Chương 86: Nổi giận vì hồng nhan (Phần 2)
Ngược lại, động tác của Tiên nhân càng ngày càng chậm lại, lão bị đại bổng màu trắng hút đi rất nhiều tiên linh khí khiến cho lão bây giờ thậm chí đã xuất hiện cảm giác lực bất tòng tâm. Cả người từ cao đến thấp không chỗ nào còn nguyên vẹn, từ xa nhìn lại quả thật rất giống huyết ma từ tu la địa ngục xuất hiện.
Giao đấu một lúc lâu, Tiên nhân rốt cuộc đã xuất hiện sơ hở, tiên kiếm bị Lang Nha Bổng nuốt chửng. Ngay sau đó bị Tiểu Vật dùng Lưu Ly Châm phá vỡ linh khí hộ thể, Nguyên Mộc chém hai kiếm, nhất thời lả ra.
Lý Thành Trụ lạnh lùng điều khiển tám trăm phi kiếm trên đầu đồng loạt xuất chiêu kết thúc. Tuân theo pháp quyết trên tay Lý đại lão bản, tám trăm phi kiếm cắm thẳng vào người Tiên nhân.
"Phập, phập.." thanh âm này liên tục vang lên, cả người Tiên nhân cắm đầy phi kiếm, lắc lư như một con nhím trên không.
Lý Thành Trụ nghiến răng bắt quyết, tám trăm thanh phi kiếm mang theo Tiên nhân, cắm thẳng xuống đất.
"Phập." – mặt đất lập tức xuất hiện một hố to có hình người.
Nhìn xuyên qua màn mưa, Nguyên Mộc chứng kiến Tiên nhân đã bị tám trăm thanh phi kiếm đóng đinh dưới hố to, máu tươi chảy ra hợp với nước mưa, tạo thành một khe suối toàn máu.
- Hừ! – Nguyên Mộ lắc lắc đầu, quay người bay xuống.
Nhìn dáng vẻ của Tiên nhân như vậy, Lý đại lão bản lại cẩn thận quan sát, dám chắc ngay cả Tiên Anh cũng không thể chạy thoát. Xem ra bản thân lão đã không còn chuyện gì để làm nữa.
Nguyên Mộc đáp xuống bên cạnh Nguyên Sâm, mỉm cười nhìn huynh đệ của mình. Sau đó bố trí một kết giới chống mưa, che mưa cho thân thể Nguyên Sâm.
Lý Thành Trụ bay đến bên cạnh thân thể Tiên nhân, một tay nắm Lang Nha Bổng, chân đạp lên háng Tiên nhân, lạnh lùng mở miệng hỏi:
- Ta chỉ hỏi một lần, rốt cuộc là ai phái các ngươi đến?
Tiên nhân mở mắt nhìn Lý Thành Trụ, sau đó cười ha hả:
- Ha ha, không nghĩ ra ta là Tiên nhân lại bại trên tay một tu tiên giả yếu nhược…ha ha
- Cười cái con mẹ ngươi! – Lý đại lão bản vung Lang Nha Bổng, đập một nhát vào hông Tiên nhân.
Tiểu Ảnh từ xa nhìn chăm chăm vào Lý Thành Trụ, cho dù nàng cách xa Lý Thành Trụ đến hơn hai dặm nhưng nàng vẫn cảm nhận được mặt đất đang rung động. Ngay sau đó một tiếng nổ chói tai vang lên.
Mặt đất theo động tác của Lý Thành Trụ rung động lên vài lần mới dừng lại. Nhìn lại Tiên nhân kia, chỉ thấy não bắn cả ra ngoài, thân thể dính sát vào hố to dưới đất nhưng cặp mắt vẫn mở to phẫn nộ nhìn Lý đại lão bản.
- Nguyên Mộc! – Lý Thành Trụ hét lớn:
- Lưu Tinh kiếm!
Nguyên Mộc nghe tiếng, vội vàng ném Lưu Tinh kiếm lại. Lý đại lão bản tay bắt quyết, thu lại tiên kiếm, lạnh lùng nhìn tiên nhân chết không nhắm mắt, huyết châu khắp người. Hắn cầm Lưu Tinh kiếm bổ đầu Tiên nhân làm đôi, sau đó lạnh lùng chỉ Tiểu Vật:
- Giết lão!
Tiểu Vật tuân lệnh, vọt lên thân thể Tiên nhân, nhanh chóng hút ra Tiên Anh.
- Ngươi không sợ ngũ lôi oanh đỉnh hay sao? – Tiên Anh vừa xuất hiện của Tiên nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý đại lão bản.
Lý Thành Trụ lạnh lùng cười, cúi xuống bắt lấy Tiên Anh trước mặt:
- Ta rất bội phục dũng khí của ngươi. – Đoạn dùng tay dí dí vào trán Tiên Anh, tiếp tục nói:
- Nhưng ta cũng rất ghét loại người giống như con vịt nhưng không sợ bị luộc như ngươi.
Đoạn vung tay lên, hai thanh tiên kiếm bị Lang Nha Bổng nuốt chửng lập tức được thả ra. Bị hút hết tiên linh khí, hai thanh tiên kiếm này đã mất hết linh tính, kiếm thể mờ mờ không chút ánh sáng, một tia linh áp dao động cũng không có, rớt xuống mặt đất đánh xoảng.
Lý Thành Trụ đưa tay cầm lấy một thanh đâm thẳng vào đầu Tiên nhân, cắm thẳng xuống đất. Sau đó cầm lấy thanh tiên kiếm còn lại, đi đến thi thể của vị tiên nhân còn lại.
Đi được nửa đường, đột nhiên hắn nhớ đến chuyện gì, quay đầu nhìn Tiên Anh cười nói:
- Ta thật sự rất tò mò, rốt cuộc là ai có thể khiến cho Tiên nhân các ngươi thuần phục hắn như vậy. Ta nghĩ tu vi của hắn chắc là cao lắm. – Nói xong tiếp tục tiến đến phía trước.
Phía sai truyền đến thanh âm Tiểu Vật đang cấu xé thức ăn.
Thực hiện như tiên nhân lúc trước đối với thi thể tiên nhân còn lại, sau đó Lý Thành Trụ mới chậm bước đến bên người Tiểu Ảnh, mỉm cười:
- Ta đã trở lại.
Trong mắt Tiểu Ảnh vẫn còn thấm đẫm nước mắt, đơn thủ đỡ Cổ Linh Lung, thanh âm run rẩy nói:
- Quay lại là tốt lắm rồi.
- Trụ Tử. – Nguyên Mộc vừa khổ chiến, lúc này cũng mệt mỏi dìu huynh đệ mình tiến đến.
Lý Thành Trụ quay sang nhìn Nguyên Mộc cười hắc hắc, đưa tay vỗ vỗ lên vai lão, nhướn nhướn mày nói:
- Phối hợp hay lắm.
Nguyên Mộc bĩu môi:
- Ngươi thật là cầm thú, nếu một kiếm đó không giết chết được một gã Tiên nhân thì mọi người chúng ta đã chết hết.
Lý đại lão bản mỉm cười, không thể phản bác.
Nhất chiêu đó cũng như là binh hành hiểm chiêu. Nếu Nguyên Mộc không lĩnh hội được ý tứ của hắn thì nhất định sẽ không thành công. Giờ phút này ngẫm lại cũng cảm thấy nguy hiểm vô cùng.
Nguyên Mộc hai mắt nhìn đăm đăm vào đại bổng màu trắng trên tay Lý Thành Trụ, nuốt nước bọt ừng ực.
Lý Thành Trụ bắt quyết, thu hồi Lang Nha Bổng vào cơ thể, sau đó từ giới chỉ móc ra tiên giáp và hô lạp quyển của vị tiên nhân thứ nhất sử dụng, ném cho Nguyên Mộc.
Dáng vẻ Nguyên Mộc hoàn toàn giống như tinh tinh nhìn thấy chuối vậy, nhảy lên chồm chồm, vui vẻ ngoác miệng nói:
- Ha ha, hôm nay không hề thấy gì hết.
Lý Thành Trụ gật đầu, làm việc với người thông minh quả nhiên không cần nói nhiều lời. Bí mật của Diệt Thần cung tốt nhất là càng ít người biết càng tốt.
Tiểu Vật sau khi ăn xong Tiên Anh của Tiên nhân kia thì nhảy lên vai Lý Thành Trụ, không ngừng kêu chít chít, toàn thân lúc xanh lúc trắng.
Lý Thành Trụ cau mày, sau đó đưa tay tóm lấy Tiểu Vật cho vào trong Bích Huyết Giới.
- Sao thế? – Tiểu Ảnh ngạc nhiên hỏi.
- Không có gì. Tiểu Vật nói bên kia còn có hai người đang chờ chúng ta. – Lý Thành Trụ chỉ chỉ vào giữa chiến trường, nơi có thi thể hai vị Đại Thừa kỳ cao thủ và Thu Phong đã hôn mê.