Chương 67: Mỹ nữ cứu anh hùng:))
Bỗng một tấm gương trong suốt bao phủ suốt phương viên hơn mười thước xuất hiện trên đầu Lý Thành Trụ. Đại Thánh Mâu Thứ kích thẳng vào tấm gương, phát ra thanh âm leng keng chói tai, sau đó bị phản chiếu bắn ngược trở lại.
- Ổn cả chứ? – Một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai Lý đại lão bản.
Lý Thành Trụ ngẩng đầu lên nhìn, Tiểu Ảnh đã xuất hiện.
- Không sao. – Lý đại lão bản đáp lại, sau đó sửa sang lại trang phục đang rối tung của mình.
Tấm gương ngăn cản Đại Thánh Mâu Thứ chợt thu nhỏ lại, chậm rãi bay đến tay một người. Theo hướng tấm gương bay đến, Lý Thành Trụ bắt gặp ánh mắt Cổ Linh Lung. Nàng gật đầu nhìn hắn,Lý đại lão bản liếm môi, cười hắc hắc dâm đãng khiến cho Cổ Linh Lung đỏ bừng khuôn mặt.
Tấm gương phòng ngự khi nãy danh xưng Không Không Bảo Kính, có thể phản xạ công kích với trình độ nhất định. Lúc trước Cổ Linh Lung đã dùng pháp bảo này khi phi thăng, khiến cho một đạo thiên lôi bắn ra ngoài, kết quả là khiến cho Lý Thành Trụ đang đi du lịch bị đánh trúng, đành miễn cưỡng mang theo hắn phi thăng lên Tiên giới.
Có thể nói nhân quả trong chuyện này đều do tấm gương này gây ra - trước kia hại Lý Thành Trụ, bây giờ cứu hắn
Cổ Linh Lung phi thăng lên Tiên giới thì lại đem pháp bảo này luyện hóa thêm một lần nữa, dùng tiên linh khí thuần chính để luyện hóa, khiến cho lực phòng ngự của nó vượt xa trước kia. Cổ Linh Lung vừa rồi đã dùng đến năng lực phản xả của bảo kính này mới có thể an toàn chống lại được Đại Thánh Mâu Thứ.
Tuy nhiên chỉ trong khoảnh khắc vừa rồi cũng đã có không ít tu tiên giả bị tử thương, song điều đó vẫn không gây ra hỗn loạn bằng đám Thiên Sứ ở vùng trời đó. Bọn chúng vốn không nghĩ ra chính mình lại trúng công kích của quân mình. Tu tiên giả dù gì đi nữa vẫn có linh khí hộ thể, ngoài ra còn có chiến giáp, tiên giáp hoặc pháp bảo có đặc tính phòng ngự, tỷ như Không Không Bảo Kính, chỉ cần loại pháp bảo như tấm gương này thì trong phạm vi mười thước tu tiên giả sẽ không bị tổn thương. Cho nên năng lực phòng ngự của tu tiên giả vì thế mà mạnh mẽ hơn Thiên Sứ quân.
Chính vì vậy mà quân đoàn tấn công từ xa của Thiên Sứ sau một hồi oanh tạc đã phát hiện ra khu vực vốn có rất nhiều tu tiên giả hung hãn đã không biết trốn đi đâu mất hết, nhưng người của mình lại thiệt mạng không ít.
Phát hiện này khiến cho vị Thiên Sứ chỉ huy vừa đau đầu vừa phẫn nộ, huy động song thủ, rống lên, tựa như muốn san bằng vùng đất này thành bình địa.
Tuy nhiên khi quân đoàn công kích từ xa của Thiên Sứ còn chưa kịp hành động thì dưới mắt đất đã thoát ra hằng hà tu tiên giả, phi kiếm pháp bảo nhất thời tấn công thẳng vào quân đoàn chuyên tấn công từ xa của Thiên Sứ.
Quân đoàn viễn trình của Thiên Sứ lập tức nhốn nháo, những Thiên Sứ này so về tu vi, thân thể với những quân đoàn cận chiến thì còn kém xa, so với người tu tiên thì còn cách xa mười vạn tám ngàn dặm.
Vị chỉ huy có gào vỡ cuống họng cũng không ổn định được lòng quân, thương vong càng ngày càng thảm trọng, đa số Thiên Sứ còn sống sót trong quân đoàn viễn trình lập tức bay thẳng lên cao, đào tẩu.
Quân đoàn này đã nhiều năm hợp thành một tổ đội, nay lại nhốn nháo đào tẩu, lại càng khiến cho tu tiên giả khoái trá. Thiên Sứ đang bay múa đã bị một hoặc hai thanh phi kiếm chặt đứt đôi cánh, sau đó bị pháp bảo phá nát thân thể thành bụi phấn.
Những cao thủ dùng phù hỗ trợ thì càng kiêu ngạo hơn, gắt gao truy đuổi Thiên Sứ đang chạy trốn, công kích có đạo bùa trợ giúp so với công kích của pháp bảo thì còn linh hoạt, lợi hại hơn thập phần.
Không bị đơn vị tấn công từ xa của Thiên Sứ áp chế, tu tiên giả lập tức như một đám sắc quỷ trùng tiến vào đám đông nữ nhân lõa thể, nữ nhân một khi nắm được "kiếm" của đối phương thì đã chết.
Chiến trận chuyển biến cực nhanh, vốn đang từ thế có thể giằng co với tu tiên giả, Thiên Sứ bây giờ chỉ có thể rùng rùng tháo lui, vẻ mặt kinh hoàng chạy trối chết.
Đối với sự nhượng bộ này của Thiên Sứ, tu tiên giả không hề khách khí, sảng khoái thưởng thức đánh chén cho đến khi tàn cuộc.
Đám người Cổ Linh Lung cảm nhận được sự chuyển biến trên chiến trường, không hẹn mà cùng hưng phấn lao ra.
- Tỷ tỷ, chúng ta cũng ra đoạt lấy chiến công chứ? – Tiểu Ảnh không nhịn được, mắt lúng liếc nhìn Cổ Linh Lung nói.
Thiên Sứ thất bại đã là chuyện chắc chắn. Việc quan trọng nhất bây giờ của mọi người là giết được bao nhiêu Thiên Sứ.
Cần phải đem hy vọng của địch nhân dập tắt!
Lý Thành Trụ nhìn mọi người lục tục kéo đến, đám người kia có Cổ Linh Lung bảo vệ quả nhiên là hung hãn, đáng ghét nhất là tên Thu Phong kia, thực làm cho hắn cảm thấy khó chịu. Lý đại lão bản miễn cưỡng cười gian xảo, đoạn nói:
- Thu huynh, tốt quá!
- Tốt! – Thu Phong thản nhiên đáp lại, ánh mắt vẫn không rời khỏi Cổ Linh Lung.
- Mười mấy ngày không gặp, Thu huynh vẫn như cũ, tinh thần phấn chấn, khí vũ hiên ngang quá! – Lý Thành Trụ liếc xéo Thu Phong, che giấu máu tươi và tro bụi trên quần áo, cười mỉm nói, sau đó thuận tay bắn một đạo quang mang vào trường bào.
- Làm sao sánh được với Lý huynh, nhịn nhục mà sống, đại nạn không chết! – Thu Phong nói xong, ngửa mặt lên trời cười ha ha, không hề cam lòng yếu thế.
Cổ Linh Lung nhíu mày, cắt đứt đoạn đối thoại của hai người:
- Mau đuổi theo, nếu còn không đuổi thì chúng ta không có phần đâu. – Nói xong lập tức dẫn đầu đuổi theo phương hướng triệt thối của Thiên Sứ.
Cổ đại thành chủ lên tiếng, chúng nhân ai dám bất tuân, vội đuổi theo sau cước bộ đại nhân. Tiểu Ảnh hung dữ trừng mắt với Lý Thành Trụ một cái, khi vọt qua người hắn thì thấp giọng nói:
- Mười mấy ngày nay ngươi đi chết ở đâu? Tỷ tỷ suốt cả ngày đều lo lắng đợi chờ. Nếu không có Diệp đại soái nói ngươi đang tu luyện pháp bảo thì chúng ta dám chắc đã nghĩ rằng ngươi lâm trận bỏ chạy hoặc bị Thiên Sứ bắt đi rồi.
- Thế ư? – Lý đại lão bản nheo nheo mắt, cười hắc hắc dâm tiếu, kề sát bên tai Tiểu Ảnh, hà hơi vào nói:
- Không lẽ tỷ tỷ của cô không lo cho ta được ư?
- Đi chết đi! – Đôi mi thanh tú của Tiểu Ảnh dựng ngược, bàn tay xinh xắn nhéo vào vai Lý đại lão bản, đoạn gia tăng cước bộ đuổi theo Cổ Linh Lung.
Lý Thành Trụ xoa xoa nơi bị Tiểu Ảnh nhéo, nhìn chằm chằm theo thân ảnh của nàng, cười to.
- Người không biết xấu hổ, mặt dày vô song, thiên hạ vô địch! – Thu Phong ở bên cạnh khẽ lầm bầm.
Lý Thành Trụ lạnh lùng nhìn Thu Phong, cười gian trá, đoạn đưa ra đề nghị:
- Thu huynh, chi bằng ta và huynh đánh cược với nhau một trận được không?
- Đánh cược? – Thu Phong nghi hoặc thốt lên.
- Đúng rồi, ta với huynh so tài với nhau một lần xem ai đoạt được Kết Tinh Chi Thần nhiều hơn.
- Chuyện tốt đây! – Thu Phong lạnh lùng cười khẩy, một gã Xuất Khiếu kỳ mới nhập môn mà ngang nhiên thách đấu với ta? Quả thực là muốn chết.
- Người thắng cuộc sẽ được tất cả số Kết Tinh Chi Thần mà cả hai chúng ta đoạt được! – Lý Thành Trụ tiếp tục khiêu khích.
- Hay lắm! Quyết định như vậy đi! – Thu Phong lập tức đồng ý, sau đó mặc kệ mọi người, đạp phi kiếm, thoát ly khỏi tiểu đội, một mình tầm sát địch nhân.
- Thằng này ngu cực kỳ! – Lý đại lão bản sau lưng cười lạnh:
- Có Tiểu Vật và Lưu Ly Châm ta làm sao thua ngươi, bất quá tặng cho ngươi một chùy ngay lưng cũng tốt.