Chương 119:Đáo xử đô hoa tra(Nơi nơi tìm hoa)(2)

Tiên Giới Tu Tiên

Chương 119:Đáo xử đô hoa tra(Nơi nơi tìm hoa)(2)

"Hừm hừm." Ngô cười lạnh hừ hai tiếng, chuyển ánh mắt về phía Tiểu Ảnh: "Người của Hợp Hoa Tông lúc nào cũng có thể cùng nữ nhân khác cùng lấy một chồng sao?"

"Không cần ngươi quản." Tiểu Ảnh thu xâu đường hồ lô vào trong giới chỉ, đối diện với Ngô.

"Tiểu Ảnh, không được vô lễ." Lý Thành Trỵ làm ra vẻ nghiêm nghi quát một tiếng, ánh mắt đắc ý nhìn bộ dạng nàng kia cứ như đang ăn phải dấm chua.

"Tiểu nha đầu, cẩn thận sư tổ của ngươi đánh mông ngươi đó." Ngô tự cho vai vế mình cao, liền trêu chọc Tiểu Ảnh.

"Tổ sư đồng ý rồi." Tiểu Ảnh đắc ý dào dạt tiến tới ôm chặt lấy cánh tay của Lý Thành Trụ.

Tin tức này ngay cả giới trọng chân kim tiên cũng phải rung động khai nhãn, nữ nhân khi nào lại thông tình đạt lý như vậy, như lúc ban đầu, ôi!

Sắc mặt của Ngô lập tức trở nên rất khó coi, nàng lạnh lùng nhìn Lý Thành Trụ: "Nàng ta nói như vậy có đúng không?"

Lý đại lão bản đột nhiên cảm thấy ớn lạnh, mặc dù không có sát khí, nhưng vẫn đang đánh sâu vào tận tâm linh hắn, đôi mắt to xinh đẹp như vậy, lại có phần bi thương.

"Ân." Lý Thành Trụ gật đầu.

Tới lúc Lý Thành Trụ chứng thật, Ngô bỗng nhiên thở dài ra một hơi, luồng khí thế vừa rồi bỗng biến mất không thấy nữa, trầm mặc một lúc lâu, mới phất tay: "Quên đi quên đi." Sau đó nhìn Lý Thành Trụ một chút: "Sau này phải đối xử với khuê nữ nhà người ta tốt một chút, đừng học theo sư phụ ngươi." Sau đó xoay người, không để ý đến chúng nhân, đi đến bên kia.

"Tổ sư gia." Lý Thành Trụ đưa mắt hướng về phía Trọng chân kim tiên.

"Không phải chuyện của ngươi." Trọng chân kim tiên khẽ thở dài một hơi: "Đừng để ý quá, sư thúc tổ của người chỉ muốn chào ngươi thôi."

Lý Thành Trụ gật đầu nhè nhẹ, nhìn về phía mỹ nữ tổ sư thúc, bóng lưng thật cô đơn đến nỗi nói không nên lời.

"Các ngươi nên cẩn thận, ngàn vạn lần không nên gây chuyện ở Thiên Đô." Trọng chân kim tiên dặn dò một câu.

"Đệ tử xin vâng."

"Ân." Tổ sư gia cũng không nói nữa, gật đầu, trong nháy mắt mỹ nữ tổ sư thúc xoay người rời đi.

"Nữ nhân này có chút kỳ lạ." Cổ Linh Lung đứng ở bên cạnh mở miệng nói.

"Hừ." Tiểu Ảnh khinh thường hừ một tiếng, sau đó móc từ trong giới chỉ là cây đường hồ lô còn chưa ăn xong tiếp tục mút mút. Ngoài miệng lại lầu bầu: "Khi dễ phu quân của người ta, diệt."

Mỹ nữ sư thúc tổ bỗng chặn ngang đường làm cho Lý Thành Trụ đang có tâm tình nhàn nhã đi chơi đột nhiên nặng nề, cùng mọi người đi dạo một hôi, lại trở về khách sạn.

Đêm, khi Lý Thành Trụ đang cùng hai vị phu nhân liên tục thân thiết, đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, Lý Thành Trụ vội luống cuống khởi động lồng phòng hộ của Bích Huyết Giới, đồng thời xòe ra màu trắng từ bản thân che kín thân thể lỏa lỗ trắng nõn của hai vị phu nhân.

Chờ đến khi ánh mắt xác định rõ, trước mặt Tiểu Ảnh lại hiện ra một đạo ngọc giản, nhớ lại cảnh tượng này hình như đã từng thấy, Lý Thành Trụ cảm thấy sau lưng lạnh vù vù, ngay cả lưới phòng hộ của Bích Huyết Giới cũng lóe lên một thước.

Tiểu Ảnh cười gượng thò tay nắm lấy ngọc giản, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại để tâm thần đắm chìm vào bên trong.

Chốc lát sau, Tiểu Ảnh đã mở đôi mắt ra, nhìn Lý Thành Trụ, thanh âm có hơi run rẩy, nói: "Cha muốn gặp chàng."

"Gì?" Lý đại lão bản há miệng to.

"Cha muốn gặp chàng." Tiểu Ảnh ngượng ngùng lặp lại một lần nữa.

Cha của Tiểu Ảnh, lão ta sao lại biết mình ở đây chứ, chờ một chút, trước kia nghe từng Tiểu Ảnh nói, cha của nàng là tu tiên giả Đại Thừa Kỳ, chẳng lẽ cũng tới tham gia trận đấu này sao? Tranh đoạt danh ngạch tiếp dẫn tiên sử? Cho dù lão ta đến, nhưng sao lão lại biết Tiểu Ảnh ở chung với mình?

Thật trùng hợp, nhất định là nàng. Mấy ngày nay trong những người mình đã gặp, chỉ có nàng là tổ sư của Tiểu Ảnh. Lý Thành Trụ trong nhát mắt đã suy nghĩ thấu triệt đầu đuôi mọi chuyện.

Mọi chuyện giờ thật là lộn xộn. Lý đại lão bản oán hận mắng.

"Làm sao bây giờ?" Tiểu Ảnh trong vô hình vẫn như cũ có một tia ý tứ bài xích cha nàng.

"Có thể làm sao bây giờ? Cha nàng có thể ăn thịt ta hay sao?" Lý Thành Trụ bĩu môi, dù sao con rể cũng phải gặp cha vợ. Nhưng chưa chi đã khiến cho bụng nữ nhi người ta to ra rồi.

Hài tử trong bụng của Tiểu Ảnh đúng là một con dao hai lưỡi, nếu cha nàng tính tình không tốt, nói không chừng trực tiếp giết chết cũng có thể. Nếu như chàng thông tình đạt lý, nói khống chừng xẻ xem trọng sự tồn tại của hài tử này, đồng ý cuộc hôn nhân tự tác chủ trương này cũng không chừng. Nhưng dựa vào tính huống hiện giờ cho thấy, có thể sẽ rất lớn chuyện, bởi vì đã biết tính cha vợ rất nóng, nói chừng sắp giết người, Lý Thành Trụ

"Thiếp không muốn đi gặp ông ấy." Tiểu Ảnh chu miệng nói.

"Muội muội ngốc." Cổ Linh Lung dựa vào thân thể trắng to lớn của Lý đại lão bản, ngăn trở hai xác thịt, nhẹ nhàng lắc nhẹ vai của Tiểu Ảnh: "Đó là cha muội, chẳng lẽ sau này muội cũng không gặp ông ta sao?"

"Nhưng hắn không nên đem người ta gả cho đứa con trai của Tề Thiên Các Các. Đây là hành vi của một người cha sao?"Khẩu khí của Tiểu Ảnh rất bức xúc.

"Ôi." Cổ Linh Lung cũng không biết nói gì để an ủi nàng, nhưng thân là thành chủ nàng lại hiểu, có đôi khi, thượng vị giả cũng có sự bất đắc dĩ của thượng vị giả. Cũng như cha của Tiểu Ảnh, vì sự phát triển cùng tồn vong của môn phái, không thể không biến nữ nhi của mình trở thành lợi thế ích lợi để gả ra bên ngoài.

"Hừm hừm." Lý đại lão bản thân thể truồng truồng, kim thương ưỡn thẳng lên, dựng đứng nhìn hai vị phu nhân: "Gặp thì gặp chứ có sao. Chờ đến khi tâm tình mọi người tốt hẵng đi."

"Vậy thích hợp sao?" Cổ Linh Lung ngẩng đầu lên, đối diện ngay trước cự vật to lớn của Lý đại lão bản, cái miệng nhỏ nhắn thiếu chút nữa hôn lên, nàng hoảng lên vội vàng cúi đầu xuống, trên mặt liền ửng hồng một mảnh.

"Có cái gì không hợp." Lý Thành Trụ quyết định vì Tiểu Ảnh nên nói, cha vợ mặc dù quan trọng, nhưng sinh hoạt của mình với nữ nhân của mình cũng quan trọng.

"Ân, phu quân là tốt nhất." Tiểu Ảnh cũng không chút rảnh rỗi, đứng dậy ôm chầm lấy Lý Thành Trụ, hai luồng mềm mại trước ngực cọ xát vào miệng Lý Thành Trụ.

Quyết định rồi, sự khó chịu trong lòng đã được hạ xuống. Trong trái tim Tiểu Ảnh cười thầm.

Nhưng thế sự luôn không thể như ý, lúc này cha vợ của Lý Thành Trụ lại phái tới đạo ngọc giản thứ hai thúc dục, sự trấn tĩnh giả vờ của Tiểu Ảnh trong nhát mắt đã bị phá.

"Làm sao bây giờ? Phu quân, cha nói nếu như chúng ta không tới gặp hắn, tự hắn sẽ tới đây." Tiểu Ảnh nắm chặt bàn tay to của Lý Thành Trụ.

Cảm nhận được sự run rầy này, Lý Thành Trụ nhẹ nhàng nhéo ngọc thủ của Tiểu Ảnh, nàng bâu giờ không chỉ sợ mình từ hôn bỏ nhà ra đi, càng sợ cha nàng vì việc nàng trốn hôn mà làm gì hài tử trong bụng.

"Yên tâm, tất cả đã có ta." Lý Thành Trụ mặc dù cũng có chút thân trương, nhưng lại làm bộ khí khái của người chồng.

"Hắn muốn chúng ta đi đâu để gặp hắn?" Lý Thành Trụ suy tư một lúc lâu, cứ trốn tránh như vậy cũng không phải cách tốt, luôn sẽ có ngày như thế này.

Hơn nữa phụ thân của Tiểu Ảnh lại còn thúc giục vội vã như vậy, khẳng định cũng có liên quan đến tâm trạng hiện giờ của hắn.

Đại Thừa Kỳ tỷ thí đại thi đấu, theo lời Thu Phong nói, từ đợt thứ hai bắt đầu, sẽ xảy ra thương vong. Phỏng chừng phụ thân của Trần Thiên Minh sợ mình vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

"Đi tới Hiệp Đại Suất." Trần Thiên Minh khẽ trả lời.

"Vậy đi thôi." Lý Thành Trụ nhổ nước bọt vào lòng bàn tay, sau đó vuốt vuốt tóc mai của mình, một trái một phải kéo tay hai vị phu nhân ra ngoài cửa.

"Trụ Tử, thiếp cũng đi sao?" Cổ Linh Lung có hơi bất an.

"Đi,tại sao lại không đi chứ." Lý Thành Trụ nhếch môi mỉm cười, "Đều là người một nhà, sao có thể không đi?"

Cha vợ con rể hai người rốt cuộc lần đầu tiên gặp nhau ở phủ đệ Hiệp Đại Suất.

Hai người chưa từng nghĩ đến lại có thể gặp nhau ở tình huống này.

Lý Thành Trụ vẫn cứ mỉm cười như cũ, chăm chú nhìn chằm chằm cha vợ mình, Tiêu Trường Xuyên cũng đang đánh giá nữ tế, mí mắt cũng không hề chớp chút nào.

Có thể đối diện với mình mà mặt không đổi sắt, có can đảm; dám dẫn theo một vị phu nhân khác đến gặp mặt, có khí khí nam nhân; có thể đỡ được bày thành linh áp công kích của mình, cũng có chút thực lực. Xem ra hắn không phải loại tiểu nhân vong ân phụ nghĩa chỉ biết dựa vào nữ nhân để kiếm cơm.

"Cha." Tiểu Ảnh kêu khẽ, thân thể trốn ở sau lưng Lý Thành Trụ.

"Hừ.." Tiêu Trường Xuyên hừ lạnh một tiếng, "Trong mắt ngươi còn có người cha này sao?"

"Cha." Tiểu Ảnh cắn chặt răng, "là cha bức ta."

"Ôi." Không có chuyện gì xảy ra ngoài dự liệu, Tiêu Trường Xuyên ngược lại thở dài, nhìn nữ nhi của mình một chút, lại nhìn Lý Thành Trụ một chút, lại quay đầu nhìn Cổ Linh Lung một chút.

"Tiểu Ảnh, lại đây." Tiêu Trường Xuyên buồn bã nói không nên lời.

Nhìn thần sắc buồn bã của Tiêu Trường Xuyên, Tiểu Ảnh cũng không nén được nỗi đau, chậm rãi bước tới phía trước, kéo kéo tay cha: "Cha, con sai rồi."

"Nha đầu ngốc." Tiêu Trường Xuyên hiền từ vuốt tóc Tiểu Ảnh: "Cha cũng không muốn vậy."

Nhìn thấy cảnh tượng ấm áp trước mặt, Lý Thành Trụ trái lại cảm thấy mơ màng, cảnh tượng này so với nguyên bản những gì hắn tưởng tượng hoàn toàn bất đồng, có chút chưa sẵn sàng để nói. Nhìn Cổ Linh Lung nháy nháy mắt, nhưng lại không nói ra được.

"Hai người các ngươi, ngồi xuống nói chuyện đi." Vẫn ngồi ngay ngắn ở phía trên khéo léo mở miệng nói với Lý Thành Trụ, ngay cả Hiệp Tri Thu ở một bên cũng híp mắt lại, lộ ra ý cười.

Nhìn thấy cảnh Tiêu Trường Xuyên lôi kéo Tiểu Ảnh cẩn thận hỏi một vài chuyện, lại còn thỉnh thoảng liếc nhìn mình một cái, trong lòng Lý Thành Trụ suy nghĩ hoảng loạn.

Chính diện giáo phong Lý Thành Trụ thật không sợ kẻ nào, chỉ sợ người khác ở sau lưng bán đứng.

Ngoảnh lại nhìn Hiệp Tri Thu một chút, người này không hề có chút bóng dáng đại soái, cứ híp mắt tinh quái nhìn hắn.

Thật là trùng hợp chưa kịp nói ra tiếng, đôi mắt đẹp đã trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi nghĩ rằng ta muốn ăn thịt các ngươi sao? Khẩn trương đến như vậy."

"Ha ha ha." Lý Thành Trụ cười gượng, nói: "Không có, chỉ có chút khẩn trương thôi mà."