Chương 81: Ngươi có nghĩ đến chuyện cưới ta không?
Tiểu Ảnh đứng phía sau Lý Thành Trụ cũng thốt lên:
- Được rồi, đừng chửi nữa, thật khó nghe.
Lý đại lão bản quay đầu lại cười nói:
- Cô nghĩ ta thực sự muốn chửi bọn chúng ư? Chửi bọn chúng không hề mất một cọng lông, lại còn khiến cho cái miệng thuần khiết của của ta bị ô nhục! – Lý đại lão bản phất tay tạo ra dáng vẻ bất đắc dĩ, sau đó nói tiếp:
- Chẳng qua ta chỉ muốn phân tán sự chú ý của bọn chúng, trợ giúp thêm một chút cho tỷ tỷ của cô mà thôi, hiểu chưa?
Tiểu Ảnh nhấp nháy mắt, nghi hoặc hỏi:
- Chửi mắng có tác dụng như vậy sao? Người ta trải qua ngàn năm tu luyện đã sớm trở thành tâm tính kiên định vô cùng, làm sao mà bị ngươi phân tán tư tưởng được chứ?
Lý đại lão bản quay người lại, tức giận nói:
- Hừ, chuyện tốt muốn làm cũng thật là khó. – Nói xong thì tiếp tục công pháp dùng ngôn ngữ oanh tạc đến hai gã Tiên nhân.
Tiểu Ảnh vội vàng bố trí một kết giới cách âm quanh mình.
Hai gã Tiên nhân bị Lý Thành Trụ hành hạ lỗ tai hơn nửa giờ, cuối cùng đã không nhẫn nại được nữa. Hơn nữa do phải chiến đấu liên tục nên bọn họ căn bản không có thời gian rảnh rỗi để bố trí kết giới cách âm, dần dần đã bị ngôn ngữ của Lý Thành Trụ khiến cho phẫn nộ vô cùng.
- Chịu không được ư? – Lý đại lão bản dùng tay lau khóe miệng, lẩm bẩm:
- Kể ra thì hai tên gia hỏa này cũng nhẫn nại lắm. Nhưng không sớm thì muộn cũng phải sập bẫy của ta. – Đoạn quay đầu lại nhìn vẻ mặt Tiểu Ảnh, đang quan sát thế cục.
- Tiên sư tổ tiên của ngươi, ta đạp chết mẫu thân của ngươi, cưỡi lên nương tử của ngươi! – Lý đại lão bản đã xuất ra quả bom ngôn ngữ cuối cùng, tấn công hai gã Tiên nhân.
Tuy nhiên tình huống diễn ra lại khiến cho Lý đại lão bản có cảm giác xúc động đến muốn khóc.
Hai gã Tiên nhân hoàn toàn bị tổn thương, không còn để ý đến công kích của Nguyên Mộc và đám tu tiên giả kia nữa, xuất ra pháp bảo hộ thân để phòng thủ, hai thanh tiên kiếm thẳng tắp phóng đến Lý đại lão bản.
Tu tiên giả rất tôn sư trọng đạo, Lý đại lão bản khi nhục đến tận tổ tiên của họ, vô tình đã khi nhục hai gã Tiên nhân đến cực độ, khiến cho bọn chúng bất chấp tất cả, chỉ muốn chém Lý Thành Trụ thành muôn mảnh.
Lý đại lão bản muốn trốn chạy nhưng hai chân cứ như đóng đinh dưới mặt đất, linh khí vẫn chưa thể hồi phục, ngay cả Cửu Thiên Đại La Đỉnh cũng không thể phóng ra.
Tiểu Ảnh phản ứng nhanh nhất, vội vàng xuất ra pháp bảo hộ thân và phi kiếm, nhảy vọt đến trước người Lý đại lão bản hộ giá.
Lý đại lão bản sững sờ, tâm trạng nhất thời sáng tỏ, vội vàng nắm lấy bả vai của nàng, dùng hết sức lực cuối cùng, kéo nàng ra phía sau.
Trong sát na nàng lướt qua vai hắn, Lý đại lão bản có thể thấy rõ được thần sắc lo lắng của nàng. Quay sang nhìn Tiểu Ảnh, hắn khẽ nhếch miệng nở một nụ cười.
Mắt nhìn hai thanh tiên kiếm tiến đến càng gần, Lý đại lão bản đột nhiên cảm thấy trong cơ thể tựa như có vật gì đó nhảy dựng lên, muốn phá thể thoát ra.
Cùng lúc đó một ánh sáng hoa mỹ màu trắng xuất hiện trước mặt Lý đại lão bản, chỉ nghe thanh âm trong trẻo vang lên liên tục, sau đó thanh âm nữ nhân khẽ rên lên một tiếng.
Nhìn thân thể phía trước bị một mũi kiếm đâm xuyên qua, máu tươi chảy ra ướt đẫm người, Lý Thành Trụ cảm thấy một cảm giác đau lòng chưa bao giờ có, khiến cho cả người hắn cũng trở nên run rẩy.
Mím môi, Lý đại lão bản cố nén bi thương, khó khăn lắm mới bước đến dùng tay đỡ lấy thân hình đang muốn ngã xuống.
Tuy nhiên trận pháp công kích trong tiên kiếm đã chấn hắn ngã xuống đất.
- Tỷ tỷ! – Tiểu Ảnh rốt cuộc kêu lên, thuấn đi đến phía sau Cổ Linh Lung, tiếp lấy thân thể nhiễm đầy máu tươi của Cổ Linh Lung.
Lý đại lão bản không thèm để ý đến thương thế của bản thân, đứng dậy lê bước đến phía trước.
- Tỷ tỷ, người thế nào? – Tiểu Ảnh khóc lóc, đưa tay áp vào bụng Cổ Linh Lung nhưng vẫn không thể cản được máu tươi chảy ra từ cơ thể Cổ Linh Lung.
- Nhanh lên, đắp thuốc trị thương cho nàng ta. – Lý đại lão bản khẽ kêu lên.
- Đúng rồi, đúng rồi. – Tiểu Ảnh rốt cuộc đã tỉnh táo, luống cuống lấy từ trong giới chỉ đan dược trị thương đắp lên miệng vết thương, sau đó lại mớm thuốc trị thương vào miệng Cổ Linh Lung.
Đau đớn kịch liệt khiến cho ngay cả thân thể Cổ Linh Lung cũng trở nên co giật, khuôn mặt xinh xắn đã trở nên trắng bệch.
Lý đại lão bản rốt cuộc đã đi đến nơi, khẽ dựa vào vai Tiểu Ảnh, nhẹ nhàng ôm Cổ Linh Lung vào ngực.
- Linh Lung! – Lý đại lão bản cuối cùng đã thốt ra hai từ mà hắn đã ấp ủ từ rất lâu trong đáy lòng, đưa tay vuốt lại mái tóc rối của Cổ Linh Lung:
- Tại sao?
Cổ Linh Lung ngửa đầu nhìn đệ nhất nam nhân của mình, khóe miệng giật giật muốn cười nhưng đau đớn khiến cho mồ hôi trên trán nàng xuất hiện lấm tấm, khuôn mặt càng thêm trắng bệch.
- Ta cũng không biết, thân thể ta…không tự chủ được, tự chuyển động. – Cổ Linh Lung khó khăn lắm mới thốt ra được mấy câu, khóe miệng tiếp tục chảy ra máu tươi.
Nàng là một nữ nhân bình thường luôn lạnh như băng. Tuy nhiên trong thời khắc nguy hiểm đã xả thân hứng hết công kích cho Lý Thành Trụ.
Không biết từ lúc nào Lý đại lão bản đã ỷ lại vào nữ nhân này.
Hồ Điệp kiếm, Không Không Bảo Kính của nàng đã chống đỡ không biết bao nhiêu công kích cho hắn, giúp hắn yên tâm giao đấu với Thiên Sứ.
Giờ phút này không lẽ hắn sẽ mất nàng ư?
Thiên địa xa cách nhưng vẫn tương hợp! – Phải chăng đây chính là tình huống giữa nàng và hắn.
Lý Thành Trụ cố nén bi thương trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn mây đen đang chậm rãi ùn ùn kéo tới trên không, ngay cả không khí cũng tỏa ra từng vòng rung động
Đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng, cố mỉm cười, thấp giọng an ủi:
- Yên tâm đi, nàng sẽ không sao đâu.
Cổ Linh Lung gắng đưa tay áp vào khuôn mặt Lý Thành Trụ, tuy nhiên tay đi được nửa đường thì vô lực rớt xuống. Lý Thành Trụ rất nhanh nắm lấy bàn tay nàng áp lên mặt mình.
Cổ Linh Lung khẽ chớp mắt mấy cái, ánh mắt đầy thâm tình nhìn Lý Thành Trụ:
- Ngươi không sao cả là tốt lắm rồi.
- Ngươi không sao cả là tốt lắm rồi! – Câu nói này tựa như một thanh đại chùy nện thẳng vào trái tim Lý Thành Trụ, khiến cho hắn tan nát cả cõi lòng.
Nét mặt đang trắng bệch của Cổ Linh Lung cũng trở nên đỏ ửng, ngay cả ánh mắt đang lờ mờ cũng sáng lên không ít.
- Ngươi có…nghĩ đến chuyện cưới ta hay không? – Hỏi ra những lời này, Cổ Linh Lung tựa như một thiếu nữ thẹn thùng trong men tình, khuôn mặt càng đỏ, ánh mắt không rời khỏi tầm mắt Lý đại lão bản.
Gió lớn ào ào, người ngọc vẫn như thế.
Hết thảy đều phảng phất như ở địa cầu.
Cưới! – Từ ngữ này trong tai Lý Thành Trụ sao lại có cảm giác thân thiết lắm.
- Có…có! – Lý đại lão bản nhìn Cổ Linh Lung đang có tình trạng hồi quang phản chiếu, trong lòng bi thương vô cùng, ngay cả hô hấp của hắn cũng như dừng lại.
- Chúng ta quay về Thải Hồng thành sẽ thành thân! – Lý đại lão bản kiên định gật đầu.