Chương 116: Bắt đầu thi đấu(1)

Tiên Giới Tu Tiên

Chương 116: Bắt đầu thi đấu(1)

Sau khi báo danh phải chừng mười ngày sau mới có thể bắt đầu trận đấu mới, theo như lời hắn, lần báo danh này thừa kỳ tu tiên giả có chừng hơn hai ngàn, còn nhiều hơn lần trước năm trăm vị, phỏng chừng lần trước là vị hành vi xấu xa hàng đầu rất vang dội sư phụ hái dạ mân côi của Lý Thành Trụ, dọa một vài người chạy đi, lần này mới phất cờ trở lại.

Thu Phong đối với kết quả cuối cùng của trận đấu này không thích xem cho lắm, nguyên do cũng vì ngực nuốt phải khí thể thiên hạ trói chặt nên lông mày nghẹn đến tận bụng. hơn nữa bởi vì chỉ còn một cơ hội cuối cùng này, tất cả điều đó làm áp lực đè lên Thu Phong rất nặng.

Thừa dịp này, Lương Thi Mạn đem cửu thiên đại la đỉnh giao cho Thu Phong, để hắn luyện hóa nhị phẩm tiên khí cấp này. Còn Lý đại lão bản lại trở về phòng mình bắt đầu luyện hóa Lưu Li Châm, Lưu Li Châm trước kia đã từng được luyện hóa, nhưng với tu vi của Lý Thành Trụ lúc đó thì không thể phát huy hoàn toàn uy lực của nó, lần này Lý Thành Trụ quyết định thu hồi nguyên tố phân thân trong Lưu Tinh Kiếm, đem nó bỏ vào trong Lưu Li Châm.

Đây chính là ám khí, nếu dùng thật tốt, có thể giải quyết dứt khoát.

Hai vị phu nhân cả ngày nhàn rỗi không có việc gì, Lý Thành Trụ để Nguyên Mộc dẫn bọn họ đi dạo quanh Thiên Đô. Tin tưởng có Nguyên Mộc cùng Cổ Linh Lung hai vị tiên nhân ở đây, hẳn sẽ không có kẻ nào dám đến gây phiền toái, tốt xấu gì đây cũng là Thiên Đô tử vi tinh.

Trước trận đấu một ngày, Lý Thành Trụ cuối cùng đã chuẩn bị tốt trung cấp Lưu Li Châm, đem tới phòng đưa cho Phong Thu.

"Đây là quà tặng thêm vào, đương nhiên, cũng là mượn." Lý Thành Trụ bỉ ổi cười.

"Hay là thôi đi, cho dù giờ ta có luyện hóa, thời gian cũng tinh lực cũng không đủ." Phong Thu khẽ lắc đầu.

"Ai cho ngươi luyện hóa hả?" Lý đại lão bản trừng mắt.

"Ta không luyện hóa, giữ nó có ích lợi gì?" Phong Thu nghi hoặc hỏi.

"Hắc hắc." Lý Thành Trụ cười quỷ dị, "thấy rõ rồi chứ."vung tay tung ra Lưu Li Châm, cũng không thấy Lý Thành Trụ có động tác gì, Lưu Li Châm kia đột nhiên cấp tốc đâm thẳng tới Thu Phong, hắn hoảng hốt vội phóng xuất hộ thể linh khí của mình, vội vàng thối lui về phía sau.

Nhưng tốc độ của Thu Phong dù có mau hơn nữa, cũng không nhanh bằng cây ám khí nho nhỏ này, mắt thấy Lưu Li Châm sắp chạm vào hắn, lại đột nhiên quỷ dị ngừng lại, treo lơ lửng trước mặt Phong Thu, làm hắn kinh hãi đổ đầy mồ hôi lạnh.

"Hắc hắc." Lý đại lão bản hai tay ôm ngực, dương dương tự đắc.

"Tại sao?" Phong Thu dùng tay gỡ thanh Lưu Li Châm xuống, đặt lên tay cẩn thận quan sát, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Phía trên không có một tia linh áp ba động nào của Lý Thành Trụ, hơn nữa pháp bảo muốn công kích, phải do chủ nhân đánh ra pháp quyết mới được, mới đây cũng chẳng thấy hắn động thủ, chẳng lẽ cây châm này cùng mình hợp lực công kích sao?

"Ngươi đã làm động tác gì phía trên này?" Phong Thu lãnh tỉnh giờ phút nảy cũng kích động hẳn.

"Tay chân cử động gì ngươi cũng không cần quản." Lý Thành Trụ lộ vẻ bí hiểm khó lường, nói: "Ngươi đã nói không cần dùng thứ này mà?"

"Dùng, vì sao lại không dùng chứ?" Khóe miệng Phong Thu hiện lên nụ cười tủm tỉm.

Dùng là tốt rồi, thật sợ ngươi nói ra gì gì đại trượng phu khinh thường hành vi của những kẻ xấu xa.

"Ta thử qua rồi, chỉ cần trong phạm vi hai dặm đường trường, ta có thể khống chế cây châm này." Lý Thành Trụ lau lau miệng, "Tới lúc nguy cấp chỉ cần tung nó ra, chuyện khác không cần phải quản, ta sẽ giúp ngươi."

"Xin đa tạ." Phong Thu lộ ra khuôn mặt vui vẻ.

"Đừng nghĩ sai, ta chỉ muốn ta có thể có được lợi ích lớn nhất mà thôi." Lý đại lão bản vỗ vỗ tay, vừa nghi hoặc hỏi: "Thế nào, lần này ngươi đáp ứng sảng khoái như vậy? Làm cho ta chưa kịp chuẩn bị chọn lọc từ ngữ cho tốt để diễn đạt ra đây."

"Hừm hừm." Phong Thu trong nhát mắt liền sầm mặt xuống. "Đợi đến lúc ngươi tới hiện trường nhìn sẽ rõ. Trận đấu vô tình!"

"Quên đi, hôm nay ngươi hãy nghĩ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ bắt đầu rồi." Lý Thành Trụ xoay người muốn bước ra.

"Lý huynh, cùng ta uống vài chén đi, nói không chừng, sau này sẽ không còn cơ hội nữa." Phong Thu mặt cười khổ.

Lý Thành Trụ dừng chân, quay đầu lại nhìn hắn, cũng không nói gì, bước tới cái bàn hắn vừa ngồi, cầm lấy bình rượu, rót đầy ly cho hai người.

"Khó có dịp chúng ta cùng uống rượu." Lý đại lão bản khóe môi mỉm cười.

"Đúng vậy." Phong Thu cũng cười đáp, cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Nhìn Phong Thu nhíu chặt lông mày, Lý đại lão bản trong lòng cũng thầm suy nghĩ, thằng nhãi này ngàn vạn lần đứng chết ở trong trận đấu nhá, đến lúc đó ăn trộm gà không được lại thành mất gạo.

Tỷ thí đại thi đấu Đại Thừa Kỳ cứ trăm năm diễn ra một lần cuối cùng đã cử hành đúng kỳ hạn.

Thiên hợp..

Theo tiếng kều rung vang cùng pháo hoa nổ đầy trời, trận đấy ở tại sân cuối cùng đã bắt đầu.

Địa điểm nơi xảy ra tận đấu giống như một cái thùng gỗ tròn đặt giữa Thiên Đô, từ bên ngoài nhìn lên, cùng lắm chỉ kiếm chu vi chừng mười dặm, phát hiện này làm cho Lý Thành Trụ có chút nghi ngờ, người đi vào xem trận đấu ít nhất cũng tới mười mấy bạn, địa phương này làm sao đủ chỗ chứa chứ?

Cho đến khi dòng người tiến vào đấu trường, Lý Thành Trụ mới phát hiện, suy nghĩ của mình hoanf toàn sai.

Không gian bên trong thoạt nhìn so với bên ngoài còn lớn hơn mười mấy lần có dư, bốn phía phủ đầy những thạch quặng trong suốt vuông dài mỏng, điều này khiến Lý Thành Trụ nhớ tới cảnh tượng ở Tử Ngọc thành, này đó có phải cũng đã sử dụng pháp thuật Thành Tượng sao?

Hơn nữa không gian bên trong cư nhiên lớn như thế, khẳng định là đã bị thi triển cùng loại thủ pháp Vu giới tử nạp tu di.

Bất quá loại thủ pháp này cũng có chút hùng vĩ, dĩ nhiên đem cả sân đấu trường thâu tóm lại, người thi triển loại thủ pháp này nhất định phải rất giỏi.

Lại liên tưởng đến Bích Huyết Giới của mình, bên trong không phải cũng có một khối không gian có thể biến hóa sao? Chỉ là nhỏ hơn địa phương này nhiều lần mà thôi.

Nghĩ đến điều này, trong đầu Lý Thành Trụ chợt lóe sáng, một ý niệm điên cuồng từ trong đầu bỗng trào ra.

Theo mọi người tùy tiện tìm một chỗ để ngồi xuống, Lý Thành Trụ vẫn cứ mải nghĩ đến ý nghĩ vừa mới nảy ra lúc nãy, nếu như phương pháp này thực sự có thể thực hiện được, vậy thực lực của mình tuyệt đối sẽ bỗng dưng mà tăng vọt gấp đôi.

"Nhìn kìa, Phong Thu ở đó kìa." Giọng nói phấn chấn của Tiểu Ảnh vang lên bên tai hắn.

Lý Thành Trụ nhìn theo hướng ngón tay Tiểu Ảnh chỉ, chỉ thấy Phong Thu một thân mặc trường bào màu trắng lạnh lùng đứng ngay chính giữa, bên cạnh có vô số những tu tiên giả, mà những ngườu này, toàn bộ đều là cao thủ Đại Thừa Kỳ tham gia thi đấu.

Hơn hai ngàn vị Đại Thừa Kỳ tu tiên giả chia thành hai nhóm đứng trên sân, theo tiếng hoan hô của chúng nhân cũng kích động hẳn lên, thậm chí còn phát ra tiếng kêu dài vang trời.

Mà Lý Thành Trụ lại đang suy đoán quy tắc của trận đấu.

Dưới sân thi đấu là một khối đất bằng phẳng, chẳng lẽ để hai ngàn người từng đôi áp sát đánh nhau? Hẳn không đơn giản như vậy chứ? Hôm qua mà hỏi Hạ Phong Thu thì tốt rồi,dù sao hắn từng gia một trận đấu.

Theo tiếng hoan hô điên cuồng của mọi người, một giọng nói bình tĩnh nhưng cũ đủ để xuyên qua tiếng người ồn ào huyên náo này xuất hiện: "Tiếp dẫn tiên sử tranh đoạt thi đấu hôm nay bắt đầu, vòng thứ nhất, tùng lâm hỗn chiến. Quy tắc như sau,kẻ tham gia vào trận đấu, có thể dùng bất cứ phương pháo gì để công kích đối phương, cho đến khi số lượng người chỉ giảm lại còn năm trăm. Nghiêm cấm dùng lạn sát(giết tan xác)ác ý công kích kẻ thi đấu đã đầu hàng. Bất cứ kẻ nào tham gia thi đấu thấy mình vô lực không thể tiếp tục thì kẻ đó có thể xuất ra thủ hộ bài đã đưa cấp cho các ngươi, nó có thể ngăn cản thời gian công kích của địch nhân một tiếng, nhưng nhớ kỹ, lúc xuất ra thủ hộ bài, không thể công kích hay trợ giúp kẻ khác công kích người thi đấu, kẻ vi phạm, sát!"

Nghe được quy tắc thi đấu vòng thứ nhất, Lý Thành Trụ nghi hoặc nghĩ, vòng thứ nhất sao lại loại là Tùng lâm hỗn chiến? Dưới đất rõ ràng là một mảnh đất bằng phẳng.

"Bây giờ, xin mời tất cả người thid dấu tản ra, tìm vị trí, trận đấu sắp bắt đấu." Thanh âm kia vang lên lần nữa, cả sân đấu trường bỗng yên tĩnh, ngay cả tu tiên giả nhìn xem cũng đều trầm mặc hẳn.

Những người có chút xíu kinh nghiệm tham gia đấu trường nhanh chóng bước lên phi kiếm khắp nơi. Ánh mắt Lý Thành Trụ liền theo sát cước bộ của Phong Thu, thấy hắn đang bay theo một vài người.

Nhưng có những người tu tiên giả không rõ ra sao thậm chí chưa từng trải qua đấu trường đều nghi hoặc, đứng tại chỗ quay đầu nhìn xung quanh.

Rốt cuộc âm thanh kia lại vang lên lần nữa: "Thi đấu bắt đầu!"

Theo một tiếng này, đấu trường vốn trống không chẳng có vật gì bỗng phát ra tiếng ầm ầm trời long đất lở, mặt đất bỗng gập ghềnh nứt nẻ, Lý Thành Trụ trợn mắt há mồm nhìn biến đổi đột ngột này.

Những khối đất đột nhiên cấp tốc hướng lên trên dài ra, dần dần hình thành một sườn núi, mà một ít cây cối hoa cỏ tiên giới cũng nhanh chóng xuất hiện trên mặt đấy, cứ như chống đã ẩn giấu ở nơi nào đó từ lúc đầu.

Không bao lâu sau, tiếng vang biến mất như chưa từng có, đấu trường bỗng dưng biến thành một rừng cây rậm rạp, trong đám cây cối thậm chí có vài dòng sông nhỏ dọc giữa sân thi đấu, trong dòng sống còn có vô số con cá đang vui vẻ bơi lội.

Lý đại lão bản chấn động, có thể dời núi lấp biển, tạo ra cây cối, mức tu vi này thật sự quá mức kinh hãi cao siêu, Ngay cả với những người chưa bao giờ nhìn qua pháp thuật như thế này cũng đều đồng loạt la hét vang dội.

Cường đại, quá cường đại.

Lý Thành Trụ run run tự mắng mình vài câu.

Chung quanh sâu đấu giờ phút này cũng bỗng phát sáng một vài lồng phòng hộ. Quỷ dị chính là lồng phòng hộ lại dĩ nhiên phát sáng thành một dãy số "2156", đó chính là số người tham gia lần thi đấu này.

Những cục khoáng thạch bên cạnh lúc này theo Lý Thành Trụ phỏng đoán cũng như vậy, chợt lóe sáng, sau đó đem tình hình trong tùng lâm cứ như đang trước mặt mọi người.

Mọi người đang sợ hãi với pháp thuật này, trận chiến đấu trên sân đã bắt đầu.

Giờ phút này những tu tiên giả vẫn còn đứng ở một chỗ đã lấy lại tinh thần, đều thả ra pháp bảo phi kiếm cùng tiên khí đánh thành một đoàn.

Ở nơi này, chưa ai với ai là đội hữu, chưa người nào dựa vào nhau, chỉ dựa vào thực lực cùng nghị lực của mình, có thể đánh ngã kẻ khác, để hắn phải cầu xin tha thứ, mới là vương đạo.