bước, thốt ra lời.
Hai vị cao thủ Đại Thừa kỳ từ trước đến nay giao hảo rất tốt với Thu Phong, Lý Thành Trụ cũng không quá gần gũi với bọn họ, chỉ biết một người tên là Hạ Mạch, một người gọi là Khắc Ba.
Hạ Mạch cười khổ nhìn mọi người:
- Thành chủ đại nhân thế nào?
- Không việc gì, chỉ bị thương nhẹ. – Tiểu Ảnh cũng không biết rõ thương thế của Cổ Linh Lung rốt cuộc như thế nào, chỉ đành nói như vậy để ủy lạo mọi người.
Khắc Ba gật đầu:
- Vậy là tốt rồi. – Sau đó thở dài:
- Không nghĩ ra chiến tranh không hề hấn gì, nhưng lại bị người mình phục kích.
Hạ Mạch ngẩng đầu nhìn Nguyên Mộc:
- Nguyên huynh có điều tra được ai là chủ mưu chuyện này không?
Nguyên Mộc lắc đầu, vẻ mặt hiện rõ vẻ xấu hổ.
Lý đại lão bản tiến lên, ngồi xổm xuống, vuốt cằm nhìn hai Nguyên Anh nhỏ bé trước mặt.
- Ngươi..ngươi muốn làm gì? – Hạ Mạch run rẩy thân thể, hàm răng run lập cập. Mọi chuyện trên chiến trường vừa rồi họ cũng đã thấy rõ ràng, nhất là cảnh sủng vật của Lý đại lão bản cắn xé Tiên Anh của tiên nhân. Mặc dù giờ này không biết con súc sinh độc ác đó đang ở đâu nhưng ai mà biết được nam nhân hung ác trước mắt có thể gọi nó xuất hiện hay không?
- Chúng ta vốn chung đường! – Khắc Ba tỉnh táo hơn một chút, nghiêm trang nhìn Lý Thành Trụ.
Lý Thành Trụ lạnh lùng cười, quay đầu nhìn Khắc Ba:
- Thế à?
Tiểu Ảnh đứng phía sau cảm thấy bất nhẫn, nhịn không được bèn nói:
- Trụ Tử… - Tuy nhiên nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Lý Thành Trụ thì lại không dám nói nữa, cúi đầu xuống.
- Hừ! – Lý đại lão bản tức giận đến phun khí ra ngoài mũi:
- Có đúng là như thế không? Ta lại đang muốn trực tiếp tiêu diệt các ngươi.
Nghe hắn nói thế, Nguyên Anh của Hạ Mạch và Khắc Ba đồng loạt run lên, sắc mặt nhất thời biến thành xanh mét.
- Tuy nhiên… - Lý đại lão bản cười hắc hắc, nói tiếp:
- Xem các ngươi quan tâm đến Linh Lung nhà chúng ta như vậy, trung thành cẩn cẩn nên thôi!
Tiểu Ảnh và Nguyên Mộc đứng sau lưng đồng thời thở phào một hơi. Nếu lúc này Lý Thành Trụ đột nhiên gây ra chuyện thì bọn họ cũng không biết là nên giúp ai nữa đây.
- Nhưng! – Lý Thành Trụ trong nháy mắt đã thay đổi nét mặt, mắt trợn tròn nhìn hai Nguyên Anh:
- Nếu có người đem chuyện nhìn thấy hôm nay nói ra ngoài. Ta cũng không ngại đem các ngươi làm thức ăn cho sủng vật của ta.
- Ngươi dám! – Khắc Ba lay động thân thể, vươn bàn tay nhỏ bé chỉ vào Lý Thành Trụ.
- Ngươi xem ta có dám hay không? – Lý Thành Trụ nở nụ cười quỷ dị, tóm lấy Nguyên Anh Khắc Ba và Hạ Mạch, cho vào trong Bích Huyết Giới.
- Trụ Tử! – Tiểu Ảnh rốt cuộc nhịn không được kêu lên. Tiểu Vật còn đang ở trong Bích Huyết Giới, nếu đem Nguyên Anh hai người cho vào trong đó thì chẳng phải giống như đưa dê vào miệng hổ sao?
- Yên tâm, không sao đâu. – Lý Thành Trụ nháy mắt mấy cái:
- Tiểu tử kia đã sớm ngủ, không biết lúc nào mới tỉnh, hơn nữa nếu không có ta ra lệnh, nó sẽ không làm tổn thương bọn họ.
- Đang ngủ? – Tiểu Ảnh kinh ngạc, Tiểu Vật làm sao lại ngủ lúc này?
- Ừ, đại khái…ăn nhiều quá. – Lý đại lão bản mỉm cười.
Nguyên Mộc nhìn chiến hữu khi nãy của lão chuyển biến một cách chóng mặt, cũng không biết nên có cảm tưởng gì nữa.
Trước kia hắn mặc dù hung ác nhưng vẫn còn biết trước biết sau. Bây giờ hắn làm việc quyết đoán, không hề để ý đến lễ nghi trên thế gian nữa.
Nguyên Mộc bặm môi suy nghĩ, xem ra tên gia hỏa này cũng bắt đầu phát triển rồi đây.
- Tốt lắm, mọi người nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị trở về thành. – Lý đại lão bản vung tay lên, phảng phất như phong phạm của người đứng đầu một môn phái, ngay cả Nguyên Mộc cũng phải theo thực hiện theo lời hắn.
Một lâu sau, Thu Phong hôn mê mới tỉnh lại, Lý đại lão bản lập tức bắn ra một kích vào gáy của hắn:
- Ngu ngốc này!
Thật ra Lý Thành Trụ chỉ hy vọng một kích đó khiến đầu óc Thu Phong vỡ ra như ngói mộc.
Thu Phong mở mắt ra, hoàn toàn không bận tâm đến thương thế và bùn đất dính trên người, trực tiếp thuấn di đến trước mặt Tiểu Ảnh, nhìn chằm chằm vào Cổ Linh Lung, mở miệng hỏi:
- Thành chủ đại nhân ra sao?
- Làm phiền lao tâm! – Lý đại lão bản vỗ vỗ tay đi đến, đoạn vươn tay cản trước ngực Thu Phong.
Thu Phong không nhìn hắn nhưng vẻ mặt đầy sát khí nói:
- Nếu Thành chủ đại nhân có ba dài hai ngắn gì đó thì ta sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn!
- Phụng bồi! – Lý Thành Trụ mỉm cười coi thường, Tiên nhân cũng bại trên tay ta, há lại sợ ngươi sao?
- Hừ! – Thu Phong không nói thêm tiếng nào nữa, đi sang một bên ngồi đả tọa.
Nguyên Mộc đứng một bên há hốc mồm, phen này ghen tuông tranh phong, trong lòng sảng khoái không thôi. Tại Hồng Nham Thai Địa cũng nhờ hào khí trầm muộn hai người này tạo ra mà lão có sức sống, giờ phút này lại thấy, đúng là vương bát đản đối với ô quy, một đôi đối với một đôi.
Trải qua nửa ngày nghỉ ngơi, mọi người đều đã hồi phục. Lúc này mới tiếp tục lên đường trở về Thải Hồng thành.
Lý Thành Trụ quay đầu nhìn lại một bãi chiến trường, chỉ còn hai thanh tiên kiếm mất đi linh tính cắm trên đầu hai vị Tiên nhân mà thôi.
Thị uy!
Lý đại lão bản muốn thị uy cho địch nhân hiểu rằng Lý Thành Trụ không phải là một người dễ dàng khi dễ. Nếu dám trêu chọc đến hắn thì tất sẽ phải trả giá đắt.
Về phần chủ mưu đứng sau bức màn, Lý đại lão bản chỉ cười lạnh. Vào lúc thân hình được tiên linh khí xanh lục che kín, hắn đã cảm nhận được một cỗ linh áp bất thường như có như không.
- Lão tử đã quay về! – Lý Thành Trụ ngửa mặt lên trời huýt một tiếng sáo dài.
Nguyên Mộc từng bước từng bước đi tới, đầu quay lại nhìn hai thanh tiên kiếm cắm trên bãi chiến trường, trong lòng tiếc nuối không thôi.
- Mẹ nó, dù gì cũng là tiên kiếm, lại có thể dễ dàng vứt đi như thế. Đúng là chết tiệt! – Nguyên Mộc một mặt lắc đầu, một mặt chửi thầm Lý Thành Trụ trong bụng.
Lý đại lão bản vỗ vỗ vai Nguyên Mộc:
- Yên tâm, sẽ có thứ tốt hơn.
- Nhưng…. - Nguyên Mộc vẫn chưa từ bỏ ý định của mình.
- Tin ta đi. – Lý Thành Trụ vỗ ngực hai cái:
- Hai thanh tiên kiếm đó bây giờ ngay cả phi kiếm cũng không bằng, tất cả linh khí, vật liệu đều đã bị hút hết. Hơn nữa toàn bộ trận pháp bên trong đã bị phá hủy, ngươi có lấy cũng vô dụng mà thôi, chỉ là hai thanh sắt vụn.
- Thật ư? – Nguyên Mộc há to miệng kêu lên. Nếu như vậy thì đại bổng màu trắng có uy lực thực khủng khiếp. Nguyên Mộc đang suy nghĩ xem sau này có nên đi theo vị đại lão bản trước mắt lăn lộn trên giang hồ.
Lý đại lão bản trừng mắt:
- Ta nói dối ngươi làm cái rắm gì.
Nguyên Mộc nhất thời cười ha hả, một tay vịn lên vai Lý Thành Trụ nói:
- Ta tin ngươi!
Trầm mặc một lúc, Nguyên Mộc rốt cuộc không nhịn được, lắp bắp hỏi:
- Giết Lục Dực Thiên Sứ có đúng là ngươi thực hiện?
Lý đại lão bản nheo nheo lông mày:
- Ngươi nghĩ sao?
Nguyên Mộc ôm lấy cánh tay hắn, khẩn thiết nói:
- Hảo tiểu tử, chỉ mong ngươi không phải là kẻ keo kiệt.
Nói đi nói lại thì tên tiểu tử này cũng cứu bản thân lão một lần. nếu không có hắn diệt trừ Lục Dực Thiên Sứ thì căn bản lão cũng không thể bình an vượt qua thiên kiếp!
Nguyên Mộc càng nghĩ càng lo, thì ra chính mình lại thiếu hắn một món nhân tình, không biết khi nào mới hoàn trả xong đây?
Tốt nhất là hai người bọn họ nhanh chóng nghỉ ngơi tại một chỗ, như vậy thì lão tử chỉ cần hoàn trả lại một phần là đủ rồi. – Nguyên Mộc trong lòng thầm vẽ ra một viễn cảnh an nhàn.