Chương 77: Sói thoát khỏi lốt cừu (Phần 2)
- Ta biết ngươi có thể nghe những lời ta nói. Nguyện ý hợp tác thì giơ tay phải lên, ta sẽ cho ngươi sự thống khoái; không muốn hợp tác thì giơ cả hai tay lên. Ha ha ở quê ta có mười cách hành hình rất thảm khốc, hình như trong đó có một cách gọi là chải tóc rửa mặt… - Lý đại lão bản nhấp nháy lông mi:
- Phương pháp này rất là…dễ chịu.
Đầu Tiên Anh bị chôn vùi trong đất nghe đến đây thì sợ hãi nằm im.
Tiểu Ảnh nhịn không được, ở bên cạnh hỏi:
- Chải tóc rửa mặt là cái gì?
Lý đại lão bản giơ một ngón tay lên:
- Hỏi rất hay! – Đoạn nhấc chân lên giẫm xuống đầu Tiên Anh hai cái, biến Tiên Anh trở thành đầu dưới chân trên nhưng thân hình dựng đứng, cắm trên mặt đất. Sau đó đạp vào háng Tiên Anh, giải thích với Tiểu Ảnh nhưng lại như nói với Tiên Anh.
Các cô là nữ nhân, không phải thường xuyên sửa sang, chải chuốt mái tóc của mình sao? Chải tóc khiến cho mái tóc có thể trở nên thướt tha mượt mà, kết hợp với trang phục mà hấp dẫn người khác.
- Ngươi cũng thế chứ có gì khác đâu? – Tiểu Ảnh bĩu môi nói. Vị Đại lão bản này cũng thường xuyên như vậy, nhất là khi ở Hồng Nham Thai Địa, mặc dù có linh khí hộ thể nhưng mỗi lần đánh nhau trở về thì nam nhân chết tiệt này đều sửa sang lại tóc tai, quần áo của mình. Quả thực là điệu đà vô cùng.
Lý đại lão bản mỉm cười, không hề phản bác lại, chỉ nói:
- Nhưng ta nói phương pháp rửa mặt này lại không hề giống như rửa mặt chải chuốt thông thường.
Nhìn Lý đại lão bản đang tươi cười, Tiểu Ảnh không khỏi lạnh run người. Chiến tranh quả thực là có thể thay đổi một người. Từ một Lý đại lão bản tham tài ái danh thích chiếm tiện nghi, lúc này đã biến thành tàn nhẫn như vậy.
Chậm rãi cúi người, kề tai sát Tiểu Ảnh, Lý đại lão bản nói tiếp:
- Người ở địa cầu đều là phàm nhân, không có linh khí hộ thể, thân thể chỉ là cốt nhục thông thường. Những người phạm tội thì phải dùng sắt thép tước thịt của hắn xuống như chải tóc cho đến khi lộ ra xương cốt, cuối cùng đau đớn mà chết. Hơn nữa trước khi lóc thịt thì còn quét dầu nóng lên thân thể. Cô không hiểu sao? Bởi vì quét dầu nóng lên thân thể thì thịt sẽ trở nên mềm, dễ dàng bị lóc xuống. Cứ thế cho đến khi da thịt bị lóc sạch, lộ ra xương trắng.
Ngay cả Tiểu Ảnh đã đạt đến Phân Thần kỳ cũng bị Lý đại lão bản dọa cho sởn cả gai ốc.
- Hắc hắc, còn có lựa chọn khác cho ngươi! – Lý đại lão bản nở một nụ cười, xuất ra hai trăm bốn mươi thanh phi kiếm từ Cửu Thiên Đại La Đỉnh:
- Ở quê quán của ta có một chiêu để đối phó với địch nhân gọi là lăng trì, chính là từng đao từng đao cắt hết thịt trên người cho đến một ngàn đao thì mới để địch nhân chết đi. Chiêu này có khuyết điểm là sẽ khiến cho tử trạng của địch nhân rất xấu xí.Ngươi nghĩ rằng hai phương pháp hành hình này đối với thân thể có năng lượng thì có tác dụng hay không?
Nói xong Lý đại lão bản cũng không đợi hắn đáp lời, trực tiếp xuất hai trăm bốn mươi phi kiếm:
- Lão tử từng đao một cắt chết ngươi!
Tiên giáp chỉ có thể bảo vệ đầu của Tiên Anh, từ háng trở xuống đều không được bảo vệ. Ánh mắt độc ác của Lý đại lão bản đã sớm xoáy nhìn vào hai chân trắng nõn mập mạp.
Mỗi một kiếm chém xuống đều tạo thành vết thương trên chân, nhưng năng lượng lại lập tức khôi phục tiểu thối của Tiên Anh lại như lúc đầu. Sau đó lại đến đạo công kích tiếp theo.
Mặc dù công kích như vậy thì không gây tổn thương lớn cho Tiên Anh nhưng Lý đại lão bản độc ác lại thi triển âm kình trong công kích, tùy ý đả thương tam hồn lục phách trong Tiên Anh.
Quả nhiên chỉ sau vài kiếm thì Tiên Anh đã trở nên run rẩy, bàn tay nhỏ bé cào cào trên mặt đất, muốn đầu mình khỏi bị chôn vùi dưới đất.
Sợ hãi cũng không phải là quá khủng khiếp, sợ hãi mà không biết đang sợ thứ gì mới chính thức là khủng khiếp.
Tiên Anh của gã Tiên nhân này rốt cuộc đã trở nên luống cuống. Thân thể bị hủy vẫn có cơ hội thành tiên, nhưng nếu tam hồn lục phách bị hủy thì ngay cả luân hồi cũng không có khả năng. Nhưng điều làm cho gã cảm thấy ấm ức nhất chính là một chút khí lực để chống cự cũng không thể xuất ra.
Hành hạ một lát, cuối cùng Tiên Anh không thể chịu được, kêu ầm lên. Thanh âm xuyên qua mặt đất khiến Tiểu Ảnh cũng có thể nhận thấy được sự thê lương, phẫn nộ bất đắc dĩ trong tiếng kêu này.
Lý đại lão bản cười hắc hắc lạnh lùng, khẽ phất tay chuyển công kích phi kiếm xuống mắt cá chân Tiên Anh.
Tiểu Ảnh lúc này cũng không chịu được nữa, nép sát vào lưng Lý đại lão bản, run run nói:
- Trụ Tử…hình như đủ rồi đấy?
Lý đại lão bản quay đầu lại nhìn Tiểu Ảnh một chút, đoạn bĩu môi, nắm chân Tiên Anh kéo lên khỏi mặt đất, sau đó nện hắn lên mặt đất vài cái như đang sử dụng bổng chùy. Khi đó mới nghiến răng nói:
- Lão tử không kiên nhẫn được lâu đâu! Ta đếm đến ba, nếu ngươi không nói ai phái ngươi đến đây thì ta sẽ không ngại lấy năng lượng của ngươi làm thức ăn cho con ta.
Tiểu Vật nghe đến đây thì vẫy vẫy tay vọt lên vai Lý Thành Trụ, đôi mắt nhỏ mở to trừng mắt nhìn Tiên Anh, miệng há rộng liếm mép.
- Vừa rồi nó làm thế nào để hút ngươi ra khỏi thân thể thì ngươi cũng đã biết rồi đấy. – Lý Thành Trụ âm hiểm cười nói:
- Ta nói cho ngươi biết một bí mật. Con chuột nhỏ này của ta trên chiến trường đã từng nuốt không ít linh hồn của Lục Dực Thiên Sứ một cách rất ngon lành…. – Lý đại lão bản vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt Tiên Anh, nói tiếp:
- Tuy nhiên năng lượng cấp bậc Tiên nhân như ngươi mới là thứ nó ưa thích nhất.
- Chi chi! – Tiểu Vật giễu võ dương oai đứng thẳng, hai tay không ngừng khua móng múa vuốt trước ngực.
Tiên Anh rốt cuộc chịu không được, đành nhìn chằm chằm Lý đại lão bản:
- Ta nói ra thì ngươi sẽ thả ta chứ?
Lý đại lão bản cười hắc hắc:
- Vươn ngón trỏ phe phẩy trước mặt Tiên Anh:
- Bây giờ ngươi không thể ra điều kiện với ta mà ngươi buộc phải nói cho ta biết.
- Vậy ta sẽ có gì tốt đâu?
- Bị nó nuốt gọn. – Lý đại lão bản sắc mặt không đổi, chậm rãi nói.
- Tại sao người như ngươi không chết đi? – Tiên Anh đã hoàn toàn phẫn nộ, gã chưa bao giờ thấy một ngươi vô sỉ như Lý Thành Trụ.
- Hắc hắc! Lý đại lão bản vỗ trán, sau đó đưa tay vỗ trán của Tiên Anh:
- Như vậy đi, để ta nói cho ngươi hiểu. Nếu ngươi không nói thì ta sẽ để cho nó từ từ cắn xé ngươi từng chút từng chút, sau đó mới kết liễu ngươi. Nếu ngươi chịu nói thì ta sẽ cho ngươi được dễ chịu hơn – bảo nó nuốt một phát xuống bụng. Ngươi chọn cách nào?
Tiên Anh tức giận đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, lỗ mũi phập phòng, ánh mắt căm thù, chỉ hận không thể bằm thây Lý đại lão bản thành vạn đoạn.