Chương 70: Nguyên Mộc trở về

Tiên Giới Tu Tiên

Chương 70: Nguyên Mộc trở về

Tiên giới và Thiên Sứ giới sinh tử chiến đấu tại Hồng Nham Thai Địa đã trải qua ba tháng. Thiên Sứ giới lúc đầu nhân số đại hao nhưng Thiên Sứ quân đoàn sau đó không sợ chết, liều mạng lần lượt phát động công kích giành lại thế trận.

Chuyện này này khiến cho người ta có cảm giác như Thiên Sứ quân cho dù chết cũng phải đạt được một thứ gì đó.

Chiến tranh tàn khốc nhưng cũng rèn luyện ý chí và thực lực tiến bộ.

Lý đại lão bản tại trận chiến này đã phát triển một cách nhanh chóng.

Được Tiếp Dẫn Tiên Quang cải tạo cơ thể, tuy chưa thể nói là đao thương bất nhập nhưng so với Đại Thừa kỳ của tu tiên giả thì thân thể mạnh mẽ hơn nhiều. Trải qua chiến đấu, Lý đại lão bản phát hiện được chuyện này, hắn mừng rỡ vô cùng.

Nhị Dực Thiên Sứ công kích không cách nào vượt qua được vòng bảo hộ của Bích Huyết Giới. Mỗi khi xung trận thì Lý đại lão bản tựa như tử thần cầm trong tay liêm đao, tiến đến đâu cũng đều có thể dễ dàng thu lấy tính mạng địch nhân.

Không ngừng vận dụng linh khí và tiên linh khí nên thân thể của Lý Thành Trụ đã từ Xuất Khiếu trung kỳ tiến đến Xuất Khiếu hậu kỳ, ngay cả Nguyên Anh cũng mơ hồ có dấu hiệu đột phá.

Ngoài việc Tiên giới thắng lợi trong việc bảo vệ Tiên giới thì Nguyên Mộc trở về làm cho Cổ Linh Lung hết sức vui mừng.

Hai huynh đệ Nguyên Mộc gặp lại nhau mừng mừng tủi tủi. Tuy nhiên việc khiến cho mọi người kinh ngạc nhất chính là tu vi của Nguyên Mộc đã nhảy vọt lên Tiên nhân trung kỳ!

Một bước đăng tiên đã chứng minh uy lực của Đăng Tiên Phù trong Tiên giới.

Sau khi được Nguyên Mộc thuật lại mọi chuyện thì mọi người mới biết được lúc đó thiên kiếp và tiên kiếp đồng thời đến cùng lúc, tình huống nguy hiểm dị thường. May mắn là lúc đó có Thiên Sứ quân làm lá chắn nên Nguyên Mộc mới có thể thuận lợi thành tiên. Lúc bốn tên Lục Dực Thiên Sứ cánh trắng tiến đến thì lão lại được Tiếp Dẫn Tiên Quang đưa đến Dựng Tiên hồ, may trắn tránh khỏi bị địch nhân thảm sát.

Nghe xong, Lý đại lão bản chỉ biết mắng thầm vài câu trong lòng. Lão già này vận khí thật quá tốt, khiến cho người khác sinh tâm đố kỵ.

- Có gặp sư phụ ta không? – Lý đại lão bản không nhịn được lên tiếng hỏi Nguyên Mộc.

- Sư phụ của ngươi? – Nguyên Mộc nghi hoặc hỏi lại.

- Tiếp Dẫn Tiên Sứ chính là sư phụ của vị đạo hữu này. – Nguyên Sâm đứng một bên vội lên tiếng giải thích.

Nguyên Mộc hơi kinh ngạc một chút, sau đó mở miệng nói:

- Người của Tiên giới thành tiên và phàm nhân thành tiên không giống nhau. Người của tiên giới khi thành tiên thì sẽ đến một Dựng Tiên hồ khác, nơi đó không hề có Nghịch Phản Thông Đạo.

Lý Thành Trụ thất vọng, chỉ ồ một tiếng. Quả nhiên là vậy. Thảo nào ở với sư phụ hai năm nhưng cũng chỉ có một vị tiên nhân từ nghịch phản thông đạo phi thăng lên.

- Đại ca, tốt rồi, mau đa tạ vị đạo hữu này. Hắn chính là người đã báo thù cho nhị ca. – Nguyên Sâm nhớ đến thảm trạng của Nguyên Lâm, trong mắt lại đượm vẻ đau buồn.

- Cái gì? – Nguyên Mộc há hốc miệng hỏi.

- Đạo hữu này chính là người đã giết được tên Lục Dực Thiên Sứ kia. – Nguyên Sâm rơi lệ nói.

Nguyên Mộc chấn kinh, không nghĩ ra chỉ là một tên nhóc con mà có thể giết được Lục Dực Thiên Sứ? Người khác có thể không biết nhưng Nguyên Mộc lại biết rất rõ lúc đó linh áp của Lục Dực Thiên Sứ biến mất là bởi xuất hiện một năng lượng cực kỳ bá đạo. Ngay cả tu vi lúc này của Nguyên Mộc cũng không dám nghênh đón cỗ năng lượng đó.

Không lẽ tên nhóc con trước mặt có khả năng phát ra năng lượng bá đạo như vậy?

Nguyên Mộc trầm ngâm một chút, đoạn mở miệng hỏi:

- Ngươi có chứng cớ gì không?

Lý đại lão bản lạnh lùng cười:

- Tin hay không thì tùy ngươi.

Nguyên Sâm vội chen vào:

- Đại ca, quả thực chính đạo hữu này đã giết chết Lục Dực Thiên Sứ, Kết Tinh Chi Thần vẫn còn đang ở trên người hắn.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của sư đệ, Nguyên Mộc cũng chỉnh trang lại nét mặt mình, cung tay nói:

- Vừa rồi Nguyên Mộc thất lễ, thỉnh xin đạo hữu đừng để ý. Chỉ là chuyện này…cũng không đơn giản như mọi người nghĩ. Cho nên Nguyên Mộc ta muốn xác nhận một chút, không biết đạo hữu có vui lòng chăng?

Có câu nói rằng: không đánh người có khuôn mặt tươi cười, huống chi Nguyên Mộc thần thái tươi cười như hoa nghênh xuân!

Lý đại lão bản cũng không nói thêm, chỉ nghiêm mặt lấy ra Kết Tinh Chi Thần của Lục Dực Thiên Sứ.

Cảm nhận được linh áp dao động quen thuộc, năng lượng phát ra quang mang màu xám, chúng nhân đều trầm mặc, phảng phất như nhớ lại tình cảnh lúc đó.

Lý đại lão bản ngắm nghía một lúc, quay sang nói với Tiểu Ảnh:

- Cô có cảm thấy dường như nó nhỏ đi rất nhiều chăng?

Tiểu Ảnh tỏ vẻ thành thạo, cầm lấy Kết Tinh Chi Thần, cẩn thận xem xét một lúc lâu rồi gật đầu:

- Ta cũng có cảm giác như vậy. Ngươi xem những góc cạnh này đã không còn sắc nhọn như lúc ban đầu, tựa như đã bị mài đi vậy.

Lý đại lão bản rất tin tưởng lời nói của Tiểu Ảnh. Lúc đầu Kết Tinh Chi Thần đã được nàng chơi đùa trên tay một ngày nên ấn tượng của nàng so với hắn và những người khác thì rõ ràng hơn rất nhiều.

Sau khi chứng thật xong, Lý đại lão bản trừng mắt, chộp lấy Tiểu Vật đang nằm phục trên vai giơ ra trước mặt quát:

- Tiểu súc sinh, to gan dám ăn vụng.

- Chi chi! – Tiểu Vật giơ hai móng lên kháng nghị.

- Được. Ta hỏi ngươi, nếu ngươi không ăn thì vật này sao lại nhỏ đi như vậy?

- Chi chi! – Tiểu Vật không hể để ý đến bộ dáng như hung thần ác sát của Lý đại lão bản, nhảy vọt đến ngực Tiểu Ảnh, tỏ ra dáng vẻ như bị oan ức, đầu rúc vào ngực Tiểu Ảnh.

- Được rồi, chỉ là một khối Kết Tinh Chi Thần mà thôi. Giết thêm một tên nữa thì sẽ có thêm một khối! – Tiểu Ảnh lắc lắc tay Lý Thành Trụ, nói tiếp:

- Cũng không cần hẹp hòi như vậy, trút giận hết lên người Tiểu Vật.

Lý đại lão bản nghe nàng nói như vậy, thân thể run lên nghĩ bụng:

- Giết thêm một tên? Lục Dực Thiên Sứ có thể dễ dàng giết hay sao?

- E hèm… - Lý đại lão bản cố gắng điều tiết lại hô hấp của mình:

- Ta không phải vì tiếc một khối Kết Tinh Chi Thần mà chỉ là muốn dạy dỗ cho nó mà thôi. Cô có hiểu không? – Lý Thành Trụ thực ra bổn ý cũng thực là nghĩ vậy. Nếu Tiểu Vật quả thực ăn vụng thì thượng phẩm thạch và Thiên Cơ Linh Thạch trong Bích Huyết Giới không chừng cũng bị Tiểu Vật len lén xơi hết.

- Hừ! – Tiểu Ảnh quay sang nhìn Tiểu Vật dịu dàng nói:

- Ngoan, không thèm để ý đến hắn nữa. – Sau đó xoay lưng đi ra ngoài.

- Khắc! Nguyên Mộc ho một tiếng, sau đó khom người cung kính nói:

- Vừa rồi đắc tội với đạo hữu, nay Nguyên Mộc xin đa tạ đạo hữu đã báo mối thù sát đệ cho huynh đệ bọn ta. Sau này có yêu cầu gì, xin cứ phân phó.

- Bỏ đi, bỏ đi! – Lý đại lão bản trong lòng bực bội, chỉ phất tay, đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng dáng cao lớn của Lý Thành Trụ khuất dần, Nguyên Mộc nhếch mép cười, thầm đánh giá:

- Người này không đơn giản đây!

Tuy nhiên lão vẫn không thể hiểu được bằng cách nào mà Lý Thành Trụ có thể giết chết được Lục Dực Thiên Sứ? Hay là Lục Dực Thiên Sứ do kẻ khác giết chết? Nhưng nếu vậy thì làm sao giải thích được khối Kết Tinh Chi Thần trong tay Lý Thành Trụ?

Nguyên Mộc thở dài một tiếng, nghĩ hoài cũng không ra.