Chương 76: Bị Tập Kích (Hạ)
Nhất định là trong đám người trở về có ai đắc tội với người nào đó nên mới có ba vị Tiên nhân mai phục nơi đây. Hơn nữa kẻ đó dám chắc hiểu rất rõ lộ tuyến và thực lực của tám người nên mới có thể bố trí trận pháp, mai phục đúng lúc như vậy. Tước trận có khả năng làm giảm đi thực lực của kẻ địch, xem ra là cố ý dùng để đối phó với Cổ Linh Lung và Nguyên Mộc.
Địch nhân tính toán thật kín kẽ. Chỉ cần mọi người tiến vào Tước trận thì với thực lực của ba Tiên nhân sẽ có thể dễ dàng tiêu diệt một người gần là Tiên nhân và mấy vị tu tiên giả dễ như trở bàn tay.
Tuy nhiên địch nhân không hề nghĩ ra Lý đại lão bản còn có một bảo bối gọi là Tầm Bảo Thử.
Tiểu Vật đối với dao động linh áp thì cực kỳ mẫn cảm, khi mọi người còn chưa bước vào Tước trận thì nó đã cảm giác được khí tức nguy hiểm, phát ra thanh âm cảnh báo.
Vì vậy địch nhân dưới mặt đất mới bất đắc dĩ ra tay, bức bách mọi người tiến vào trong trận pháp.
Hiểu được mấu chốt vấn đề, Lý đại lão bản trong đầu đột nhiên hiện lên hai chữ: "Nội gian".
Phải chăng là Thu Phong? Thằng nhãi này vẻ mặt hết sức khẩn trương, tay cầm phi kiếm, vẻ mặt hết sức cảnh giác. Hơn nữa vừa rồi hắn cũng đã lớn tiếng nhắc nhở tên gọi của trận pháp. Thật là đáng ngờ!
Hoặc là kẻ khác?
Lý đại lão bản trong đầu lập tức hiện lên những bộ phim điều tra vụ án, hòng tìm ra chân tướng sự việc.
Tuy nhiên khi còn chưa tìm ra chân tướng thì hai thanh tiên kiếm chia ra một tả một hữu đã phóng đến phía hắn.
Lý Thành Trụ kinh hoàng, nhanh chóng chỉ huy hai trăm bốn mươi phi kiếm ngăn cản hai thanh tiên kiếm. Song hai thanh tiên kiếm tựa hồ có mắt, không ngạnh tiếp mà tả xung hữu đột, tránh khỏi vòng vây của Cửu Thiên Đại La Đỉnh, chém xuống đỉnh đầu Lý Thành Trụ.
- Mẹ kiếp! – Lý đại lão bản tức tối nhổ ra một bãi nước bọt, chuẩn bị xuất ra vòng phòng hộ của Bích Huyết Giới thì một thanh chủy thủ đã xẹt ngang đến ngăn cản hai thanh tiên kiếm. Lý Thành Trụ nhân cơ hội này vội lui về phía sau, điều động hai trăm bốn mưới thanh phi kiếm chuyển hướng.
Một thanh âm dữ dội vang lên "ầm ầm", quang mang chói mắt tỏa ra khiến mọi người đều nhất thời lóa mắt.
Đợi khi thanh âm tiêu tan thì Lý đại lão bản mới bi ai phát hiện ra hai trăm bốn mươi thanh phi kiếm của mình đã tan thành mây khói, ngay cả một cái chuôi cũng không còn. Thanh chủy thủ đã bay đến cứu mạng hắn quay về lại tay chủ nhân - chính là tiên kiếm hồ điệp của Cổ Linh Lung.
Mặc dù tổn thất nặng nề nhưng cuối cùng đã có thể ngăn cản được hai thanh tiên kiếm.
Một phen kích đấu này đã phát sinh điện quang hỏa thạch khắp nơi, khi mọi người còn chưa có phản ứng thì đã kết thúc. Chuyện này khiến cho Lý đại lão bản một phen kinh tâm, toát hết mồ hôi.
Tại sao người thụ thương luôn là ta? – Lý đại lão bản bi ai hô lên trong lòng.
Thu Phong tuy sửng sốt, nhưng vẫn nhan trí nhân cơ hội này thoát ra khỏi Tước trận. Tuy nhiên vòng khí vô hình trên đầu đã nhanh chóng bức hắn quay lại chỗ cũ.
Xem ra ba Tiên nhân này muốn vây khốn tất cả trong Tước trận, sau đó mới ra tay giết chết.
So sánh lực lượng đôi bên thì chỉ có Nguyên Mộc mới có thể bình thủ với một Tiên nhân bên kia, song trong tay lão lại không có Tiên khí, nếu giao đấu lâu tất cầm chắc thất bại.
Cổ Linh Lung mặc dù có tiên khí nhưng thực lực lại thua kém đối phương, cũng chỉ có thể cầm cự một vị Tiên nhân một lúc.
Tiên nhân còn lại thì sao? Đương nhiên sẽ dễ dàng tiêu diệt tất cả đám tu tiên giả còn lại.
Làm sao có thể chết lãng nhách như thế này? – Lý Thành Trụ buồn bực trong lòng.
Lúc này chỉ có duy nhất một sinh lộ là phải giết chết được một gã Tiên nhân, sau đó mọi người hợp lực tiêu diệt hai gã còn lại. Tuy nhiên địch nhân là Tiên nhân chứ không phải là Giáp Do Thú. Tính như thế cũng như không.
Hào khí quỷ dị cực kỳ, một vùng đất rộng lớn không hề có một tiếng động nào vang lên.
Hai Tiên nhân không ngừng bấm quyết trong tay, sẽ tùy cơ mà xuất thủ. Lý đại lão bản theo thời gian trôi qua càng cảm thấy khó khăn.
Ngẩng đầu nhìn Nguyên Mộc, lão bỏ huynh đệ của mình để đánh cũng không dám, bỏ chạy cũng không dám, chỉ có thể phô bày ra nét mặt giận dữ mà thôi. Tuy nhiên ba tên Tiên nhân kia cũng không thừa cơ công kích lão, xem ra vận khí của Nguyên Mộc là tốt nhất.
Lý đại lão bản nhìn Nguyên Mộc liếc mắt ra hiệu với Nguyên Mộc mấy cái, Nguyên Mộc cũng nháy mắt đáp lại, tuy nhiên sau đó lại lắc lắc đầu. Lý Thành Trụ bĩu môi, trừng mắt đầy phẫn nộ với Nguyên Mộc. Sau đó dùng ngón tay chỉ chỉ vào thân thể, lại chỉ chỉ Nguyên Sâm, cuối cùng chỉ xuống mặt đất. Nguyên Mộc lập tức lắc đầu như điên, tựa như một con voi bị đại chùy đánh trúng mà không ngã vậy.
- Lão là một tên hèn! – Lý đại lão bản há mồm nhưng không thể phát ra thanh âm, chỉ đành dùng khẩu hình để biểu đạt.
Nguyên Mộc nhún nhún vai, vẻ mặt tựa hồ muốn nói "ngươi làm khó ta".
Lý đại lão bản hít một hơi thật sâu, sau đó mở mắt nhìn Nguyên Mộc cười cười.
Nguyên Mộc đột nhiên có một cảm giác, sau một khắc, cảm giác của hắn quả nhiên ứng nghiệm.
Thừa dịp ba Tiên nhân – một bảo vệ, hai làm phép, Lý đại lão bản nhanh chóng tập trung lực lượng toàn thân, phóng ra hai trăm bốn mươi phi kiếm, đưa tay phóng thẳng Lưu Tinh kiếm về phía Nguyên Mộc.
Quang mang lập tức tỏa ra sáng lóa, hai trăm bốn mươi thanh phi kiếm mặc dù bị phá hủy nhưng Tước trận đã bị đánh thủng một lỗ nhỏ, Lưu Tinh Kiếm nhanh chóng chui qua lỗ thủng đó ra ngoài, một bóng xám cũng theo sát Lưu Tinh kiếm vọt ra ngoài.
Nguyên Mộc kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó lập tức hiểu được ý đồ của Lý Thành Trụ.
Lúc này Nguyên Mộc cũng bất chấp huynh đệ của mình có thụ thương hay không, vội vàng buông Nguyên Sâm ra, tùy ý để Nguyên Sâm rơi xuống. Đưa tay bắt lấy Lưu Tinh kiếm, sau đó phóng người tấn công một Tiên nhân.
Tiên nhân phụ trách công tác phòng thủ cười lạnh một tiếng, nghĩ bụng:
- Loại công kích này mà dám tấn công lão tử ư? Ngươi đã quá xem thường thực lực của ta.
Ý niệm trong đầu còn chưa biến mất thì gã đã cảm nhận được một cảm giác khác thường, mắt hoa lên. Một đạo quang mang xanh biếc hiện lên trong đồng tử, tiếp theo là cảm giác đan điền đau nhói, hộ thể linh khí chút nữa đã hoàn toàn tan biến.
Cái gì vậy? – Đây chính là ý niệm cuối cùng của gã tại Tiên giới. Một thanh tiên kiếm đâm thẳng vào đan điền. Nếu Tiên Anh không có giáp trụ bảo vệ thì thậm chí một kiếm này đã xuyên qua Tiên Anh.