Chương 121: Mưu đồ bí mật với cha vợ

Tiên Giới Tu Tiên

Chương 121: Mưu đồ bí mật với cha vợ

"Chờ kết thúc tỷ thí đại tái, ta tự nhiên sẽ dạy ngươi bộ mật pháp này, đương nhiên Thiên Cơ linh thạch tông nội cũng sẽ đưa cho ngươi."

"Ngươi hay sớm hoàn tất những việc đó đi." Lý Thành Trụ vội nói, vạn nhất nếu như ngươi trong lúc thi đấu xảy ra điều gì không hay, đến lúc đó ta biết tìm ai đây?

"Hắc hắc." Tiêu Thường Xuyên cười như tên trộm: "Ngươi cứ khẩn cầu ta đạt được đệ nhất đi."

Cái lão hồ li này, Lý Thành trụ nghiến răng nghiến lợi, khẳng định hắn biết Thu Phong đi cùng với mình, phỏng chừng lại muốn để mình đối phó với Thu Phong.

Tại phủ đại soái hai vị phu nhân ngóng mắt chờ trông, rốt cuộc đã đợi được Lý đại lão bản trở về.

Tiểu Ảnh vội vã chạy ra bên ngoài, Tiêu Thường Xuyên khuôn mặt mỉm cười nhìn nàng, đang định kéo nữ nhi của mình lại dặn dò cẩn thận, nhưng phát hiện Tiểu Ảnh đã hiện lên bên cạnh, nhào thẳng vào trong sựu ôm ấp của nam nhân kia, sờ trái lại nhìn phải, rất sợ nam nhân kia bị hao tổn cái gì đó.

Tiêu Thường Xuyên xấu hổ thu tay lại sau lưng, khóe môi co lại.

Lý Thành Trụ dương dương đắc ý ôm Tiểu Ảnh bước vào bên trong, lúc bước qua Tiêu Thường Xuyên hắn còn quay lại nhíu lông mày nữa.

Cổ Linh Lung mỉm cười gật đầu với Lý Thành Trụ, nhìn ra ngoài, nàng cũng lo lắng chờ đợi.

"Hừm." Tiêu Thường Xuyên vội ho một tiếng, tiến lên, nhìn nữ nhi cũng nữ tế, trịnh trọng nói: "Sau này Tiểu Ảnh giao cho ngươi, nếu ngươi đối xử không tốt với nó, ta dù có phải đuổi ngươi tới tận chân trời góc biển cũng phải tiêu diệt ngươi

"Cha." Tiểu Ảnh làm nũng chà chà chân.

Lý Thành Trụ ngược lại không nói thế, gật đầu: "Yên tâm, có ta ở đây, Tiểu Ảnh nhất định không mất đi một sợi tóc."

"Vậy là tốt nhất." Tiêu Thường Xuyên nở nụ cười vui mừng.

Lý Thành Trụ quay đầu nhìn bốn phía một chút: "Nếu như nhạc phu cùng tổ sư các người không có chuyện gì nói nữa, ta muốn cáo từ trước."


"Đi thôi." Đôi mắt Xảo Yên La vẫn không mở.

"Ân." Lý Thành Trụ gật gật đầu một trái một phải kéo tay hai vị phu nhân, ngửa đầu ưỡn ngực bước ra ngoài, y như dáng dấp bước vào vậy.

"Đừng quên câu nói cuối cùng của ta." Thanh âm của Tiêu Thường Xuyên vẫn nhàn nhạt vang ở sau lưng hắn.

Cước bộ của Lý Thành Trụ càng them gấp gáp, lão trượng nhân này, chẳng lẽ thật muốn ta dùng hắc chiêu với Thu Phong.

Cười dài nhìn con rể mình bước ra ngoài của, sắc mặt của Tiêu Thường Xuyên bỗng nhiên ủ rũ xuống, xoay người cúi đầu nói với Diệp Tri Thu cùng Xảo Yên La: "Đệ tử cũng cáo từ." Nói xong liền bước nhanh ra cửa.

"Thường Xuyên." Xảo Yên la hô lên ở sau lưng.

Cước bộ của Tiêu Thường Xuyên chậm lại, ngừng lại, lại quay đầu nhìn lại.

"Ngươi còn hận ta sao?" Thanh âm Xảo Yên La hơi run, làm thần sắc của Diệp Tri Thu cũng trầm trọng.

Trầm mặc một lúc lâu, Tiêu Thường Xuyên mới thở dài nói: "Thời gian sẽ xóa tan tất cả, sư phụ người quyết định sao giờ ta cũng quyết định như vậy, cho nên mới có dự định đem gả Tiểu Ảnh đến Tề Thiên Các. Thượng vị giả cũng có sự bất đắc dĩ của thượng vị giả, nếu như thực sự đem Tiểu Ảnh gả đi, nói không chừng nó cũng sẽ hận ta như ta hận người mấy trăm năm nay."

"Ôi." Xảo Yên La thở dài nặng nề, nói: "Nếu như không phải do mấy trăm năm trước khúc mắc của ngươi không giải, cũng không đến mức tới tận bây giờ cũng chưa thể thành tiên. Nữ nhân kia cũng đã thành tiên gần hai trăm năm rồi."

"Chuyện trước kia cứ để nó qua đi, nếu ta đã quyết định tới tham gia lần thi đấu này, tự nhiên sẽ buông bỏ mọi việc." Ngữ khí Tiêu Thường Xuyên vẫn bình thản.

"Có đúng ngươi quyết định giao vị trí tong chủ Hợp Hoan Tông cho tên tiểu tử đó không?"

"Ân. Nếu ta quyết định từ bỏ mọi thứ, chuyện của Tu Tiên giới ta cũng không muốn xen vào nữa."

"Có phải một nguyên nhân là vì nàng ta?"

Trầm mặc một lúc lâu.

Tiêu Thường Xuyên khẽ gật đầu: "Ta thừa nhận, đúng là có một phần, hay là trong tiềm thức của ta đã có ý muốn như vậy. Thế nhưng hài tử này, thực sự cũng là một kỳ tài."

"Vậy thì thật tốt." Xảo Yên La gật đầu.

"Còn chuyện gì nữa không sư phụ?" Tiêu Thường Xuyên vẫn như cũ quay lưng về phía hai người.

"Không có, đi thôi." Xảo Yên La phất tay, nói ra câu trống vắng.

"Ân." Tiêu Thường Xuyên không nói them nữa, bước nhanh ra bên ngoài.

Đến tận khi bóng của Tiêu Thường Xuyên khuất khỏi tầm mắt của hai người, Xảo Yên La mới thở dài nặng nề, quay đầu hỏi Diệp Tri Thu: "Quyết định sáu trăm năm trước có phải thật sự sai rồi không?"

Diệp Tri Thu lúc này cũng không có dáng vẻ đùa cợt nữa: "Quá khứ để cho nó qua đi. Nàng có thể để cho Tiểu Ảnh ở cùng với tiểu tử kia một chỗ, xem ra, nàng cũng đã phóng hạ rồi."

"Thế nhưng hài tử Tiêu Thường Xuyên này, hẵn vẫn còn hận ta."

"Con cháu tự có phúc của con cháu. Cũng chẳng nên đi quản bọn họ." Diệp Tri Thu nở nụ cười tươi, nắm nhẹ bờ vài của phu nhân mình, thổi một hơi vào tai nàng: "Nếu như nàng nguyện ý, chúng ta lại sanh thêm nữa, để hắn tự do tự tại."

"Không nghiêm chỉnh." Xảo Yên La đấm Diệp Tri Thu một đấm.

Lý Thành Trụ mang theo hai vị phu nhân trở lại khách sạn, nói một lần hết mọi chuyện mà Tiêu Thường Xuyên nói với hắn.

Hai nàng nhu thuận đi theo phía sau hắn, trở về trong gian phòng.

Tiểu Ảnh nhìn Cổ Linh Lung, sau đó lại nhìn Lý Thành Trụ một chút, đi tới bên cạnh kéo kéo đại thủ của Lý Thành Trụ, ngẩng đầu mở rộng đôi mắt: "Trụ Tử, đừng giận mà, thiếp biết sai rồi."

Lý Thành Trụ cười nhàn nhạt, kéo Tiểu Ảnh vào trong lòng: "Ta không tức giận, chỉ là nàng nên sớm báo cho ta biết, hài tử này sau này có khả năng xảy ra nguy hiểm."

"Hài tử làm sao vậy?" Cổ Linh Lung kinh hoảng hỏi.

"Ngồi xuống nói đi." Lý Thành Trụ để hai vị phu nhân ngồi lên trên giường, sau đó nhất nhất nói hết chuyện Tiêu Thường Xuyên đã cho hắn biết.

Cổ Linh Lung nghe xong liền giật mình: "Năm mươi khối thượng phẩm Thiên cơ linh thạch? Cũng quá nhiều rồi."

"Cũng không nhất định phải là thượng phẩm Thiên cơ linh thạch." Tiểu Ảnh ở bên cạnh khẽ mở miệng: "Chỉ là hiệu quả của Thiên cơ linh thạch là tốt nhất."

"Dùng cái khác cũng có thể chứ?" Lý Thành Trụ nghi hoặc hỏi.

"Ân, nhưng hiệu quả có khả năng sẽ không tốt như vậy." Tiểu Ảnh vẫn cúi thấp đầu như cũ, rất sợ phu quân mình tức giận.

"Nếu như là thiên cơ thần thạch thì sao?"Lý đại lão bản đảo mắt.

"Thần thạch?" Tiểu Ảnh ngẩng đầu lên, nói: "Chưa thấy qua, có người nói chỉ có Thiên Đình Cung mới có."

"Nếu như có vài khối thiên cơ thần thạch có thể tương đương với thiên cơ linh thạch hay không?" Lý Thành Trụ trong đầu nảy ra một ý.

"Đương nhiên được, hơn nữa hiệu quả còn tốt hơn."

"Trụ Tử, có đáng để chàng làm thế không?" Cổ Linh Lung khẽ giật mình nhìn chằm chằm Lý Thành Trụ.

"Ân." Lý Thành Trụ gật đầu, nói: "Ta nghĩ như vậy đấy, hài tử mà, phải cho nó mọi thứ tốt nhất."

"Trụ Tử, trong người chàng có thần thạch?" Tiểu Ảnh há hốc mồm, cái chỉ có trong truyền thuyết lại tồn tại.

"Không có."
Lý Thành Trụ lắc đầu: "Chuyện này để sau đi." Sau đó nhìn Tiểu Ảnh: "Nha đầu ngươi nếu sau này làm chuyện gì, nên thượng lượng với ta, nếu trước đó không thương lượng với ta, thì sau này cũng nhất định phải nói cho ta biết."

"Ta sai rồi." Tiểu Ảnh cúi thâp đầu, Cổ Linh Lung thở dài, ôm lấy nàng ấy.

"Ta không có ý trách nàng." Lý đại lão bản chép miệng: "Nhưng chuyện này quan hệ đến hài tử của chúng ta, nếu như thực sự đúng như lời cha nàng nói, hài tử tiên thiên tính ngũ hành không đủ, vậy thật nguy."

"Ân." Trong đầu Tiểu Ảnh như bị con gà môt, nói: "Sau này xảy a chuyện gì nhất định nói cho chàng hay."

"Bấ quá ta cũng thật hiếu kỳ." Lý đại lão bản lộ ra nụ cười dâm đãng, nói: "Hợp Hoan Tông của các ngươi có mật pháp kia thực sự bách phát bách trúng sao?"

"Xác suất thành công chỉ có bốn thành thôi." Tiểu Ảnh thấy phu quân của mình không tức giận, lá gan cũng lớn lên, nói: "Lần đó thiếp cũng chỉ tâm thái là muốn thử thôi. Dù không mang thai, thì thiếp cũng đã là tàn hoa bại liễu, thiếp nghĩ Tề Thiên Các cũng sẽ không muốn thiếp nữa."

"Ân, hài tử của Lý gia ta quả là sinh long hoạt hổ, tỷ lệ bốn thành vẫn có thể đạt được." Lý đại lão bản cười toe toét.

"Phì." Cổ Linh Lung khẽ gắt một hơi, nam nhân này da mặt thật quá dày.

Vui vẻ một lúc, tâm tình của Lý Thành Trụ mới thoải mái.

Ý tứ của cha vợ rõ ràng là muốn mình hạ độc thủ với Thu Phong, xem ra thực lực của Thu Phong thật sự là hắn kiêng kỵ.

Cho tới tận bây giờ, Lý đại lão bản mới hiểu được, lời mà Thu Phong từng nói với hắn: "Thi đấu thực sự rất vô tình." Quả nhiên thủ đoạn gì đều cũng có thể dùng.

Lẽ nào mình thực sự phải giở trò với Thu Phong? Tối trước khi hắn thi đấu một ngày phải có hành động gì để đối phó hắn?

Lấy tu vi cùng tốc độ gì đó của Lý Thành Trụ hiện giờ mà nói, muốn đối phó với Thu Phong thật quá đơn giản, chỉ cần cho hắn vài giọt Dâm Tiên Tán, sau đó để hắn ôm cột ma sát là được.

Tự hỏi một lúc lâu, Lý đại lão bản quyết định thuận theo tự nhiên là hay nhất, dù sao cha vợ cũng không nói rõ, mình cứ giả vờ hồ đồ không biết là được.

Lý Thành Trụ tuy không bài xích việc dùng âm mưu để đạt thành mục đích của bản than, nhưng cũng rất bài xích cha vợ mình. Chẳng bởi gì khác, chỉ vì trước đây lão đã muốn đem Tiểu Ảnh gả cho tên Tề Thiên Các kia.

Đợt thi đấu thứ hai của Đại thừa kỳ tu tiên giả sau mười ngày nghỉ ngơi rốt cục đã bắt đầu.

Lý Thành Trụ vào phòng của Thu Phong cả đêm, cùng hắn mưu đồ bí mật rất lâu. Đến khi hắn rời đi trên mặt lộ ý cười.

Vẫn là đoàn người rất đông dũng mãnh tiến vài đấu trường, Lý Thành Trụ an bài tốt cho hai vị phu nhân, để Nguyên Mộc thay mình trông coi, chuyện đệ nhất là phải quan sát trữ tàng không gian cự đại này.

Thanh âm ở lần thi đấu trước lại xuất hiện lần thứ hai ở đấu trường: "Tiếp dẫn tiên sử tranh đoạt thi đấu lần thứ hai: một đối một thi đấu sắp bắt đầu, mời các vị tham gia thi đấu lên trên vị trí đặc định để lấy dãy số theo mẫu. Lần thi đấu này có quy tắc: cho phép sử dụng bất luận pháp thuật pháp bảo phi kiếm tiên khí gì, cho đến khi đánh bại đối phương mới thôi. Nghiêm cấm lạn sát cùng ác ý công kích người thi đấu đã đầu hang. Bất luận người thi đấu nào cảm thấy mình đã vô lực để tiếp tục đấu có thể xuất thủ hộ hại đã được hậu quân cấp cho các ngươi, đồng dạng, lúc các ngươi xuất ra thủ hộ bài là lúc các ngươi phải rời khỏi đấu trường, không thể công kích cùng hỗ trợ những kẻ khác công kích người thi đấu, kẻ vi phạm, sát!"