Chương 73: Quay về nhà
Lần chiến tranh này nhất định là có quỷ trong đó!
Cái gì mà dùng hơn mười vạn tu tiên giả để làm tiêu hao thực lực Thập Dực Thiên Sứ? Chuyện này căn bản không thể tự biện hộ cho tất cả được.
Thiên Sứ dù sao cũng không phải là những kẻ ngu. Nếu bọn chúng sớm phái đến Thập Dực Thiên Sứ đến tàn sát thì tu tiên giả làm sao có thể cầm cự đến tám tháng? Đợi cho đối phương phái Nguyên Thiên Thượng Tiên xuất trận, đoạt lấy thắng lợi?
Hơn nữa Thiên Sứ quân ngoại trừ những trận đầu tiên còn dành lấy chiến thắng. Những trận sau đó đều bị tu tiên giả áp đảo. Chuyện này khiến cho người có cảm giác như Thiên Sứ tự tìm lấy cái chết vậy.
Nghĩ không ra! Lý đại lão bản cảm thấy đau đầu, nhưng hắn dám chắc Kết Tinh Chi Thần có thể bốc hơi và trường chiến tranh quỷ dị này ẩn chứa bí mật nào đó, thậm chí hai sự việc này còn có thể có liên quan đến nhau.
- Là bản thân ta tưởng tượng quá phong phú hay là vì chiến tranh và cảnh giết chóc khiến thần kinh ta có vấn đề? – Lý đại lão bản nghi hoặc tự nhủ.
Bất tri bất giác hắn đã đi đến gần trướng bồng, cũng không hề phát giác ra Tiểu Ảnh đang tiến đến ôm lấy cánh tay hắn, dịu dàng nói:
- Đại tướng quân, mọi người chuẩn bị quay về nhà, chỉ còn chờ ngươi nữa mà thôi.
Có lẽ trong đợt chiến tranh lần này không có tu tiên giả hoặc tiên nhân phổ thông nào biết được Lý đại lão bản đã lập được rất nhiều chiến công. Vì thế Lý Thành Trụ cảm thấy chán nản, cuối cùng đem tám trăm Kết Tinh Chi Thần đổi lấy chức vụ Lục Phẩm Chiến Tướng làm thú tiêu khiển.
Trên chiến tướng là chiến soái, chiến tướng cũng chia làm lục phẩm. Đương nhiên lục phẩm chính là quan hàm thấp nhất.
Đối với chuyện này, Tiểu Ảnh vẫn ấm ức trong lòng. Tám trăm chiến công -xem như cháy túi - để đổi lấy một cái quan hàm!
- Cho ta có phải tốt hơn không? - Tiểu Ảnh chẩu miệng vì tức đến vài ngày.
Mặc dù đã là quan nhưng tu vi của Lý đại lão bản vẫn quá thấp. Phải biết rằng có thể trở thành Lục Phẩm Chiến Tướng thì ít nhất cũng phải có thực lực của tiên nhân, làm gì có ai giống như Lý đại lão bản, giống như chó gặp may, chiến công nhiều đến muốn chết.
Cho nên Lý đại lão bản bây giờ mặc dù có quan hàm nhưng thực ra cũng chỉ là một tư lệnh hữu danh vô thực mà thôi.
Tuy nhiên nếu đã là chiến tướng thì có được đặc quyền chiêu mộ thân binh cho mình, thậm chí còn có thể tự thành lập thế lực của mình.
Cảm thụ được cảm giác mềm mại từ khuỷu tay truyền lên, Lý đại lão bản cố ý đưa tay nâng cằm Tiểu Ảnh lên:
- Cô cũng cùng đi chứ?
- Đáng ghét! – Tiểu Ảnh tung một cước vào Lý đại lão bản, sau đó chạy đến bên người Cổ Linh Lung, cầm lấy góc áo của tỷ tỷ:
- Tỷ tỷ, hắn khi dễ muội!
Sau mấy tháng cùng sinh tử tác chiến, quan hệ của Cổ Linh Lung và Lý Thành Trụ đã có bước tiến lớn. Cổ đại mỹ nữ cũng không còn nghiêm mặt lạnh lùng như thời gian trước kia nữa. Lý đại lão bản thỉnh thoảng cũng dám đùa giỡn với nàng vài câu.
Điều này đích thị là hoạn nạn thấy chân tình vậy. Trong chiến tranh không biết khi nào bản thân sẽ tử trận,cho nên chân tình mới được hé lộ. Mối quan hệ của Cổ Linh Lung và Lý đại lão bản chính là như thế.
- Hắn khi dễ ngươi, ngươi tìm ta cũng vô dụng! – Cổ Linh Lung mỉm cười nhìn Tiểu Ảnh:
- Ngươi có thể khi dễ lại hắn cơ mà.
- Tỷ tỷ! – Tiểu Ảnh không đồng ý, lúc lắc cánh tay của Cổ Linh Lung.
- Ha ha! – Lý đại lão bản đứng bên kia thấy vậy bèn phát ra một tràng dâm tiếu.
- Tiểu Ảnh, ngươi không trở về cùng cha của ngươi sao? – Cổ Linh Lung kéo tay Tiểu Ảnh lại, hỏi.
Nhắc đến chuyện này, Tiểu Ảnh lập tức bĩu môi:
- Muội không đi với ông ta.
Mấy tháng ở chung cũng giúp cho Lý Thành Trụ hiểu rõ hơn một chút đầu mối về gia tộc của Tiểu Ảnh.
Cha của Tiểu Ảnh muốn đem Tiểu Ảnh gả cho một đệ tử của một đại thế gia. Kết quả là Tiểu Ảnh đã trốn thoát. Sau đó nàng gặp Cổ Linh Lung, chẳng biết vì sao lại thụ ân cứu mạng của Cổ Linh Lung. Lần này tham gia chiến tranh, nếu không có sự bảo vệ của tổ sư gia nàng thì Tiểu Ảnh đã sớm bị cha bắt trở về.
- Hôn nhân vì lợi ích! – Lý đại lão bản thở dài một hơi:
- Cô ở một mình cũng không phải là xấu, ít nhất cũng không bị ai quản lý, ràng buộc.
- Có lệnh bài do tổ sư gia cho ta, lão cũng không dám ép bức quá mức. – Tiểu Ảnh ấm ức thốt lên.
- Tốt lắm, vậy theo tỷ tỷ quay về Thải Hồng thành. – Cổ Linh Lung nhẹ giọng an ủi Tiểu Ảnh.
Tiểu Ảnh lập tức gật đầu liên tục, tựa như gà con mổ thóc vậy.
- Nếu mọi người đều đã chuẩn bị để trở về thì ta cũng phải cáo biệt tổ sư gia. – Lý đại lão bản rốt cuộc cũng nói nên lời.
- Hừ! – Tiểu Ảnh hừ lạnh một tiếng:
- Ta xem ngươi muốn đi gặp sư thúc tổ xinh đẹp của ngươi thì có.
Lý đại lão bản nhấc chân lên lại phải bỏ xuống, ho một tiếng:
- Tiểu nha đầu thật giống tổ sư gia của ngươi, một chút gia đạo cũng không có. – Nói xong lập tức quay đầu chạy ra ngoài.
Vốn hắn vẫn bình thường, không ngờ sau khi nghe Tiểu Ảnh nói thì trong lòng đâm ra hoảng hốt.
Thật ra Tiểu Ảnh nói cũng đúng, hắn có thể dùng ngọc giản truyền tin đến cho tổ sư gia và sư thúc tổ, hà cớ gì lại phải tự thân tìm đến?
Chẳng lẽ nội tâm của hắn đã tác quái?
Nghĩ đến đây mặt của hắn cũng ửng đỏ.
Gặp lại sư thúc tổ xinh đẹp, Ngô Nhuế kinh ngạc hỏi:
- Sao lại quay lại đây nhanh như vậy?
- Sư thúc tổ, đồ tôn chuẩn bị quay lại thành Thải Hồng. Hy vọng sư thúc tổ chuyển lời với tổ sư gia một tiếng, nói đồ tôn sau này sẽ hiếu kính nghe lời giáo huấn của tổ sư gia.
- Quay về thành Thải Hồng? – Sư thúc tổ xinh đẹp khẽ ngẩn người một chút:
- Ngươi không trở về Huyễn Kiếm tông ư?
- Không! – Lý đại lão bản cười khổ lắc đầu:
- Sư phụ còn hơn một năm nữa mới xuất quan. Đồ tôn sẽ ở Thải Hồng thành chờ sư phụ. Còn về Huyễn Kiếm tông… - Lý Thành Trụ dừng lại một chút:
- Đến khi đó hãy tính tiếp.
Sư thúc tổ xinh đẹp trầm ngâm một chút:
- Cũng tốt, hừ cái đám thỏ đế chết tiệt đấy, hôm nào lão nương trở về sẽ thu thập cho biết. Thật là không có chút giác ngộ nào hết.
Nhìn sư thúc tổ xinh đẹp nổi lên sát khí, Lý Thành Trụ không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt sợ hãi.
Ngô Nhuế nhìn chăm chăm Lý Thành Trụ:
- Ha ha, ta xem ngươi thật ra là vì không nỡ rời xa hai vị hồng nhan tri kỷ thì đúng hơn.
- Làm gì có? – Lý đại lão bản cảm thấy oan uổng:
- Đồ tôn một lòng truy tìm thiên đạo, cảm tình chỉ xem như mấy khói mà thôi.
Sư thúc tổ xinh đẹp nháy mắt mấy cái, đoạn mở to mắt hỏi:
- Đúng không đấy? Ta nhớ là ở phàm giới có một câu nói là "nói dối thì răng sẽ ra khỏi miệng" có đúng không?
- E hèm! – Lý đại lão bản, phải hít một hơi thật sâu, hô hấp thiếu chút nữa đã đình trệ.
Nữ nhân quả nhiên là từ già đến trẻ cũng đều giống nhau. – Từ chỗ của sư thúc tổ xinh đẹp đi ra, Lý đại lão bản vẫn cảm thấy buồn bực.
Tiểu đội chiến đấu của Thải Hồng thành rốt cuộc đã chuẩn bị trở về.
Lúc đi gồm có một trăm linh ba người, bây giờ chỉ còn lại có tám người, chính là Cổ Linh Lung, Tiểu Ảnh, Lý Thành Trụ, Thu Phong, hai huynh đệ Nguyên Mộc và hai cao thủ Đại Thừa kỳ nữa.
Lý đại lão bản vác trên vai con chuột béo tròn nhìn phương hướng Thải Hồng thành, vung tay lên huýt sáo dài:
- Về nhà thôi!
Tiểu Ảnh cười khúc khích, nếu không vì e ngại ánh mắt người khác thì đã tiến lên đá vào cánh tay của hắn.
Quay đầu nhìn lại Hồng Nham Thai Địa đỏ rực lần cuối – nơi đã an táng không biết bao nhiêu linh hồn đã cùng họ sóng vai tác chiến.
- Tạm biệt Hồng Nham Thai Địa! Tạm biệt vô số chiến hữu của ta!
- Lão tử cũng không đến địa phương quỷ quái này nữa! – Lý Thành Trụ vọt đi, hậm hực mắng trong lòng, tuy nhiên lại nhận ngay công kích của Tiểu Ảnh:
- Đừng ăn nói thô tục nữa!