Chương 114: Tổ sư Hợp Hoan Tông.(1)
" Ngươi là?" Chưởng quỹ ngẩng đầu lên, nhìn gã một hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười, " Thu Phong phải không?"
" Chính là kẻ hèn này." Thu Phong khẽ mỉm cười.
"Ái chà, đã trăm năm rồi chúng ta không có gặp lại a." Mâu chưởng quỹ nhận ra người quen của lão, nhất thời niềm nở hẳn lên.
" Ân, cũng gần trăm năm rồi."
" Vậy ngươi lần này tới đây cũng là để tham gia tỷ thí đại tái?" Mâu chưởng quỹ mở miệng hỏi, ánh mắt lộ ra tinh quang.
" Đúng vậy, lần trước ôm hận chiến bại, lần này ta trở lại là để một lần nữa được tham gia đại hội."
"Ài, không thể nói như vậy được, lần trước còn có tên " Dâm tặc hái hoa" của Huyễn Kiếm tông lại là chuyện khác, nếu không có hắn, ta nghĩ việc ngươi đoạt được vị trí đệ nhất cũng không có gì khó cả." Mâu chưởng quỹ miệng lưỡi thật lợi hại, mới nói mấy câu đã khiến Thu Phong cảm thấy lâng lâng như muốn bay lên.
" Dâm tặc hái hoa?" Hai tai Lý Thành Trụ dựng đứng lên, đồng thời thân thể một trận phát lạnh.
Tiểu Ảnh ở một bên che miệng cười, rón rén đi đến bên Lý Thành Trụ nói nhỏ: " Là thật hay giả?"
Lý đại lão bản cũng thật sự bị bất ngờ, con ngươi muốn lòi cả ra ngoài.
" Sư phụ mình không ngờ bị người của tiên giới gán cho cái biệt hiệu "Dâm tặc hái hoa"". Như thế nào lại không có ai nói cho hắn biết. Nghe biệt hiệu này khẳng định lão cũng không phải là mặt hàng tốt đẹp gì, nhất định cũng là loại phong lưu thành tính, có khi còn hơn cả "Dâm tặc hái hoa" ấy chứ…
Sống lưng Lý đại lão bản như có một trận gió lạnh thổi qua, không khéo lão già này cũng là tai họa của không ít hoàng hoa khuê nữ, nếu như để người khác biết được hắn chính là đệ tự của " Dâm tặc hái hoa" thì…, khụ khụ.
" Hơn nữa lần trước ngươi còn thắng được Cửu Thiên Đại La đỉnh, He He." Mâu chưởng quỹ nước miếng bay toán loạn, híp mắt nhìn Thu Phong, vỗ vỗ vai hắn, " Vị trí đệ nhất không phải dễ như lấy đồ trong túi sao?"
" Mâu chưởng quỹ quá khen." Thu Phong khiêm nhường, nhưng ai cũng nhìn ra vẻ tự hào trên khuôn mặt hắn, quay đầu diệu võ dương oai trừng mắt nhìn Lý Thành Trụ một cái.
Lý đại lão bản cười hắc hắc, từ trong giới chỉ móc ra Cửu Thiên Đại La đỉnh, cầm trên tay gõ leng keng, đắc ý đích nhìn Mâu chưởng quỹ: " Chưởng quỹ, có phòng trọ không?"
Thu phong nghe thấy âm thanh kia vẻ mặt đại biến, Cửu Thiên Đại La đỉnh đang còn trên tay tên tiểu tử này.
" Vị này là?" Mâu chưởng quỹ đưa ánh mắt về phía Thu Phong, sau đó nghi hoặc nhìn Cửu Thiên Đại La đỉnh trên tay Lý Thành Trụ một chút. Lão dụi dụi mắt, xác định mình không có nhìn lầm, đích xác là phần thưởng mà lần trước mà Thu Phong thắng được.
" Việc này…" Thu Phong nhất thời cảm thấy xấu hổ.
" Huynh đệ." Lý Thành Trụ một tay quàng qua cổ Thu Phong, hung hăng kéo sát hắn vào mình, " Ta cùng Thu Phong chính là huynh đệ."
" Oh, hóa ra là như vậy." Mâu chưởng quỹ mỉm cười, " Phòng trọ vẫn còn, chỉ có điều cũng không có nhiều lắm." Nói xong lại cảm thấy vẫn còn có chút nghi ngờ, ở sau lưng lão ngấm ngầm dò xét lại hai người.
Còn có hai nam hai nữ, không đúng, là ba nữ một nam, cũng không phải ít người.
" Có mấy phòng?" Lý Thành Trụ móc ra một nắm Thượng Phẩm thạch đặt lên trên bàn.
" Chỉ còn ba phòng thôi." Mâu chưởng quỹ ngượng ngùng cười.
" Ân? Sao lại còn ít như thế chứ?" Lý Thành Trụ nghi hoặc.
" Cũng không có biện pháp a." Mâu chưởng quỹ cười khổ, " Tới gần tỷ thí đại tái, số lượng người đổ về càng ngày càng đông."
Lý Thành Trụ quay đầu lại nhìn hai vị phu nhân của mình cùng đám người Nguyên Mộc, quỉ dị cười: " Vậy cứ lấy ba phòng đi."
Cổ Linh Lung oán trách trừng mắt nhìn hắn.
" Ba phòng?" Mâu chưởng quỹ cũng cảm thấy mơ hồ.
" Bao nhiêu tiền một ngày?" Lý Thành Trụ thở mạnh một hơi, chuẩn bị lấy Thiên Cơ Thạch.
" Một gian phòng một ngày hai khối Thượng Phẩm Thạch." Mâu chưởng quỹ máy móc trả lời, đối với tâm lý tính toán này rốt cuộc ai cũng đều là như thế cả.
Lý đại lão bản làm bộ nghiêm mặt, quay đầu lại dùng tay ra hiệu cho Nguyên Mộc: " Phòng của người nào người đó tự mình thanh toán."
Cuối cùng Lý Thành Trụ, Thu Phong cùng Nguyên Mộc đều thanh toán một tháng tiền phòng, Nguyên Mộc còn đang đứng một bên bĩu môi, mắng chửi Lý Thành Trụ lòng dạ hẹp hòi.
Nhìn mấy người được tiểu nhị dẫn lên trên lầu, Mâu chưởng quỹ cuối cùng không nhịn được, kéo tay Thu Phong hỏi: " Những người đó là ai thế?"
Thu phong liếc mắt một cái, mở miệng nói: " Một vị là thành chủ, còn gã nam nhân kia chính là một Lục phẩm chiến tướng."
Mâu chưởng quỹ đột nhiên cảm thấy Thiên Cơ Thạch trong tay mình trở nên nóng bỏng.
Lục phẩm chiến tướng, ta ngất. Không lấy lòng thì thôi đằng này lại còn nhận tiền phòng của hắn, Mâu chưởng quỹ hận không thể chặt béng hai tay của mình đi cho rồi. Xem ra sau này cửa hàng sẽ gặp kiếp nạn rồi.
Đợi khi tới cửa ba phòng, Lý đại lão bản lôi kéo Tiểu Ảnh cùng Cổ Linh Lung bước vào một phòng trước, rồi đóng chặt cửa lại, Thu Phong cũng hắng giọng, xoay người đi vào một phòng khác, cũng đóng cửa phòng lại, để Nguyên Mộc cùng Vũ Xuân ở lại bên ngoài tròn mắt nhìn nhau.
" Việc này, bây giờ tính sao?" Trống ngực Nguyên Mộc có chút tăng nhanh, lắp bắp hỏi.
" Có thể làm sao bây giờ? Không phải chỉ còn có một gian phòng thôi sao?" Vũ Xuân tùy tiện đẩy cửa vào.
Nguyên Mộc mỉm cười, đi theo vào trong, rồi đóng cửa phòng lại.
Cổ Linh Lung đưa tay nhéo tai Lý đại lão bản đang ép sát vào cửa phòng, trách cứ: " Ngươi để hai người bọn họ ở cùng một chỗ, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, trở về biết ăn nói thế nào với Trần Lâm cư sĩ đây?"
Lý Thành Trụ xoa xoa tai, lỗ mũi phun ra khí nóng: " Nói với lão? Muốn nói gì đây? Lão cư sĩ kia chính là mong Nguyên Mộc sớm động thủ. Ta thế này chẳng qua là giúp hắn hoàn thành ước nguyện mà thôi."
Tiểu Ảnh ở một bên vui vẻ cười: " Nếu Nguyên Mộc thật có thể chiếm nàng, sau này trái tim cũng bớt cô đơn hơn nhiều.
" Còn không phải đều là tai họa do ngươi cả sao?" Lý đại lão bản hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh bật người dậy chạy đến bên Cổ Linh Lung nắm lấy tay áo nàng thè lưỡi nhìn Lý đại lão bản.
Hừ hừ, Lý Thành Trụ cười dâm đãng hướng hai vị phu nhân đi đến, " Chúng ta đã lâu rồi không có hợp tu a."
" Trụ tử." Cổ Linh Lung khuôn mặt ửng đỏ dậm chân nói: " Nơi này còn có người qua kẻ lại."
" Sợ gì." Lý Thành Trụ nháy mắt, " người thích nghe thì cứ để cho người ta nghe." Sau đó ôm lấy Tiểu Ảnh đang trốn phía sau lưng, hung hăng hôn xuống đôi môi của nàng.
" Ai." Cổ Linh Lung thở dài, không biết làm sao đành phải huy động kết giới bố trí trong phòng. Nam nhân này, tinh trùng lên não thì không có cố kỵ điều gì.
" Ngươi tự mình vào hay để lão tử giúp." Lý đại lão bản vừa hôn Tiểu Ảnh, phát hiện Tiểu vật đang trợn tròn hai mắt nhìn hắn, liền tóm lấy nó bỏ vào trong Bích Huyết Giới, tiện tay phong bế luôn. Sau đó hướng Cổ Linh Lung cười dâm đãng.
Mọi người nghỉ ngơi quá nửa ngày, rồi mới tập trung lại một chỗ. Bất quá cũng không có ai để ý tới hai người Nguyên Mộc cùng Vũ Xuân.
Đi theo Thu Phong tới phía trước, Lý Thành Trụ không nhịn được hỏi: " Chúng ta đi tới đâu?
" Ta muốn đi báo danh." Thu Phong trả lời cũng không có quay đầu lại.
" Ta phải mang tiền thuế mấy năm nay nộp lên trên." Cổ Linh Lung kéo tay Lý Thành Trụ, khuôn mặt ửng đỏ.
" Còn ta tới đây làm quái gì?" Lý Thành Trụ hung hăng trừng mắt nhìn Cổ Linh Lung cùng Tiểu Ảnh hòa vào đám người tu tiên giả đang đi trên đường.
" Là tự ngươi muốn theo tới." Thu Phong lạnh lùng trả lời.
" Ta ngất." Lý Thành Trụ hận không thể đem hàm răng của Thu Phong ra đánh cho không còn lấy một cái.
Đi được non nửa ngày, mới tới được địa điểm báo danh tham gia thi đấu của Thu Phong, vừa khéo Cổ Linh Lung cũng đi cùng hướng này.
Nhìn Thu Phong cũng đứng xếp hàng phía sau chuẩn bị báo danh, Lý đại lão bản nhìn hắn dựng ngón giữa lên, sau đó theo Cổ Linh Lung đi vào bên trong.
Thành chủ đại nhân thì không giống như thế, vừa báo thân phận liền có người nghênh đón, dẫn thẳng vào nội đường.
Đến khi thấy rõ mấy người ngồi bên trong, Lý đại lão bản iền nở nụ cười.
Những người ở đây đều là người quen cả.
" Diệp đại soái! Ha ha." Lý Thành Trụ không có khái niệm cấp trên dưới cấp, hai tay giang rộng mạnh mẽ ôm chặt lấy hắn.
Hiệp Tri Thu trên mặt lộ vẻ xấu hổ, phỏng chừng từ lúc hắn sinh ra cho tới bây giờ chưa từng ôm qua nam nhân bao giờ.
Diệp phu nhân vẫn đứng ở bên cạnh nét mặt tươi cười, lén ra hiệu cho phu quân mình, ý bảo hắn không nên thất lễ.
Diệp Tri Thu đành phải đứng tại chỗ, nhân cơ hội đó hung hăng nhéo bả vai Lý đại lão bản, bộ dạng hung dữ nhìn hắn.
" Quá thiếu lễ độ." Tiên Đế Đặc Sứ đứng một bên nghiêm mặt, trên tay cầm phất trần tượng trưng cho thân phận của lão.
" Ha ha, chúng ta vốn có tình cảm tốt mà." Lý Thành Trụ mỉm cười chỉ muốn đánh trả Diệp Tri Thu một cái, nhưng với tu vi của hắn quả thật không thể nào phá vỡ được phòng ngữ của lão.
" Đúng vậy, tình cảm tốt a." Hiệp Tri Thu vẻ mặt tươi cười, lén lút nói nhỏ bên tai Lý Thành Trụ: " Tiểu tử tốt a, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đây, trong trướng bồng ngày đó trên chiến trường tại sao lại mất nhiều Thiên Cơ Thạch như vậy?"
" A, ha ha." Lý Thành Trụ buông lỏng tay, gượng cười.
" Đặc sứ đại nhân mạnh khỏe a." Lý Thành Trụ mắt lạnh liếc xéo Tiên Đế Đặc Sứ, vẻ mặt khinh thường.
" Hừ." Đặc Sứ hừ lạnh một tiếng, nét mặt khinh thường, lão không định cấp cho gã Lục phẩm chiến tướng nho nhỏ này một chút mặt mũi nào cả.
Bầu không khí nhất thời có chút mất tự nhiên.
Lý đại lão bản đắc ý cười, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt Đặc Sứ: " Đặc sứ đại nhân, trên đầu ngài sao lại đổ mồ hôi nhiều như vậy?"
" Chớ có làm càn." Khuôn mặt Đặc Sứ lạnh lùng, hung hăng nói, nếu không phải Lý Thành Trụ bây giờ là Lục phẩm chiến tướng, thì hắn đã sớm dùng phất trần quét hắn biến khỏi nơi này rồi.
" Nghe nói khi làm nhiều chuyện xấu, hiểu rồi a." Lý Thành Trụ nháy nháy mắt.
" Được rồi, được rồi." Xảo Yên La tiến lên giảng hòa, trừng mắt nhìn Lý Thành Trụ: " Tên tiểu tử này, đến đâu cũng gây chuyện."
" Ra mắt tổ sư." Tiểu Ảnh chậm rãi bước đến trước mặt, cúi đầu nói.
" Nha đầu ngốc." Xảo Yên La đi tới nắm lấy tay Tiểu Ảnh, đột nhiên vẻ mặt trở nên sửng sốt, toàn thân phát ra một cỗ khí thế ngất trời, quay đầu lại lạnh lùng nhìn Lý Thành Trụ: " Ai làm?"
Âm thanh kia phảng phất như tuyết sơn ngàn năm không tan, cả người Lý Thành Trụ run lên, ngay cả linh khí trong cơ thể cũng bị đóng băng.
Cổ Linh Lung lắc mình một cái chắn trước mặt Lý Thành Trụ, thay phu quân mình ngăn cản na ti hàn ý.
Tiên nhân và Đại La Kim Tiên quả thật không giống nhau, vừa thấy là biết liền.
Lý Thành Trụ vận khởi tiên linh khí trong Nguyên Anh, mới cảm giác thân thể dễ chịu hơn một chút, nhẹ nhàng kéo Cổ Linh Lung ra phía sau, mỉm cười nhìn Xảo Yên La: " Không biết phu nhân muốn hỏi chuyện gì?"
" Chuyện ta hỏi chẳng lẽ ngươi không biêt sao?" Xảo Yên La trong mắt lộ ra một cỗ sát ý.
Tiểu ảnh nhẹ nhàng nắm lấy tay Tổ sư, nức nở khóc: " Là do ta tình nguyện."
----------ooo----------