Chương 118:Đáo xử đô hoa tra(1)
Hai vị thiên tiên mỹ nữ một trái một phải kéo cánh tay của Lý Thành Trụ, làm mọi người bên đường nhìn đến chút nữa trợn tròn hai tròng mắt. Lý Thành Trụ cư nhiên vẫn còn đang cầm khối thượng phẩm thạch trên tay trong thiêu bao, vang lên tiếng đinh đang, hiển lộ trước ngực của hắn một tấm bạch sắc đại lục phẩm chiến tương đồ vi, một bên nhìn mỹ nữ đi trên đường huýt sáo.
Mà mỹ nữ Thiên Đô rất thoáng cư nhiên có không ít còn liếc mắt về phía Lý Thành Trụ, làm cho ngực hắn nóng lên, há hốc mồm cười ha ha liên tục.
Hai vị phu nhân thấy thế nhưng không hề trách cứ, vẫn mỉm cười làm bạn bên cạnh Lý đại lão bản, chỉ chăm chú quan sát kiến trúc mới lá và cảnh buôn bán bên đường.
Sự đố kỵ trong lòng Nguyên Mộc liền nguội lạnh. Sao tên gia hỏa này lại có được hai vị phu nhân đều tốt như vậy chứ?
Phong Thu không khác gì một kẻ bảo tiêu, cứ lặng lẽ đi theo phía sau Lý Thành Trụ, vẻ mặt điềm tĩnh.
"Phu quân, thiếp muốn ăn cái này." Tiểu Ảnh phát hiện một thứ hay, bàn tay nhỏ liền chỉ vào một xâu mứt quả dành cho tu tiên giả.
"Ân? Lý Thành Trụ tỉ mỉ xem xét: "Tiên giới cũng có bán mứt quả sao?" Bất quá điều khiến Lý Thành Trụ nghi hoặc chính là, việc kinh doanh bán mứt quả quả nhiên không tệ.
Người trong tiên giới không phải không cần ăn uống sao?
Đưa ánh mắt chiếu về phía Cổ Linh Lung, muốn trưng cầu ý kiến của nàng: "Linh Lung, giờ Tiểu Ảnh có thể ăn mấy thứ này không?"
"Chắc là không thành vấn đề." Cổ Linh Lung do dự, dù sao ai cũng chưa từng trải qua, ai biết là lúc này nên kiêng khem thứ gì.
"Phu quân." Thanh âm của Tiểu Ảnh vang lên nàng lắc mạnh cánh tay to của Lý Thành Trụ, nói: "Thiếp muốn ăn thứ chua chua đó mà."
Nam chua nữ cay, bề ngoài có vẻ như thế.
Lý Thành Trụ nhíu chặt hàng lông mày, bước tới phía trước, mở miệng hỏi: "Huynh đệ, mứt quả này bán thế nào?"
"Một khối thượng phẩm thạch một chuỗi." Người bán hàng không hề xem khách hàng là thượng đế, sắc mặt lạnh lùng trả lời.
"Gì mà đắt vậy? Ngươi muốn ăn cướp sao?" Lý đại lão bản thanh âm cao lên, tiện thể ưỡn ngực bước mạnh về phía trước.
"Nơi đây là Thiên Đô, ta tiêu tốn biết bao thời gian mới kiếm được mấy thứ hay ho này để bán mục đích là kiếm vài viên Thiên Cơ Thạch tốt để tu luyện, nếu không ngon không lấy tiền, một khối thiên cơ thạch là không hề đắt." Người chủ quán thấy đồ vi trước ngực Lý Thành Trụ, thái độ liền tốt hẳn lên, chiến tướng a, tuy không biết kỉ phẩm này là gì, thế nhưng danh hiệu sáng thế này cũng đủ chói sáng cái sạp này của hắn
"Cái này làm bằng gì?" Lý Thành Trụ tự tay lấy một xâu, mứt quả tien giới quả không giống với trên địa cầu. Đặt lên mũi ngửi, có một mùi chua nhàn nhạt truyền đến, Tiểu Ảnh ở bên cạnh nuốt nước miếng ực một cái, tạo ra một tiếng vang lớn, trong nháy mắt gương mặt nha đầu này đỏ ửng lên ngay lập tức.
Khóe môi Lý Thành Trụ nhếch lên một nụ cười ôn nhu nhìn Tiểu Ảnh, sau đó đưa xâu đường hồ lô tới, Tiểu Ảnh cười tươi nói: "Cảm tạ phu quân." Sau đó hé môi, cắn nhẹ.
"Đường hồ lô này là bí phương phối trí gia truyền của tổ tiên nhà chúng tôi truyền lại. Trước đem sữa Hồng ngọc phong luộc thành đường ti(đường sợi), lại đem chuỗi ngũ vị quả để lăn ở bên trong một lúc, chờ Hồng ngọc phong được làm lạnh, tự nhiên che lại linh khí ở bên trong. Bảo chứng nguyên vị nước nguyên chất." Chủ hàng kiêu ngạo giải thích với Lý Thành Trụ.
"Ăn ngon không?" Lý Thành Trụ mỉm cười nhìn Tiểu Ảnh
"Ân, chàng nếm thử đi." Tiểu Ảnh gật đầu, sau đó đưa xâu đường hồ lô tới.
Lý Thành Trụ há miệng rộng ra cắn lên trên khối ngũ vị quả, mới cắn một miếng, nhất thời một vị chua đến không thể chua hơn từ đầu lưỡi truyền tới.
"Ăn ngon không?" Tiểu Ảnh hưng phấn hỏi.
"Ân… Ăn ngon." Lí đại lão bản không dám cắn khối ngũ vị quả nữa, cố nuốt ực thẳng xuống dưới, mở miệng đáp.
"Mua thêm vài cái nữa được không?" Tiểu Ảnh ngẩng đầu nhìn Lý Thành Trụ, một tay còn cầm xâu mứt quả, nhìn thật giống tiểu cô nương đang làm nũng.
"Trụ Tử, mua thêm đi." Cổ Linh Lung lúc này cũng mở miệng nói: "Nghe nói phụ nữ lúc có thai thích ăn đồ chua. Hơn nữa ăn uống cũng nhiều hơn."
Cả đại phu nhân cũng mở miệng rồi, Lí đại lão bản cũng chỉ đành thỏa hiệp, dùng tay vuốt lên mũi của Tiểu Ảnh, thấp giọng cười dâm đãng: "Mỗi tối ăn bổng bổng còn chưa đủ sao?"
"Đáng ghét." Tiểu Ảnh mặt liền hồng lên, cho dù nàng rất cởi mở, nhưng trước mặt người khác nói những chuyện riêng tư nàng vẫn thấy ngượng.
"Còn có Linh Lung nàng nữa." Lí đại lão bản càn quấy, đưa đầu tới sát Cổ Linh Lung, nói nhỏ vào bên tai nàng: "Đều là lão phu lão thê rồi(đều là vợ chồng cả, đâu phải mới cưới đâu, còn ngượng ngùng gì nữa chứ."
Cổ Linh Lung đỏ mặt cúi thấp đầu, khẽ gắt một câu: "Vô sỉ."
Lý Thành Trụ vui tươi hớn hở nhìn dáng vẻ xấu hổ của hai vị phu nhân, nhất thời hào khí sinh ra, quay đầu nhìn vị chủ hàng nói: "Còn bao nhiêu hàng, mua hết toàn bộ."
"Ách." Chủ hàng mứt quả kinh ngạc trong một lúc rồi định thần lại, cấp tốc nói: "Còn một trăm sáu mươi ba căn, giá là một trăm lẻ sáu thượng phẩm thạch."
"Trời, nhiều vậy sao?" Lý Thành Trụ hoài nghi nhìn căn đại bổng đang cắm mấy xâu mứt quả của chủ hàng.
"Trong giới chỉ còn có mà." Chủ hàng giải thích.
"Chàng nói mua toàn bộ sao?" Tiểu Ảnh ở phía sau kêu lên, rất sợ Lý Thành Trụ vì sợ tốn tiền mà không mua.
"Quên đi quên đi, đều mua hết, một trăm năm mươi khối thượng phẩm thạch." Lí đại lão bản khoát tay.
"Thành giao." Chủ hàng động tác cũng rất vội, trực tiếp cầm đại bổng(cây gậy cắm mứt quả) trong tay đưa cho Lý Thành Trụ, sau đó cũng lấy số còn lại từ trong giới chỉ ra.
"Hi hi." Tiểu Ảnh lập tức nở nụ cười, lấy mứt quả đưa cho Cổ Linh Lung, ý bảo nàng ta cũng ăn một xâu.
Cổ Linh Lung mỉm cười mở miệng cắn nhẹ một ngụm, sau đó nhẹ nhàng nhấm nháp.
Một trăm sáu mươi xâu mứt quả bị Lí đại lão bản mua hết, mọi người xung quanh nhất thời xôn xao một phen.
Với Lý Thành Trụ mà nói, ăn cũng phải ăn, mà không ăn cũng phải ăn, không ăn là không nể tình.
Nguyên Mộc cười khổ nhìn xâu mứt quả trên tay, loại chua đến tận răng này sao nữ nhân lại thích như thế nhỉ? Thừa dịp Lí đại lão bản không chú ý hắn lén kín đáo đưa cho Vũ Xuân, ta van ngươi mau mau nuốt sạch xâu mứt này đi.
Ngay cả Phong Thu cũng cầm một cây cắn vào miệng, bất quá không có biểu hiện khó chịu như trên mặt của Lý Thành Trụ, hình như lại còn ăn ngon nữa.
Trong đám người đi đông như nước chảy, Lý Thành Trụ cư nhiên phát hiện hai thân ảnh quen thuộc, vội vàng đưa mọi người chạt đến trước mặt vị mỹ nữ đang mỉm cười nhìn hắn.
"Bái kiến tổ sư gia, bái kiến sư thúc tổ." Lý Thành Trụ một bên cúi đầu chào, một bên dương mắt kiễng chân ưỡn ngực lên.
"Tiểu tứ thúi, ngươi cũng tới sao?" Mỹ nữ sư thúc tổ cười tươi như hoa đào, mở miệng hỏi.
"À, có vị bằng hữu muốn tham gia thi đấu, chúng con cũng thuận tới xem." Lý Thành Trụ đưa một ngón tay chỉ Phong Thu ở phía sau.
"Sao? Lần trước đệ tam danh, dường như nghe Phong Thu rồi. Bị lão tam dùng mấy chiêu đánh ngã rồi." Mỹ nữ sư thúc tổ vẫn như cũ không hề kiêng nể gì, không hề để ý mặt mũi của Phong Thu, quả nhiên lúc nghe câu này, sắc mặt của Phong Thu rong nhát mắt thay đổi xấu hổ dị thường, phỏng chừng lần thất bại trước là đả kích rất lớn với hắn.
"Còn tổ sư gia các ngươi thì sao? Sao cũng ở Thiên Đô vậy?" Lý Thành Trụ hơi nghi hoặc.
"Ôi, lục sư thúc của ngươi báo danh tham gia thi đấu, chúng ta có rất nhiều áp lực." Mỹ nữ sư thúc tổ vẻ mặt có vẻ mặt đầy bất lực.
Tham gia thi đấu là chuyện tốt, sao vẻ mặt của mỹ nữ sư thúc tổ có vẻ không vui vậy?
"Đến." Lý Thành Trụ kéo hai vị phu nhân tới bên người hắn, cắt đứt trọng tâm câu chuyện, mỉm cười mở miệng nói: "Hai người này chắc các nàng đã gặp qua rồi."
Cổ Linh Lung cùng Tiểu Ảnh ngượng ngùng khom người cung kính cúi chào trọng chân kim tiên cùng mỹ nữ tổ sư thúc, cùng mở miệng nói: "Bái kiến tổ sư gia, bái kiến sư thúc tổ."
Trọng chân kim tiên cùng Ngô vẻ mặt ngạc nhiên không hiểu, lúc thì nhìn hai vị phu nhân, lúc lại nhìn Lý Thành Trụ.
Lí đại lão bản khóe môi nhếch lên nụ cười đắc ý, ưỡn ngực lên.
Trọng chân kim tiên phản ứng nhanh, dùng tay vỗ lên vai của Lý Thành Trụ, nói: "Hảo tiểu tử, quả nhiên có phong phạm của sư phụ ngươi."
Nhớ tới Phong Hào chuyên hái hoa kia, Lí đại lão bản không nhịn được rùng mình một cái. Xấu hổ nói: "Đâu đâu."
Mỹ nữ sư thúc tổ lúc này mới có phản ứng, chỉ vào Cổ Linh Lung cùng Tiểu Ảnh: "Các ngươi…"
"Chúng con cùng Trụ Tử thành thân cách đây hai tháng trước." Cổ Linh Lung tuy có xấu hổ, nhưng vẫn như cũ là nhất đại phu nhân đứng đầu, lúc này cũng đứng lên trả lời vấn đề của mỹ nữ tổ sư thúc.
Ngô hung hăng trừng mắt nhìn Lý Thành Trụ: "Có phải ngươi dùng thủ đoạn gì với các nàng hay không?"
"Nào có chứ?" Lí đại lão bản đưa hai tay ra, vô tội nói, muốn nói dùng thủ đoạn, thì Tiểu Ảnh dùng thủ đoạn với mình mới đúng.
"Các nàng đều cam tâm tình nguyện theo ngươi sao?" Ngô thiếu chút nữa đưa mặt tới gần Lý Thành Trụ.
Ngửi được mùi hương này, Lý Thành Trụ nhất thời tâm hôn bay cao.
"Là chúng con tự nguyện." Cổ Linh Lung đỏ mặt, giải vây cho phu quân của mình.
"Thực sao?" Khóe môi Ngô nhếch lên nụ cười nhạt, ánh mắt không rời khỏi ánh mắt của Lý Thành Trụ.
"Là thật." Lý Thành Trụ dở khóc dở cười, nếu như sớm biết sẽ gặp tràng cảnh này, đánh chết cũng không vui vẻ chạy tới để gặp xui xẻo này.
"Tiểu tử ngươi, không có thực lực gì, lại không tuấn tú, cũng chẳng phải đại công tử nhà ai, các nàng sao lại cam tâm theo ngươi chứ?" Mỹ nữ sư thúc tổ vẫn cố tâm ép hỏi.
Lý Thành Trụ hướng ánh mắt cầu xin về phía trọng chân kim tiên. Nhưng không ngờ lão bất tử này lại cư nhiên nhắm mắt lại, vội ho một tiếng.
"Ta ngất. Một môn phái trên dưới đều một dạng như nhau." Lí đại lão bản nội tâm rên rỉ, nếu đứng trước mặt mình không phải sư thúc tổ của hắn, hắn liền ôm chầm lấy, hôn môi nút lưỡi nàng, tha hồ ma sờ nắn da thịt