Chương 82: Trận mưa đầu tiên
Tiểu Ảnh chống đỡ thân thể cho Cổ Linh Lung và Lý Thành Trụ nhưng nước mắt đã tuôn rơi đầy mặt, lúc này cũng không nhịn được, run rẩy nói:
- Tỷ tỷ sẽ không sao, người nhất định sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Cổ Linh Lung nắm chặt bàn tay của Lý đại lão bản, mỉm cười cười nhìn hắn, ngữ khí bi thương khẽ hát:
Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền
Nhất huyền nhất trụ tư hoa niên
Trang sanh hiểu mộng mê hồ điệp
Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên
Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ
Lam điền nhật noãn ngọc sanh yên
Thử tình khả đãi thành truy ức
Chích thị đương thì dĩ võng nhiên。
Ðàn gấm, năm mươi sợi ảo huyền
Từng dây, từng trục gọi hoa niên
Trang sinh, mộng sớm mơ hồn bướm
Thục đế, lòng xuân gửi tiếng quyên
Trăng sáng, lệ châu nhòa Bích Hải
Nắng hanh, khói ngọc tỏa Lam Ðiền
Tình này ôn lại còn thương cảm
Một thuở đau lòng chữ nợ duyên. (Bản dịch Vương Thanh)
- A…….- Lý đại lão bản nhịn không được bi thương trong lòng, ngửa mặt lên trời cao hét một tiếng. Vừa rồi cầm mạch môn của Cổ Linh Lung mới biết thương thế của nàng thực sự nghiêm trọng.
Thân thể bị thương chữa trị sẽ rất đơn giản. Tuy nhiên tiên tiên kiếm đâm vào đan điền của nàng đã phát động trận pháp công kích, trực tiếp phá nát Tiên giáp, thiếu chút nữa đã chấn nát Tiên Anh của nàng. Chính vì thế nên giờ phút này Tiên Anh đang có nguy cơ tan rã. Nếu không cứu thì Cổ Linh Lung nhất định sẽ bạo thể mà chết.
- Làm sao đây?
Thương thế lần này so với lần trước Cổ Linh Lung bị tẩu hỏa nhập ma hoàn toàn không giống nhau. Lần này Tiên Anh có nguy cơ tan biến, lần trước Tiên Anh chỉ bị hỗn loạn mà thôi. Nếu gặp tình huống như trước kia thì chỉ cần tìm một chỗ, song tu với nàng thì có thể trấn an Tiên Anh, cứu sống nàng. Tuy nhiên bây giờ thì…
Lý đại lão bản rốt cuộc đã hiểu được mình cũng thúc thủ vô sách.
Tiểu Vật ở bên cạnh chợt nhìn Lý Thành Trụ kêu lên "chi chi" hai tiếng, sau đó khua loạn hai tay, hướng về Bích Huyết Giới.
Lý Thành Trụ chợt hiểu ra, cảm thấy mình đúng là ngu như heo.
Quả nhiên là bi thương quá mà hóa điên.
Trong giới chỉ của hắn vẫn còn ba viên tiên đan bảo vệ tính mạng của tổ sư gia cấp cho hắn.
Lóng nga lóng ngóng lấy ra từ trong Bích Huyết Giới một viên Uẩn Hồng tiên đan, sau đó mừng rỡ nhìn Cổ Linh Lung:
- Có thể cứu, có thể cứu…
Cổ Linh Lung cố gắng mở to mắt, nhìn hắn cười cười, sau đó lại nhắm mắt lại.
Lý đại lão bản vội vàng đưa tiên đan vào trong miệng Cổ Linh Lung. Tuy nhiên Cổ Linh Lung đã suy yếu đến mức ngay cả há miệng cũng không có đủ khí lực, tiên đan đưa vào miệng đã bị hàm răng ngăn cản rớt ra lại.
Dưới tình thế cấp bách, Lý đại lão bản cũng bất chấp tất cả, há miệng ngậm lấy tiên đan, áp môi vào miệng Cổ Linh Lung, dùng nước bọt thấm đẫm tiên đan truyền sang miệng Cổ Linh Lung.
Lý đại lão bản lại quên mất một chuyện.
Uẩn Hồng tiên đan cho vào miệng hắn thì trong nháy mắt đã tan ra, đến khi đến miệng Cổ Linh Lung thì chỉ còn lại một ít mà thôi.
- Mẹ nội nó! – Lý đại lão bản tức tối mắng một tiếng. Sợ dược liệu không đủ, hắn vội vàng lấy hết hai viên tiên đan còn lại, truyền hết sang miệng Cổ Linh Lung.
Tiên đan tiến nhập, Tiên Anh của Cổ Linh Lung đang sắp tan biến bỗng ổn định trở lại, tiên linh khí toàn thân cũng bị phong kín, vận dụng một chút cũng không thể.
Lý đại lão bản rốt cuộc vui mừng cười nói:
- Không sao không sao, nghỉ ngơi một chút.
Cổ Linh Lung giật giật mi mắt, chìm vào giấc ngủ.
- Thế nào? – Tiểu Ảnh vội vàng hỏi.
Lý đại lão bản lắc lắc đầu, thiếu chút nữa môi hắn đã chạm vào môi Tiểu Ảnh, nói:
- Không việc gì rồi.
Lý đại lão bản căn bản không dám nói tình huống thật sự cho Tiểu Ảnh, hắn sợ nàng lo lắng.
Lý đại lão bản không biết ba viên Uẩn Hồng tiên đan có thể phong bế tiên linh khí của Cổ Linh Lung trong bao lâu, có thể một tháng, cũng có thể bốn mươi ngày… Nếu như đến lúc đó vẫn không tìm được phương pháp chữa thương cho nàng thì Cổ Linh Lung sẽ lành ít dữ nhiều. Tiên Anh của nàng đã bị tổn thương quá mức nghiêm trọng.
- Không việc gì là tốt rồi. – Tiểu Ảnh rốt cuộc đã thở phào một hơi, sau đó mới chợt nhớ ra:
- Ngươi thì sao? Thương thế có nặng không?
Lý đại lão bản vuốt nước mắt sạch sẽ trên mặt Tiểu Ảnh, cười nói:
- Ta không sao, ta vốn có mệnh vương bát kia mà.
Vừa rồi tiên kiếm trong cơ thể Cổ Linh Lung khởi phát trận pháp công kích, Lý đại lão bản cũng bị thương, toàn thân đau đớn dị thường. Tuy nhiên vì không muốn Tiểu Ảnh lo lắng nên Lý đại lão bản chỉ cắn răng chịu đựng.
Cuộc chiến trên bầu trời sau sự kiện Cổ Linh Lung thụ thương thì càng trở nên quyết liệt.
Hai gã Tiên nhân bất chấp công kích của đối phương để tấn công Lý Thành Trụ cũng chịu thiệt hại không ít.
Hai thanh tiên kiếm tấn công Lý Thành Trụ thì một thanh bị Cổ Linh Lung đánh bật trở lại, một thanh cắm vào bụng Cổ Linh Lung.
Chỉ còn lại pháp bảo phòng ngự, hai gã Tiên nhân lập tức bị Nguyên Mộc đánh ngã. Pháp bảo hộ thân của một gã bị mọi người hợp lực kích phá khiến cho gã thụ thương, Nguyên Mộc thừa thế chém một kiếm vào bẹn, khiến cho hắn phi hành nhưng thân thể lảo đảo ngả nghiêng như say rượu vậy.
Một chiêu này Nguyên Mộc đích thị là học được từ Lý đại lão bản.
Thu Phong giờ phút này như một gã điên nổi giận. Nữ nhân trong lòng của hắn thụ thương đã khiến hắn kích động vô cùng, không hề nghĩ đến sinh tử nữa, chỉ toàn lực tấn công.
Hai cao thủ Đại Thừa kỳ lúc này cũng đã thụ thương ngã trên mặt đất. Tiểu tổ quay về Thải Hồng thành lúc này chỉ còn Nguyên Mộc và Thu Phong khổ chiến.
Lý đại lão bản ôm Cổ Linh Lung trong ngực, lưng dựa vào ngực Tiểu Ảnh, không hề quan tâm đến quộc chiến đang diễn ra.
Nhìn khuôn mặt đang chậm rãi khôi phục huyết sắc, lại nhớ đến câu nói của nàng " ngươi đã nghĩ đến chuyện cưới ta không?", nghĩ đến bài thơ mà nàng đã cất tiếng hát khi nãy, máu huyết của Lý đại lão bản sôi trào, kinh mạch căng tức, phảng phất như hình thành vật chất đánh sâu vào sự kiềm chế của Uẩn Hồng tiên đan trong cơ thể hắn mà tổ sư gia đã chế trụ.
- Nha đầu. – Lý đại lão bản cố gắng nhịn sự đau đớn từ xương cốt tỏa ra.
- Hả? – Tiểu Ảnh sau lưng hắn lên tiếng hỏi.
- Tại sao khi nãy cô…?
- Tại sao là sao? – Tiểu Ảnh trong nháy mắt đã ửng đỏ khuôn mặt. Nàng hiểu được Lý đại lão bản đang muốn hỏi chuyện gì, tuy nhiên lại cúi đầu xuống không trả lời.
- Tại sao lại muốn đứng trước mặt ta ngăn cản công kích? – Lý đại lão bản khẽ đặt cổ Cổ Linh Lung lên đùi mình:
- Cô có hiểu không? Cô không thể chống đỡ được hai kiếm khi nãy.
Im lặng.
Một lúc lâu sau Tiểu Ảnh mới thở dài:
- Ta cũng không biết, thân thể khi đó không tự chủ được.
- Ầm. – Trái tim Lý đại lão bản lại bị một chùy đánh trúng, khiến cho hắn cảm thấy trời đất xoay chuyển.
Cũng giống như câu trả lời của Cổ Linh Lung.
Bầu trời đã bắt đầu xuất hiện những tia sét, những giọt mưa bắt đầu đổ xuống như muốn tẩy rửa đi máu huyết trên mặt đất. Lý đại lão bản điên cuồng cất tiếng cười.
Từ khi đến Tiên giới cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Lý Thành Trụ chứng kiến một trận mưa.