Chương 72: Dấu Hiệu Của Một Âm Mưu
Tuy nhiên Lý đại lão bản lại từ chuyện này ngửi được được hơi hướm của một âm mưu, cũng có thể cho rằng trận chiến lần này sặc mùi nghi vấn.
Nghĩ không ra, hắn đành đi gặp sư thúc tổ xinh đẹp Ngô Nhuế. Sư thúc tổ quả nhiên càng thêm xinh đẹp, vẻ mặt tươi hơn hớn, phảng phất như bản thân đang chuẩn bị xuất giá vậy.
- Tiểu bại hoại, lần này đến có chuyện gì? – Sư thúc tổ che miệng cười trộm, mắt lóng lánh nhìn chằm chằm Lý đại lão bản.
- Đồ tôn nhớ sư thúc tổ nên đến đây thăm người một phen. – Lý đại lão bản chớp chớp mắt cười nói.
Ngô Nhuế chúm môi, vươn tay vỗ vỗ đầu Lý Thành Trụ:
- Miệng lưỡi lợi hại lắm!
Lý Thành Trụ tỏ vẻ oan uổng, nới lỏng tay nói:
- Là sự thật thưa sư thúc tổ. Đã nhiều ngày không được nghe sư thúc tổ chỉ dạy, đồ tôn cảm thấy trong lòng không yên.
Ngô Nhuế cười khúc khúc, ngay cả bộ ngực quyến rũ cũng rung lên không ngớt.
Lý Thành Trụ vươn tay vỗ vỗ trán, che mắt, thầm nghĩ:
- Dù sao tổ sư gia đã hạ cấm chế, Độc Tâm thuật có tính là gì?
- Tiểu bại hoại mau nói thật đi. – Ngô Nhuế dí ngón tay vào trán Lý Thành Trụ:
- Nghe nói là người đầu to như ngươi thì rất thông minh đấy.
Nhìn sư thúc tổ ranh mãnh cười cười, Lý đại lão bản đỏ mặt nói:
- Đầu to chẳng qua là trời mưa không lo mà thôi.
Ngô Nhuế chuyển tay từ trán hắn xuống vai, mỉm cười:
- Tiểu tử, tốt xấu gì thì ta cũng là sư thúc tổ của ngươi. Ngươi không cần quá kiêng kỵ như vậy.
Lý đại lão bản nhìn lại vào mắt sư thúc tổ, đoạn thoải mái cười nói:
- Đồ tôn mặc dù háo sắc nhưng đối với sư thúc tổ tuyệt không dám bất kính. Bất quá khi gặp sư thúc tổ lại không thể tự chủ được.
- Đó là lỗi của ta ư? – Ngô Nhuế mỉm cười hỏi.
- Không phải, đó là lệ chất trời sinh của sư thúc tổ! – Lý đại lão bản vội vàng cung thân, ngàn vạn lần không nên chọc giận sư thúc tổ mới tốt.
Ngô Nhuế bĩu môi:
- Bên cạnh ngươi có một nữ nhân vũ mị của Hợp Hoan Tông, lại còn một tiên nữ phi thăng cùng ngươi lên đây. Ngươi còn để mắt sư thúc tổ của ngươi ư?
Câu này của sư thúc tổ không biết hàm ý của nó là như thế nào đây? – Lý đại lão bản nhướn mày chớp chớp mắt.
- Hi hi! – Ngô Nhuế vừa nghiêm túc được một chút lại mở miệng cười:
- Tiểu bại hoại, đừng nghĩ lung tung nữa.
- E hèm! Lý đại lão bản tuy không phục nhưng cũng chỉ đành tươi cười mà thôi.
- Nói đi, tìm ta có chuyện gì?
Lý đại lão bản lúc này mới sực nhớ ra có chuyện muốn hỏi sư thúc tổ, vội vàng lấy từ trong giới chỉ ra ba khối Kết Tinh Chi Thần:
- Sư thúc tổ, người xem, đây chính là Kết Tinh Chi Thần của Nhị Dực Thiên Sứ đồ tôn lưu lại cách đây năm tháng.
Sau đó lấy từ Bích Huyết Giới ra ba khối khác:
- Đây là Kết Tinh Chi Thần của Nhị Dực Thiên Sứ cách đây mấy ngày.
Sáu khối Kết Tinh Chi Thần nằm trên tay Lý đại lão bản hoàn toàn không giống nhau.
Từ lần phát hiện ra khối Kết Tinh Chi Thần của Lục Dực Thiên Sứ có thể có khả năng bốc hơi, Lý đại lão bản đã đặc biệt lưu tâm, cố ý lưu lại ba khối Kết Tinh Chi Thần của Nhị Dực Thiên Sứ.
Giờ phút này đem ra so sánh thì ba khối của năm tháng trước đã nhỏ chỉ còn một nửa so với ba khối cách đây vài ngày.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Lý đại lão bản, sư thúc tổ xinh đẹp cười cười:
- Ngươi cũng đã phát hiện ra.
- Tại sao vậy? – Lý đại lão bản mở lớn hai mắt nói:
- Nói như vậy thì Kết Tinh Chi Thần quả thực bị bốc hơi?
- Có thể bốc hơi hay không ta không biết nhưng ta biết nó có thể nhỏ đi dần, cho đến khi hoàn toàn không còn tồn tại. – Sư thúc tổ xinh đẹp nói.
- Vậy đây chính là bốc hơi!
Sư thúc tổ xinh đẹp lắc đầu:
- Ta chỉ nói nó nhỏ đi một cách từ từ.
Lý đại lão bản gãi gãi đầu:
- Có gì khác nhau cơ chứ? Hai khái niệm này hoàn toàn giống nhau.
- Sư thúc tổ, người làm sao phát hiện ra chuyện này? – Lý đại lão bản hỏi tiếp, trực giác của hắn cho biết chuyện này không hề đơn giản.
- Không phải ta phát hiện mà là Diệp đại soái phát hiện. – Sư thúc tổ xinh đẹp trừng mắt nhìn Lý Thành Trụ một cái:
- Làm gì mà nhà ngươi lo lắng như lửa cháy đến đít vậy?
- Hắc hắc, chỉ là tò mò hỏi cho biết mà thôi.
- Kết Tinh Chi Thần của các ngươi khi đến tay Diệp đại soái thì có một ngày hắn phát hiện ra Kết Tinh Chi Thần trong giới chỉ của hắn đã chậm rãi nhỏ dần. Sau đó hắn mới tìm đến tổ sư gia của ngươi dò hỏi. – Sư thúc tổ đưa tay vuốt mái tóc bị gió thổi loạn, chậm rãi nói tiếp:
- Ta biết việc này là từ đó.
Lý đại lão bản thần bí chỉ chỉ lên bầu trời, khẽ hỏi:
- Trả lời thế nào?
- Ngươi thật sự muốn biết ư? Đây là chuyện cơ mật.
- Đồ tôn rất hiếu kỳ! – Lý đại lão bản trong lòng run lên, hắn cảm nhận được một chút sát ý tản ra nhè nhẹ từ người sư thúc tổ:
- Suy nghĩ đã rất nhiều ngày, ngay cả ngủ cũng không yên?
- Ngươi bây giờ vẫn còn ngủ ư? – Sư thúc tổ xinh đẹp thất vọng nhìn Lý Thành Trụ.
- Hắc hắc. – Lý đại lão bản lắc lắc đầu, đoạn chuyển đề tài:
- Đúng rồi, còn có một việc nữa…
Nhìn bộ dáng ấp a ấp úng của Lý đại lão bản, sư thúc tổ xinh đẹp thở dài:
- Nói đi, nếu có thể trả lời thì ta sẽ trả lời cho ngươi.
- Vì sao…cho đến lúc này mới phái ra ba vị Nguyên Thiên Thượng Tiên đến đây? Nếu sớm phái ra ba vị này thì không phải sẽ tránh được rất nhiều tổn thất ư? – Lý đại lão bản tiếp tục chỉ chỉ tay lên bầu trời mà hỏi.
Sư thúc tổ xinh đẹp thở dài:
- Nếu ngay lúc đầu khai chiến đã phái ra thực lực thực sự của Nguyên Thiên Thượng Tiên, Tiên Quân…thì Thiên Sứ giới dám chắc sẽ xuất động đến Thập Dực Thiên Sứ. – Ngô Nhuế nhìn Lý Thành Trụ một chút:
- Không nên bi phẫn như vậy. Chiến tranh vốn rất tàn khốc. Nếu không có tu tiên giả và tiên nhân trì hoãn thời gian để Thập Dực Thiên Sứ duy trì khe hẹp không gian, tổn hao sức lực thì chiến tranh lần này sẽ không thể thuận lợi như vậy. Chỉ cần có một vị Thập Dực Thiên Sứ bên kia tham chiến thì thương vong của Tiên giới so với lúc này còn nhiều hơn rất nhiều.
- Đồ tôn biết! – Lý đại lão bản nắm chặt nắm tay:
- Nhưng chứng kiến vô số chiến hữu tử trận trước mắt mình thì….
- Giỏi lắm, tiểu tử! – Sư thúc tổ xinh đẹp vỗ vỗ bả vai của Lý Thành Trụ:
- Ngươi cho rằng hàm răng và đầu lưỡi thứ nào cứng hơn?
Lý đại lão bản sững sờ, quay đầu nhìn cái miệng xinh xắn của sư thúc tổ, thầm tưởng tượng đến chiếc lưỡi thơm tho bên trong. Nhiệt huyết cả người nhất thời sôi trào, đầu lưỡi nhúc nhích trong miệng:
- Hàm răng.
Sư thúc tổ trừng mắt với Lý Thành Trụ:
- Hàm răng cho dù cứng rắn nhưng cũng có ngày tự rụng, nhưng lưỡi thì không, bởi vì nó rất mềm mại.
- Đầu lưỡi có thể cắt lìa mà. – Lý đại lão bản vẫn cố gắng phản bác, tuy nhiên lại nhận được ngay một cái tát.
- Tiểu bại hoại, đừng có lươn lẹo nữa! – Sư thúc tổ xinh đẹp chúm môi nói:
- Ta nói cho ngươi biết, sau này làm người không nên quá cường ngạnh. Đạo lý của Tiên giới bất kể thực lực của ngươi thế nào thì vẫn có người mạnh hơn ngươi. Trừ phi… - Sư thúc tổ nói đến đây thì ngừng lại:
- Ngươi đã hiểu chưa?
Lý đại lão bản khom người nói:
- Đồ tôn xin thụ giáo!
Dám chắc biểu hiện không sợ chết của hắn tại chiến trường đã khiến cho sư thúc tổ phải lên tiếng, khuyên hắn không nên làm con chim xuất đầu..
Cây to tất sẽ hứng gió lớn, hạc trong bầy gà tất sẽ bị nông phu làm thịt!