Chương 83: Đứng dậy
Cảm giác đau đớn lan tỏa toàn thân khiến cho Lý Thành Trụ như biến thành một gã điên lên cơn co giật, cả người không ngừng co rút, run rẩy.
Tiểu Ảnh là người đầu tiên biết được sự biến hóa của Lý đại lão bản, vội vàng cúi đầu xem xét. Chỉ thấy khuôn mặt của hắn đã trắng bệch, mồ hôi từng giọt to lăn tròn từ trán xuống.
- Sao thế? Trụ Tử? – Tiểu Ảnh lo lắng kêu lên, đồng thời dùng tay giữ chặt thân hình đang co giật của hắn.
Tuy nhiên Lý Thành Trụ giờ phút này đã điên cuồng như một chú bò trông thấy tấm vải của các đấu sĩ đấu bò của Tây Ban Nha, thân thể mạnh mẽ thoát khỏi hai tay đang dùng linh khí để giữ của Tiểu Ảnh. Hắn đang thụ thương nhưng lại có sức mạnh như vậy khiến cho Tiểu Ảnh cũng kinh ngạc vô cùng.
Giờ phút này Tiểu Ảnh cũng không còn khống chế được nữa. Cổ Linh Lung đang thiếp đi trên đùi hắn cũng bị chấn bay đi. Tiểu Ảnh vội vàng thuấn di đón lấy thân hình của Cổ Linh Lung cách đó không xa. Đến khi quay đầu lại thì đã thấy nơi Lý Thành Trụ vừa nằm bùn đất tung bay mịt mù, không thể thấy rõ tình huống bên trong.
Đất cát mịt mù cùng với tiếng hét điên cuồng của Lý đại lão bản khiến cho Tiểu Ảnh lo lắng lắm.
Lý Thành Trụ lúc này tựa như đang chiến đấu với một địch nhân vô hình, lăn lộn trên mặt đất.
- Trụ Tử, Trụ Tử…- Tiểu Ảnh khóc nức nở kêu to. Tuy nhiên Cổ Linh Lung đang thiếp đi khiến cho nàng không dám tiến đến đó để quan sát rõ tình huống của Lý Thành Trụ.
Bỗng dưng Tiểu Ảnh nghe được một tiếng nổ mạnh, mặt đất rung chuyển, bùn đất tung lên cao, phỏng phất như một quả bom nổ tung, ngay cả không khí dường như cũng bị chấn động, trở nên rung rinh.
- Ầm! – Lại thêm một tiếng nổ nữa.
Một phen bùn đất tung bay cuối cùng cũng lắng xuống. Tiểu Ảnh lúc này đã thấy được bộ dáng của Lý Thành Trụ. Hắn đang nửa quỳ, một tay chấm đất, tay kia không ngừng đấm xuống mặt đất.
- Ầm!
Một cây đại thụ cách đó không xa rung lên, lá cây rụng xuống như mưa. Lực lượng cường hãn của Lý Thành Trụ đấm xuống mặt đất không ngờ lại có thể khiến cho ngay cả thực vật ở Tiên giới run rẩy chấn động.
Trong lòng Tiểu Ảnh chợt nảy lên một dự cảm không rõ ràng, vội ôm Cổ Linh Lung, tay kia tóm lấy Tiểu Vật chạy ra xa, trong lòng thầm cầu khẩn cho Lý đại lão bản được bình an.
Ngay khi Tiểu Ảnh có quyết định thì thì mưa gió trên trời phảng phất như có lực hấp dẫn, nhanh chóng đổ về phía người Lý đại lão bản.
Ngay sau đó một cỗ linh áp tựa như sét đánh từ người Lý Thành Trụ đánh thẳng ra ngoài. Bùn đất lại một phen tung bay mờ mịt, cây đại thụ khi nãy toàn thân bị cong oặt xuống, một lúc lâu mới có thể khôi phục lại.
Tiểu Ảnh chạy đi nhưng sau lưng cảm thấy đau đớn chấn động, khiến cho cước bộ trở nên lảo đảo chực ngã.
Tiểu Ảnh kinh hãi xuất ra phi kiếm, nhưng Tiểu Ảnh lại mừng rỡ kêu lên "chi chi" liên hồi.
Một hấp lực không biết từ đầu phát đến, hoàn toàn không cho Tiểu Ảnh một chút phản kháng đã bị hút đi. Nàng chỉ cảm thấy mình đột nhiên tiến vào một vòng quang mang xanh biếc, ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt Lý đại lão bản đang như cười như không nhìn nàng.
- Ngươi…- Tiểu Ảnh nhất thời không một phản ứng. Lý đại lão bản vừa rồi còn lăn lộn dưới đất, như thế nào trong nháy mắt đã có thể vọt đến trước mắt nàng? Tốc độ đó cho dù là nàng dùng thuấn di cũng không thể thực hiện được. Hơn nữa linh áp cường đại, linh khí sắc bén khiến cho Tiểu Ảnh nhất thời cũng không thể hiểu được, ngây mặt sững sờ.
Lý Thành Trụ mỉm cười, đưa tay nhéo lỗ mũi nàng, nói:
- Tỉnh lại đi. – Sau đó đưa tay đỡ lấy Cổ Linh Lung trong ngực Tiểu Ảnh.
Toàn thân Lý đại lão bản lúc này đã biến thành màu xanh lục, hắn cũng cảm thấy khó hiểu. Tuy nhiên tình thế nguy ngập trước mắt khiến cho hắn không còn thời gian để nghĩ về chuyện này nữa.
Khẽ đặt Cổ Linh Lung xuống mặt đất, vén trang phục của Cổ Linh Lung khiến vết thương lớn bằng nắm tay trên bụng nàng lộ rõ ra.
Tiểu Ảnh đứng bên cạnh lấy tay bịt miệng. Thực tình nàng không nghĩ ra vết thương Cổ Linh Lung lại lớn như vậy, dám chắc là trận pháp công kích của Tiên kiếm khi nãy rất mạnh mẽ.
Lý đại lão bản cười lạnh, tổn thương này ta sẽ tính sổ với bọn chúng.
Đưa tay đặt lên vết thương, Lý Thành Trụ đem linh khí màu xanh rót vào trong cơ thể Cổ Linh Lung.
Chỉ một lúc, Tiểu Ảnh kinh ngạc khi phát hiện ra vết thương đã hoàn toàn biến mất, trên bụng đã không còn dấu vết nào từng bị thương tổn nữa.
- Cô để ý đến nàng hộ ta. – Lý đại lão bản ngước nhìn bầu trời. Nguyên Mộc và Thu Phong đang giao đấu cùng hai gã tiên nhân, tình hình rất nguy cấp. Dù sao thì thực lực của Thu Phong không bằng tiên nhân, nếu không có Nguyên Mộc bảo vệ thì giờ phút này đã mất mạng dưới kiếm.
- Ngươi muốn tham gia? – Tiểu Ảnh nhìn đăm đăm Lý Thành Trụ.
Lý đại lão bản nhìn Tiểu Ảnh, từ trong mắt nàng, hắn có có thể nhìn thấy được sự lo lắng, bèn mỉm cười nói:
- Cô muốn khuyên ta nhanh chóng rời khỏi đây?
Tiểu Ảnh gật đầu.
- Một trường hồ đồ này phải tính toán cho xong đã. – Lý đại lão bản nói xong không đợi Tiểu Ảnh đáp lời đã thuấn di đến chiến trường, Tiểu Vật đứng vững trên vai.
Nếu ngay cả đối phương là thế lực phương nào cũng chưa biết được thì mặt mũi nào mà đào thoát!
Hơn nữa linh khí màu xanh xuất hiện khiến cho Lý Thành Trụ có một cảm giác tự tin. Biểu tượng Diệt Thần cung trên tay trái lóe sáng, từ đó mà suy ra thì rất có thể khí phách phá vỡ sự chế trụ của Uẩn Hồng tiên đan vừa rồi là do Diệt Thần cung tạo nên.
Lúc hắn tiến đến thì đã phát hiện ra Thu Phong bị chưởng đao của một gã tiên nhân chém thẳng vào cổ, phá vỡ phòng ngự, khiến Thu Phong ngất đi. Thân thể Thu Phong từ trên cao rơi đánh bộp xuống mặt đất.
Lý Thành Trụ tiến đến khiến cho ba tiên nhân còn lại mở to hai mắt nhìn hắn. Chuyện phát sinh dưới đất bọn họ cũng có thể cảm nhận được một chút, tuy nhiên do phải tận tâm giao đấu nên vẫn chưa biết tường tận cuối cùng là thứ gì đã xảy ra.
Chỉ có Nguyên Mộc, đối với cỗ linh áp này thì lão nhớ rất rõ. Trước kia Lục Dực Thiên Sứ cũng bị một cỗ linh áp như vậy tiêu diệt. Nhớ đến đó, lão phảng phất như thông suốt một câu hỏi trong lòng bấy lâu nay.
- Mẹ nó, ngươi thật là độc ác, đánh nhau đã đời rồi bây giờ mới hiện thân tham gia là sao? – Nguyên Mộc sửng sốt một lúc, lập tức tếu táo cất lời, nước bọt bị gió thổi bay tán loạn.
Lý đại lão bản cười hắc hắc trả lời, tựa như hai gã Tiên nhân kia không hề có mặt:
- Chẳng lẽ lão không thấy bọn chúng đang rất sợ hãi hay sao?
Nguyên Mộc cười phá lên:
- Chỉ có tiểu tử nhà ngươi hiểu được tâm tình của ta.