Chương 85: Nổi giận vì hồng nhan (Phần 1)
Hai vị Tiên nhân đồng thời ngừng công kích, đứng im nhìn Lý đại lão bản. Nguyên Mộc thì hai mắt như muốn bắn vọt ra ngoài, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Ôi mẹ ơi! – Nguyên Mộc kiến thức thâm sâu, tuy nhiên lúc này cũng không rõ Lý Thành Trụ cuối cùng đã dùng thứ pháp bảo quái đản gì.
Bầu không khí của hiện trượng nhất thời trở nên kỳ quái!
Một lúc lâu sau, vị Tiên nhân bị mất tiên kiếm mới sực tỉnh, hai tay không ngừng bắt quyết, định khống chế Tiên kiếm thoát khỏi bụng cây lang nha bổng. Nguyên Mộc cũng xông đến đối thủ của mình, không để bọn chúng hợp nhất nữa. Lão đã sống mấy trăm năm, há lại bỏ qua cơ hội này.
Đã dung hợp với Diệt Thần cung thành nhất thể, Lý Thành Trụ là người đầu tiên nhận ra sự tranh đấu phía trong Lang nha bổng. Tiên kiếm bị cắn nuốt cũng không phải tan thành mây khói mà đang được Lang Nha Bổng chứa trong bụng, sau đó Lang Nha Bổng hấp thu tiên linh khí trong tiên kiếm, đem tiên linh khí đó truyền cho hắn, dung hợp với linh áp dao động của hắn.
- Đây không phải là hấp thu linh lực, chuyển đổi khí tức sao? – Lý đại lão bản bất giác hưng phấn vô cùng.
Phải biết rằng mỗi người đều có một linh áp dao động đặc thù, không hề giống người khác. Không nghĩ ra cây kẹo đường trắng muốt này có thể điều tiết linh áp dao động của hắn.
Nói cho dễ hiểu thì cây kẹo đường màu trắng như vú nữ nhân này so với Hấp Tinh đại pháp thì còn lợi hại hơn nhiều.
- Muốn cứu ư? – Ngay khi động tác của Tiên nhân lọt vào mắt thì Lý Thành Trụ cũng vội vàng bắt pháp quyết, giữ chặt tiên kiếm trong thân mình Lang Nha Bổng.
- Hừ, không hút hết cho khô thì chẳng phải là có lỗi với chính mình sao?
Giằng co một hồi, tiên kiếm vẫn ở trong bụng Lang Nha Bổng như cũ, không thể nào thoát ra ngoài, khiến cho vị Tiên nhân kia chán nản vô cùng.
- Con kiến mà lay đại thụ, có muốn động cũng không thể nhúc nhích! – Lý đại lão bản cười lạnh, chợt nhớ đến câu này.
Tuy nhiên lúc này vị tiên nhân kia đột nhiên vẻ mặt hiện ra nét hung tàn, bàn tay bắt quyết càng nhanh.
Lý Thành Trụ chỉ cảm giác được phía trong nhũ bổng màu trắng truyền đến một cỗ năng lượng mang tính bạo phá từ thanh tiên kiếm truyền ra. Lang Nha Bổng nhanh chóng bành chướng, lớn lên gấp đôi.
Cái loại cảm giác này thật giống như cảm giác thổi bong bóng.
Tuy nhiên ngay sau đó "bong bóng" chậm rãi xẹp xuống, từ trong nhũ bổng truyền ra một tiếng "ầm", ngay cả không khí cũng xuất hiện sóng gợn.
Vị tiên nhân kia thân thể lắc lư, từ khóe miệng chảy ra một dòng máu tươi.
Lý Thành Trụ biết rõ đây chính là tình trạng nguyên thần bị hao tổn. Lúc này không giết địch thì còn đợi khi nào nữa?
Tiểu Vật lúc này ngậm Lưu Ly Châm trong miệng, dùng tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy, đâm thẳng về hướng Tiên nhân kia. Ăn đã no, Tiểu Vật giờ phút này hưng phấn dị thường, tốc độ cũng tăng lên cực hạn. Lý Thành Trụ tay phải nắm Lang Nha Bổng, tay trái bắt quyết, tám trăm phi kiếm tụ lại trên đỉnh đầu thành một khối nhỏ, mũi kiếm hướng về phía Tiên nhân, theo Lý Thành Trụ vọt đến.
Lý Thành Trụ nhanh nhưng còn có người khác nhanh hơn hắn.
Ngay khi Lưu Ly Châm của Tiểu Vật cắm vào đan điền của Tiên nhân thì Nguyên Mộc đột nhiên xuất hiện sau lưng Tiên nhân, vận linh lực toàn thân, đâm thẳng Lưu Tinh kiếm vào lưng Tiên nhân.
Nguyên Mộc tình nguyện hao phí thật nhiều tiên linh lực để thuấn di cũng phải đâm chết Tiên nhân này.
Bị Lưu Ly Châm cắm vào, phá vỡ linh khí hộ thể, Tiên nhân đó chưa kịp bố trí lại linh khí hộ thể thì đã phát giác ra mình bị ám toán.
Lưu Tinh kiếm tràn ngập tiên linh lực của Nguyên Mộc đâm thẳng vào lưng Tiên nhân, tuy nhiên lại bị một chút hộ thể linh khí tồn đọng lại bên ngoài cơ thể ngăn cản. Quả nhiên Nguyên Mộc không có nguyên thần ấn ký, vẫn không phát huy được toàn bộ uy lực của Lưu Tinh kiếm.
Tuy nhiên ngay sau đó Lý đại lão bản đã khởi quyết, phát động công kích trận pháp trong Lưu Tinh kiếm.
Bên trong Lưu Tinh kiếm chính là Nguyên Tố Phân Thân của chính mình, Lý Thành Trụ đương nhiên có thể dễ dàng điều khiển, từ nãy đến giờ vì muốn phân tán sự chú ý của Nguyên Mộc nên vẫn không hỗ trợ, giờ phút này rốt cuộc đã xuất hiện chân bản lĩnh.
Lưu Tinh kiếm bên ngoài cơ thể Tiên nhân đột nhiên bộc phát, phát ra một luồng ánh sáng chói mắt, sau đó "roạt" một tiếng, công kích trận pháp đã được phát động, chấn nát linh khí hộ thể đã bị hao tổn của đối phương.
Lý Thành Trụ cười lạnh nhìn ánh mắt tuyệt vọng của Tiên nhân.
Tám trăm phi kiếm đồng thời công kích vào đan điền, nơi không hề có phòng ngự của Tiên nhân, liên tiếp xuyên qua như máy banh oanh tạc, thanh âm vang lên không ngớt trên không trung, từ thân thể Tiên nhân xuất hiện một dải máu tươi.
Lý đại lão bản vung Lang Nha Bổng, ngoài miệng hô to một tiếng:
- Đi gặp tổ tông của ngươi đi! – Đoạn nện thẳng xuống đầu tiên nhân.
Tiên nhân tựa như lưu tinh xẹt thẳng xuống đất, "ầm" một tiếng, thân hình cắm sâu xuống đất.
Đánh trúng tiên nhân, trong nháy mắt, Lý đại lão bản còn cảm giác tiên linh khí mạnh mẽ hơn lúc nãy gấp bội bị hút vào Lang Nha Bổng.
Tiểu Vật chờ đợi giờ phút này đã lâu, rít lên một tiếng, theo sát thân thể tiên nhân bay xuống đất. Sau đó theo một khuôn mẫu đã định, hút ra Tiên Anh của Tiên nhân đó.
- Trụ Tử. Đến hỗ trợ. – Nguyên Mộc mồ hôi ròng ròng, hô to.
Thuấn di tiêu hao rất nhiều năng lượng, hơn nữa Lục Hợp Càn Khôn trận đã mất đi hiệu lực, khổ chiến thời gian dài đã khiến cho Nguyên Mộc không thể cầm cự được nữa.
Vị tiên nhân còn lại mặc dù hết sức mệt mỏi, lại bị trúng kiếm, bây giờ có muốn chạy cũng khó, đành cố gằng ra sức giằng co.
- Lần này vì tài bảo mà ra! – Vị Tiên nhân còn lại bi ai nhìn tử trạng của đồng bọn mình mà run rẩy.
Lý Thành Trụ gia nhập đã khiến cho Nguyên Mộc thở phào nhẹ nhõm. Sự dũng mãnh của Lý đại lão bản, Nguyên Mộc đã được thấy qua. Cho dù là Tiên nhân dũng mãnh nhất ở Hồng Nham Thai Địa cũng không thể so được với trạng thái điên cuồng của Lý đại lão bản lúc này.
Nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt của Cổ Linh Lung, nghĩ đến Tiểu Ảnh vì nghĩa mà thiệt thân, lấy thân thể vì mình đón hai kiếm. Lý đại lão bản đã thực sự nổi giận, gân xanh nổi hết lên. Hôm nay nếu không đem nhưng kẻ này chôn vùi dưới lòng đất thì sau này sợ rằng không còn mặt mũi nào nhìn những chiến tướng sống sót từ Hồng Nham Thai Địa, không còn mặt mũi nào nhìn mặt Cổ Linh Lung và Tiểu Ảnh.
Nhũ bổng màu trắng trên tay rít vù vù, tám trăm thanh phi kiếm không ngừng công kích Tiên nhân. Hơn nữa Nguyên Mộc ở bên cạnh thỉnh thoảng lại quấy rối một chút, càng khiến cho Tiên nhân bối rối.
Đã nhìn thấy gương người trước, bây giờ sao dám nói theo. Tiên nhân bây giờ căn bản không hề dám để binh khí của mình tiếp xúc với cây kẹo trắng của đối phương, sợ thanh tiên kiếm của mình lại bị nuốt mất. Tuy nhiên cho dù đã cẩn thận đề phòng như vậy, cho dù tiên kiếm chỉ thoáng lướt qua đại bổng thì tiên linh lực bên trong tiên kiếm cũng bị giảm bớt, mà lực điều khiển tiên kiếm của bản thân cũng bị giảm xuống.
- Mả mẹ nó, cây kẹo trắng kia rốt cuộc là thứ quỷ quái gì? – Tiên nhân khóc không ra nước mắt, chửi đổng lên một câu.