Chương 78: Sói thoát khỏi lốt cừu (Phần 3)
- Ta bắt đầu, nếu đếm đến ba mà ngươi vẫn không nói thật thì, hừ, đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt.
Tiểu Vật cũng phối hợp với Lý đại lão bản, vai rùn xuống, hai tay vươn ra hình thành một dáng vẻ sẵn sàng vọt tới ăn tươi nuốt sống Tiên Anh.
Sắc mặt Tiên Anh trắng bệch không còn chút máu, mặc dù có Tiên giáp hộ thể nhưng để đối phó với cắn xé thì không có tác dụng lớn. Hơn nữa vừa rồi con heo mập kia có thể dùng năng lực hút mình ra khỏi cơ thể thì chắc rằng nó không hề e ngại trận pháp phòng ngự trong Tiên giáp của mình, hoặc là trận pháp phòng ngự đã bị nó kích phá.
Chết cũng không phải là quá đáng sợ, đáng sợ nhất chính ngay cả hồn phách cũng không thể trốn thoát.
Khái niệm suy nghĩ di chuyển qua lại trong đầu Tiên Anh.
- Ba! – Lý đại lão bản hô lên, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh thị.
Thanh âm của tiếng đến cuối cùng này khiến cho ngay cả Tiểu Ảnh cũng cảm thấy hồ đồ một phen.
Thân thể Tiên Anh càng run rẩy không ngớt:
- Ê, một, hai còn chưa có cơ mà?
Lý đại lão bản tát hai cái vào mặt Tiên Anh:
- Ngươi đã khiến lão tử không vui. – Nói xong hất tay vứt Tiên Anh ra:
- Dám chọc giận ta? Nhi tử, mau xơi tái nó cho ta!
Tiểu Vật chờ đợi thời khắc này đã lâu, nghe được mệnh lệnh của cha, rít lên một tiếng, vọt đi há miệng cắn vào đầu ngón tay Tiên Anh, sau đó dùng sức nghiến gọn – nuốt vào bụng.
Tiên Anh thực sự cũng có cốt khí mạnh mẽ, không kêu lên một tiếng, nhưng sự đau đớn của nguyên thần cũng khiến cho nó run rẩy kịch liệt.
Lý đại lão bản đang thưởng thức vẻ mặt thống khổ của Tiên Anh thì bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm Cổ Linh Lung:
- Cẩn thận! – Đồng thời sau lưng cảm giác được một sự mát lạnh truyền đến. Hắn kinh hãi điều khiển hai trăm bốn mươi thanh phi kiếm quay ngược trở ra sau lưng làm nhiệm vụ phòng ngự, đồng thời kéo vội Tiểu Ảnh đang ngây người bên cạnh chạy trốn.
Thanh âm phi kiếm va chạm vang lên kịch liệt sau lưng. Đến khi Lý đại lão bản đứng vững thì sau lưng vẫn cảm giác được khí lạnh lúc nãy. Nhìn vào Tiểu Ảnh đang trong ngực hắn, nha đầu này thì ra vẫn bị cảnh tượng của Tiên Anh khi nãy làm cho ngây ngốc, hoàn toàn không biết mình vừa thoát hiểm.
Đưa tay nhéo nhéo lên khuôn mặt Tiểu Ảnh:
- Nha đầu, tỉnh lại! – Sau đó quay lưng về phía Tiểu Ảnh hỏi:
- Cô xem ta có bị thương hay không?
Tiểu Ảnh theo lời kiểm tra sau lưng cho hắn. Tấm lưng vốn được trường bào phủ trắng đã bị chém một nhát. Tiểu Ảnh kinh hãi, một lúc sau mới mở miệng nói:
- Chỉ bị rách trường bào mà thôi, không bị thương.
Mẹ kiếp – Lý đại lão bản tức giận nhổ một bãi nước bọt, ngửa đầu nhìn lên trời hô lớn:
- Thu Phong, ngươi sao mà ngu ngốc thế không biết? Nhiều người như vậy mà không khống chế được một tên hay sao?
Người vừa đánh lén Lý Thành Trụ chính là gã Tiên nhân bị Thu Phong, Cổ Linh Lung và hai cao thủ Đại Thừa kỳ hợp công.
Nghe Lý Thành Trụ mắng như thế, Cổ Linh Lung cũng ửng đỏ khuôn mặt, cắn răng tấn công mãnh liệt hơn trước thập bội. Hồ Điệp kiếm trên tay tựa như biến thành một con bướm thực sự, bay lượn phiêu dật chung quanh Tiên nhân, phát động công kích.
Từ lúc mới bắt đầu cho đến khi Cổ Linh Lung và mọi người vây công Tiên nhân thì thực lực đôi bên vẫn ngang ngửa, căn bản không thể áp đảo được đối phương. Thế nhưng về phía Nguyên Mộc thì tình huống có tốt hơn một chút, dù gì lão cũng có Lưu Tinh kiếm trong tay nên thực lực cũng được tăng lên rất nhiều.
Thu Phong tức tối liếc mắt nhìn Lý đại lão bản một cái, sau đó lại tiếp tục chiến đấu.
Lý đại lão bản lau khóe miệng, thở một hơi, vẻ mặt vẫn hung dữ như trước nhìn Tiên Anh giãy giụa trong tay:
- Thời gian của ta không còn nhiều lắm. Cho ngươi một cơ hội cuối cùng!
Tiên Anh thê lương cất tiếng cười, lắc đầu không nói tiếng nào nữa.
- Hay lắm! – Lý đại lão bản nghiến răng gật đầu:
- Nhi tử, giết hắn!
Tiểu Vật nghe xong thì tựa như mãnh hổ trông thấy cừu non, nhảy vọt đến cắn xé.
- Roạt, roạt….
- Gừ, gừ….
Tiểu Ảnh rốt cuộc không nhịn được nữa, đi đến trước mặt Tiểu Vật, đưa bàn tay nhỏ bé run rẩy vỗ đầu Tiểu Vật, cố gắng không nhìn đến bộ dáng thê thảm của Tiên Anh:
- Ngoan, cho dù là ăn thì cũng không nên phát ra thanh âm như vậy.
Nói xong Tiểu Ảnh vội vàng ngậm miệng chạy ra xa một đoạn.
Lý đại lão bản đứng một bên cười hắc hắc.
Không lâu sau Tiên Anh đã bị Tiểu Vật ăn sạch, chỉ còn lại một bộ Tiên giáp mất đi nguyên thần ấn ký của chủ nhân. Tiên giáp này vốn bình thường tỏa ra ngũ thải thập sắc như giờ phút này cũng đã trở nên lờ mờ tắt lịm.
Lý đại lão bản đưa tay chộp lấy Tiên giáp cho vào trong Bích Huyết Giới.
Tình trạng chiến trường vẫn như cũ, cho dù ba gã tiên nhân đã bị Lý Thành Trụ xuất kỳ bất ý tiêu diệt được một gã nhưng vẫn còn lại hai gã Tiên nhân thực lực mạnh mẽ. Nếu không có đột biến xảy ra thì tiểu đội chiến đấu của Thải Hồng thành có đến tám mươi phần trăm sẽ chôn thây tại chốn này.
Tiểu Ảnh tu vi thấp kém, căn bản không thể giúp được gì cho mọi người, chỉ có thể đứng một chỗ giương mắt ngước nhìn.
Lý đại lão bản giờ phút này cũng đang quan sát thế cục.
Xem ra chỉ có cách bố trận. – Lý đại lão bản trầm ngâm trong chốc lát, rốc cuộc đã nghĩ ra cách này. Nhìn thấy uy phong của Tiểu Vật khi nãy, sợ rằng hai gã Tiên nhân kia đã có sự đề phòng đối với Tiểu Vật, cho nên ám toán đã không còn thích hợp nữa.
Tuy nhiên Lý Thành Trụ lại nhận thấy có một ưu thế mà nhóm người của hắn đang có – hắn và Tiểu Ảnh đang nhàn rỗi. Chỉ cần có thể bày bố ra một trận pháp có thể tăng thực lực lên thì phần thắng sẽ có thể được tăng lên.
Tuy nhiên bố trí trận pháp gì thì Lý đại lão bản lại cảm thấy phân vân trong lòng.
Tại Hồng Nham Thai Địa thì mỗi lần chiến tranh Lý đại lão bản đều rất nhanh chóng khôi phục lại linh khí tiêu hao của mình, sau đó giao du trò chuyện với các tu tiên giả khác.
Bọn họ vì tham gia chiến đấu nên vô tình cũng không còn giấu giếm một số tri thức về tu tiên cho đạo hữu khác.
Nhờ thế Lý đại lão bản đã học được không ít kỹ năng mà trước đó hắn không hề biết.
Lần này Lý đại lão bản quyết định bố trí Lục Hợp Càn Khôn trận. Trận pháp này có tác dụng giúp cho một người trong trận gia tăng thực lực lên năm lần nhưng phải có người làm trận nhãn.
Mặc dù Lục Hợp Càn Khôn Trận chỉ có thể gia tăng thực lực của một người nhưng nếu người đó là Nguyên Mộc thì sẽ có tác dụng cực kỳ to lớn. Nguyên Mộc nếu thực lực tăng lên năm lần thì ngay cả Tiên Nhân cũng không phải là đối thủ của lão. Về phần trận nhãn thì đương nhiên phải do Lý đại lão bản đảm nhận. Tốt xấu gì thì trong Nguyên Anh của hắn cũng có tiên linh khí, có thể cộng minh với Nguyên Mộc, càng phát huy thêm công năng cho trận pháp.
Quyết định chủ ý, Lý đại lão bản phân phó Tiểu Ảnh và Tiểu Vật chú ý mọi biến hóa xung quanh, chỉ cần ngàn vạn lần đừng để hai gã Tiên nhân kia ngấm ngầm ám toán như lúc nãy.
Lý đại lão bản cũng biết sợ ư? Thực lực của Tiên nhân quả thật quá mạnh mẽ.