Chương 79: Ngươi chính là đóa hoa của ta (Phần 1)

Tiên Giới Tu Tiên

Chương 79: Ngươi chính là đóa hoa của ta (Phần 1)

Lục Hợp Càn Khôn Trận vốn lấy tinh thần của con người làm chủ lực, sau đó thông qua một loại đạo phù có tác dụng tương tự như Thiên Hạc phù – truyền linh lực sang cho người khác. Khi đó linh lực ở trận nhãn sẽ tạm thời được phóng đại, truyền sang cho người thi thuật trong trận.

Trong trường hợp này nếu Lý đại lão bản có thể đem tiên linh khí truyền đến người Nguyên Mộc thì thực lực Nguyên Mộc sẽ có thể đề cao thêm thêm năm thành nữa.

Cuộc chiến vẫn diễn ra không dứt trên bầu trời, gã Tiên nhân đánh lén Lý đại lão bản lúc này bị hợp công nên căn bản không còn thời gian để xuất thủ đối với Lý Thành Trụ. Tiên nhân còn lại giao đấu với Nguyên Mộc cũng không hề dễ chịu chút nào, mặc dù thực lực tương đương nhau nhưng Nguyên Mộc có tiên kiếm trong tay cho nên khiến cho Tiên nhân cũng phải hết sức cẩn trọng, không chút nào dám lơi tay.

Một lúc sau Lý đại lão bản rốt cuộc đã bày bố xong trận pháp, Thiên Cơ Thạch đã được đặt đúng các vị trí. Sau đó hắn đi đến vị trí trận nhãn.

Ngẩng đầu nhìn lên trời, giờ phút này tám người đang kịch chiến, phi kiếm pháp bảo bay lượn lui tới tạo thành một cảnh tượng đẹp mắt vô cùng. Hai cao thủ Đại Thừa kỳ đã có một người bị thương, tuy nhiên gã Tiên nhân cũng không phải là hoàn toàn thoải mái. Gã bị Hồ Điệp kiếm của Cổ Linh Lung vây hãm khiến đau đầu không ngớt, mỗi lần tiếp chiêu lại bị những kẽ khác đả kích vào linh khí hộ thể, mặc dù chưa thụ thương nhưng máu huyết trong người nhộn nhạo liên tục.

- Bảo vệ cho ta! – Lý đại lão bản cởi trường bào trắng đã rách vứt xuống đất, nhổ một bãi nước bọt vào tay xoa xoa, sau đó nhìn Tiểu Ảnh nói.

Tiểu Ảnh kiên định nhìn hắn gật đầu. Đôi mắt đẹp nhìn thật kỹ động tĩnh của hai gã Tiên nhân kia.

Lý đại lão bản tay bấm linh quyết, không ngừng biến hóa ngũ chỉ. Thời gian trôi qua, linh khí lưu động xung quanh người hắn càng lúc càng lớn, dần dần đã hình thành một cơn lốc xoáy quanh người khiến cho ngay cả cát đá cũng bị hút lên cao.

Chúng nhân đang giao đấu trên trời nhất thời đều cảm thấy được biến hóa đang diễn ra dưới mặt đất, Hai gã Tiên nhân càng khẩn trương, vẻ mặt lộ ra sự lo lắng vô cùng.

Vốn tưởng rằng kế hoạch kín như áo trời, vạn vô nhất thất. Ai mà ngờ tình hình lại chuyển biến như vậy. Hơn nữa giờ phút này lại còn mất đi một chiến tướng. Một cỗ uất ức khí tức nổi lên trong lòng càng khiến cho hai gã Tiên nhân trở nên điên cuồng.

Dưới mặt đất xảy ra biến hóa như vậy dám chắc là đã có người bày bố trận pháp. Nếu không ngăn cản kịp thời thì kế hoạch lần này chắc chắn sẽ thất bại.

Hai gã Tiên nhân không hẹn mà ánh mắt đồng thời bắt gặp nhau trên không, khẽ gật đầu một cái, bắt đầu di chuyển.

Lý đại lão bản đứng ở trận nhãn cũng đã cảm giác được tiên linh khí của Nguyên Anh dần dần được đề tụ nhưng không giống như cảm giác tập trung để phát ra công kích mà là cảm giác tụ tập lại một chỗ để chờ lấy đi, hoàn toàn không có cảm giác tiêu hao chút nào. Xem ra tiên linh khí của hắn đã được Lục Hợp Càn Khôn trận khống chế, chỉ chờ Lý đại lão bản phát động, truyền sang cho Nguyên Mộc.

Tiên linh khí cuồng bạo nổi lên khiến cho Tiểu Ảnh cũng không thể tưởng tượng nổi. Bản thân vốn đang đứng bên cạnh làm công tác hộ pháp cho Lý đại lão bản thì giờ phút này nàng đã bị bức lui từng bước, đứng cách xa Lý đại lão bản hơn mười thước mới cảm thấy dễ chịu một chút.

Một lúc lâu sau Lý đại lão bản mới hoàn thành việc chuyển động trận pháp và tập trung tiên linh khí. Hắn mở hai mắt hét lớn một tiếng:

- Nguyên Mộc, tiếp lấy! – Sau đó vung múa hai tay, một đạo tiên linh khí trực tiếp bắn thẳng đến đan điền Nguyên Mộc, hình thành một cầu nối giữa hắn và Nguyên Mộc.

Nét mặt Lý Thành Trụ lúc này đã đỏ bừng, nổi hết gân xanh, hơi thở dồn dập, phì phò tựa như mệt nhọc cùng cực vậy.



Vất vả lắm mới có thể truyền tiên linh khí sang cho người khác, Lý đại lão bản cuối cùng thở phào một hơi. Đạo tiên linh khí cuối cùng rót sang hoàn tất thì chiếc cầu nối giữa hắn và Nguyên Mộc cũng đồng thời biến mất.

Linh lực mất hết, nét mặt Lý đại lão bản trở nên xanh xao, mồ hôi trên đầu đổ ra như tắm, hai chân mềm nhũn, chỉ chực ngã ra đất ngay lập tức.

Tiểu Ảnh nhanh mắt nhanh tay vội chạy đến đỡ hắn vào ngực mình.

- Có sao không? – Tiểu Ảnh yêu thương dùng bàn tay nhỏ bé vuốt ve trán hắn.

- Ha ha. – Lý đại lão bản cười híp mắt, đồng thời đầu khẽ xoay nhẹ áp sát ngực nàng, đáp:

- Không sao cả.

- Thật sự không có gì ư? – Nước mắt của nàng đã lăn xuống gò má. Ở Hồng Nham Thai Địa cho dù khổ chiến bao trận, Tiểu Ảnh cũng chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ chật vật của hắn như vậy. Tốc độ hồi phục linh khí của hắn quả thật là nhanh hơn người khác nhiều lần. Không hiểu tại sao hôm này chỉ vận chuyển một trận pháp mà đã biến thành dáng vẻ mệt mỏi như vậy.

- Đương nhiên là không sao rồi, chỉ có linh khí là không còn nữa mà thôi. – Từ trên đầu truyền đến sự mềm mại của bộ ngực Tiểu Ảnh, Lý đại lão bản nhịn không được ham muốn, yết hầu giật giật vài cái, cố gẵng duỗi người cho thoải mái, giương mắt nhìn diện mạo lo lắng của Tiểu Ảnh:

- Yên tâm đi, không chết đâu mà lo. Ta chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được. – Nói xong thì khép hai mắt lại.

- Vậy thì nghỉ ngơi đi. – Tiểu Ảnh xinh đẹp thuần khiết giờ phút này cũng bất chấp tất cả, ngồi trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu Lý Thành Trụ đặt lên đùi, để hắn nghỉ ngơi.

- Chít chít! – Tiểu Vật ngửi ngửi khuôn mặt tuấn tú của Lý Thành Trụ, đoạn nhảy lên ngực của Tiểu Ảnh đứng.

- Ta ngất! – Lý đại lão bản nổi giận, tiểu súc sinh này chuyên phá rối ta. Nghĩ thế bèn vươn tay chộp lấy Tiểu Vật, ném ra ngoài.

- Cẩn thận một chút! – Tiểu Ảnh vươn bàn tay nhỏ bé gõ vào đầu Lý Thành Trụ:

- Đừng làm nó bị thương.

- Đau ta! – Lý đại lão bản sờ sờ đến chỗ vừa bị Tiểu Ảnh gõ, đoạn nói tiếp:

- Phải nghỉ ngơi một lúc mới được. – Nói xong chuyển người, lỗ mũi dán vào bụng Tiểu Ảnh.

- Ngươi…. – Tiểu Ảnh giờ phút này mới phát hiện ra Lý Thành Trụ đang lợi dụng cơ hội này, vì vậy trở nên xấu hổ vô cùng. Tuy nhiên nàng lại không dám động đậy sợ làm thân thể suy yếu của hắn bị đau, chỉ đành tức giận dùng miệng cắn vào lỗ tai hắn một cái.
Ngửi được mùi thơm của thân thể Tiểu Ảnh tỏa ra, Lý đại lão bản thoải mái vô cùng, ngay cả lỗ chân lông cũng nở rộng ra. Hắn không hiểu tại sao thân thể Tiểu Ảnh lại có một mùi hương như vậy. Phát hiện này khiến cho Lý đại lão bản nhất thời tâm ý viên mãn, tập trung chúi đầu vào ngực nàng hít lấy hít để mùi hương đặc trưng này.

- Ngươi thật là một gã biết hưởng thụ lắm đấy. Bọn lão tử đang ở đây liều chết khổ chiến, ngươi lại nằm đó tán gái? – Thanh âm của Nguyên Mộc từ trên cao truyền xuống, ngữ khí ghen ghét vô cùng.