Chương 107: Mỏ đá Tử Ngọc, thu hoạch ngoài ý muốn(1)

Tiên Giới Tu Tiên

Chương 107: Mỏ đá Tử Ngọc, thu hoạch ngoài ý muốn(1)

Hắn cười khổ chẳng lẽ Mưu Ni Châu là thứ muốn là có được ngay hay sao? Lặng lẽ kéo tay Khắc Ba, âm thầm đánh mắt với hắn, khẽ lắc đầu.

Lý Thành Trụ lạnh lùng nhìn hai người này, tiếp tục nói:" Nếu như các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, giữ mồm giữ miệng, ta cam đoan sau này sẽ giúp các ngươi tìm Mưu Ni Châu trọng tố thân thể." Hắn dừng lại một chút rồi hỏi tiếp:" Các ngươi tại tiên giới không có bất cứ thân nhân nào sao?"

"Không có." Hạ Mạch vẫn như cũ, lắc đầu cười khổ.

"Như vậy được rồi." Lý Đại Lão Bản bàn tay vỗ vỗ, "Sau này đi theo ta. Ta nghĩ Thu Phong cũng không muốn bảo vệ hai người các ngươi đâu. Cái hắn quan tâm không phải là Nguyên Anh."

Những lời này nói ra khẳng định là sự thật, tiên giới cũng không tồn tại kẻ hảo tâm, thậm chí có người còn lấy Nguyên Anh của người khác để tu luyện pháp bảo cho mình, nếu như bọn họ bị phát hiện, chí ít cũng sinh ra một màn tranh đấu ác liệt. Mặc dù, hai người mình cùng với Thu Phong có giao tình không tệ, nhưng đại khái hắn cũng không muốn tiếp tay cho loại sự việc khó xơi này, nay chỉ còn mỗi nước ở lại trong Bích Huyết Giới mà thôi.

Vốn dĩ hai người mình có địa vị không nhỏ, không ngờ khi nghe những lời người trẻ tuổi trước mặt này vừa nói ra, thì chính mình lại đang thiếu hắn một phần ân tình.

Hạ mạch trong lòng cay đắng, từ từ nói:" Như vậy xin đa tạ Đạo hữu ngươi."

"Chỉ là một chút thành ý". Lý Thành Trụ lông mi chớp chớp, quỷ dị cười:" Chỉ cần sau này hai người các ngươi chịu khó theo ta làm việc chăm chỉ là được, hắc hắc."

"Nhưng ta nói trước." thanh âm ồm ồm của Khắc Ba chợt vang lên, "Nếu như tương lai ngươi muốn làm chuyện tà ác, chúng ta tuyệt đối sẽ không tiếp tay cho ngươi. "

Những lời này vô hình chung đã tố cáo Lý Thành Trụ, nhưng Khắc Ba cũng hiểu rõ tình thế hiện tại, không thể không thỏa hiệp. Lý Đại Lão Bản mỉm cười:" Các ngươi yên tâm, cho dù ta muốn làm chuyện tà ác, thì Cổ Đại Thành Chủ của các ngươi cũng không chịu khoanh tay đứng nhìn đâu."

"Như vậy là tốt nhất. Hừ!" Khắc Ba liền quay lưng về phía Lý Thành Trụ.

"Thời gian không sớm, hai lão tiên ngốc các ngươi mau vào trong giới chỉ thôi." Lý Đại Lão Bản nói xong trực tiếp đem hai người bỏ vào trong Bích Huyết Giới. Sau đó, nới rộng một vị trí để bọn họ có thể hoạt động tay chân, bố trí Tụ Linh trận.

Căn bản Lý Thành Trụ đang do dự việc xử lý hai người này như thế nào, kết quả lại nghĩ ra được biện pháp này, nói không chừng sau này bọn họ còn có chỗ hữu dụng. Hơn nữa hai người họ đã sống ở tiên giới cả ngàn năm, kiến thức cùng lịch duyệt không thể mang chính hắn mà có thể so sánh được.

Gia hữu nhất lão, như hữu nhất bảo a.(nhà có người già, như có báu vật a)

Thu dọn mọi thứ xong xuôi, vừa bước vào phòng ngủ của Cổ Linh Lung, đã thấy Tiểu Ảnh cùng thân hình đầy sức sống đang chạy hướng về phía mình. Khi tới gần, nàng trực tiếp tiến vào trong lòng hắn, hai tay ôm lấy cổ, hai chân kẹp chặt hai bên hông của Lý Đại Lão Bản.

Lý Thành Trụ cười xấu xa, nhìn chằm vào hai khối đậu hũ trắng nõn phía trước ngực của Tiểu Ảnh đang đè ép lên người mình:" Thế nào, không sợ ta bây giờ đem ngươi làm thịt hay sao?"

Tiểu Ảnh dẩu miệng:" Còn có gì ngươi chưa làm, buổi tối ngày nào cũng muốn, chẳng lẽ tinh trùng lên não ngươi hết rồi sao?"

Lý Thành Trụ làm gì biết xấu hổ, cúi đầu xuống bộ ngực cao vút của Tiểu Ảnh hít một hơi thật sâu, hai mắt nhắm lại vẻ mặt trông cực kỳ ngây ngất.

Không biết có phải do đang mang thai hay không, mà loại hương thơm thoang thoảng như có như không lúc trước của Tiểu Ảnh ngày càng nồng đậm, khiến cho Lý Thành Trụ càng thêm ngây ngất.

Tiểu Ảnh nào có được da mặt dày như hắn, rốt cục cũng đỏ mặt vì xấu hổ, khẽ nhéo cái mũi Lý Thành Trụ, hờn dỗi nói:" Ngươi ngửi cái gì?"

"Này tiểu bại hoại mùi hương ngươi ngửi thấy trên người nàng chính là mùi sữa đấy." Cổ Linh Lung dọn dẹp xong xuôi, liền đứng ở một bên tủm tỉm cười.

Lý Thành Trụ lúc này mới mở hai mắt, nhẹ nhàng đặt Tiểu Ảnh xuống:" Ân, Linh Lung nói rất đúng. Trên người tiểu nha đầu ngươi đích thực có mùi sữa thơm mát thật là dễ chịu."

" Hai người các ngươi đúng là tâm đầu ý hợp." Tiểu Ảnh lầu bầu, khẽ vuốt ve bàn tay Lý Đại Lão Bản, trong lời nói đích thực có mùi dấm chua.

Cổ Linh Lung mỉm cười, đi đến kéo tay Tiểu Ảnh:" Có thể làm cho nam nhân mê luyến cũng là một phần bản lãnh chân chính."

Lý Thành Trụ trên trán đổ mồ hôi lạnh, đi tới bên cạnh hai người, ôm các nàng vào lòng:" Hai người các ngươi cũng làm cho ta mê luyến" nói xong hàm răng lộ ra nụ cười xấu xa, nhe răng trợn mắt muốn đem hai người đẩy lên giường.

Cổ Linh Lung thầm oán trách trừng mắt nhìn hắn:" Lập tức đi ra ngoài có việc, bây giờ.........không nên."

"Có việc?" Lý Thành Trụ nghi hoặc nói, " Còn có việc gì quan trọng hơn chuyện làm tình đây?"

"Phi." Cổ Linh Lung giống như lúc mới vừa thành thân, nói tới chuyện này lập tức đỏ mặt, đôi mắt đẹp khẽ lườm Lý Thành Trụ:" Đừng nói khó nghe như vậy."

"Vậy là giao phối!" Lý Đại Lão Bản mân mê cằm, hắc hắc cười trộm.

"Ta đã nói mà." Tiểu Ảnh ở một bên phụ họa, vốn dĩ sắt không thể rèn thành thép, nhìn Lý Thành Trụ nói:" Nam nhân này chính là một kẻ bại hoại, không thể nói chuyện văn minh được."

"Bại hoại lão tử này liền cưỡng gian các ngươi." Lý Thành Trụ chỉ đơn giản là trực tiếp đem Tiểu Ảnh đè lên trên giường, đôi bàn tay to lớn, thô ráp của hắn phủ lên bộ ngực của nàng.

"Hài tử!" Tiểu Ảnh hoang hốt kêu lên, tiểu thủ nắm thành quyền đánh đấm lên vai hắn, Cổ Linh Lung thấy thế vội vàng kéo Tiểu Ảnh ra khỏi ma trảo của Lý Thành Trụ.

"Tiểu súc sanh này chưa ra đời đã muốn phá hư chuyện tốt của lão tử, lớn lên không biết còn làm những gì nữa?" Lý Thành Trụ ánh mắt oán hận nhìn chăm chăm vào cái bụng Tiểu Ảnh.

"Tốt lắm, Trụ tử, chờ tới tối chúng ta hãy nói lại chuyện này." Cổ Linh Lung cũng trừng mắt nhìn Lý Thành Trụ, trách hắn không chịu cẩn thận một chút.

"Mới chỉ là một cục thịt thôi mà." Lý Đại Lão Bản thì thầm trong miệng.

"Chúng ta muốn đi tới mỏ Tử Ngọc Thạch phía tây thành, ngươi có cùng đi hay không?" Cổ Linh Lung thay Tiểu Ảnh sửa sang lại mớ quần áo đang tán loạn của hắn, lên tiếng hỏi.

"Đi tới chỗ đó làm gì? Nơi đó không phải đã được Trần gia khai thác từ lâu rồi sao?" dù sao đối với những thứ không đáng giá, Lý Thành Trụ thật sự không có một chút hứng thú.

Cổ Linh Lung trừng mắt nhìn Lý Thành Trụ một cái:" Tốt xấu ta cũng là Thành chủ, nếu lần này không ra mặt, thì thật không ra làm sao cả."

"Đừng để ý đến hắn nữa, tỷ tỷ chúng ta đi." Tiểu Ảnh còn đang buồn bực việc Lý Thành Trụ không để ý tới hài tử của mình, liền lôi kéo Cổ Linh Lung đi ra.

"Đi, mọi người cùng đi." Lý Thành Trụ rốt cục cũng chịu thỏa hiệp, hôm nay nếu không lừa cho Tiểu Ảnh vui vẻ, phỏng chừng buổi tối lão tử phải ngủ dưới sàn nhà mất.

Có chỗ dựa là tên tiểu súc sanh trong bụng kia, Cổ Linh Lung cũng không thèm nhìn về phía Lý Đại Lão Bản lấy một cái.

Hơn nữa, mới thành thân được hơn nửa tháng, vì không muốn phá hỏng chuyện vui, Lý Đại Lão Bản mặc dù trong lòng đầy rẫy những nghi vấn nhưng vẫn không nói ra.

Lần đó Tiểu Ảnh mê gian hắn, ủy khuất này vẫn quẩn quanh trong lòng Lý Thành Trụ khiến cho hắn như thế nào cũng không dứt ra được, mặc dù mơ hồ cảm giác được chuyện này cũng không phải đơn giản như vậy. Nhưng chỉ là Lý Đại Lão Bản dù nghĩ mãi cũng không ra được một chút manh mối nào.

Xem ra, cũng đến lúc phải làm rõ chuyện này rồi.

Đợi đêm nay sẽ đem tất cả mọi chuyện hỏi cho rõ ràng.

Cách phía tây Thải Hồng Thành hai trăm dặm, Vô Danh sơn, chính là nơi có mỏ Tử Ngọc Thạch.

Huyên náo, khí thế ngất trời.

Nham thạch đoạn tầng có màu nâu xốp, chỉ cần nhẹ nhàng bẻ một cái, sẽ biến nó thành những mảnh vỡ nhỏ, không người nào để ý tới phía trên núi, mà cũng chẳng có ai dám nghĩ tới trên đó lại cất dấu một mỏ Tử Ngọc Thạch.

May mà khi hai tên đệ tử Trần gia luận bàn pháp thuật tại đây vô tình tiến sâu vào trong, đi qua nơi mà nham thạch cùng bùn ngăn cản tầm mắt mọi người, lúc này mới để cho bọn họ phát hiện ra cái mạch khoáng này.

Trần Lâm cư sĩ cười rớt cả răng, phải biết rằng đó một tài liệu cực độ khuyết thiếu, trong thế giới không ngờ lại có thể phát hiện được một lượng lớn như vậy, vội vàng lệnh cho hai gã đệ tử đó không được tiết lộ chuyện này cho bất cứ người nào biết. Còn mình thì mang theo mấy vị trưởng lão có uy vọng trong tộc đi khảo sát tình hình thực tế.

Tới lúc có kết quả hiển nhiên vô cùng mừng rỡ, vừa đúng lúc Thành chủ đại nhân xuất ngoại nghênh địch, lợi ích lấn át lý trí, cũng bất chấp rất nhiều quy tắc của tiên giới, trực tiếp hạ lệnh cho môn nhân tiến hành khai thác.

Nhưng trên đời không có chuyện gì là hoàn mỹ cả, rốt cục tin tức cũng bị lộ ra ngoài, tài lực của Trần gia đột nhiên bạo tăng khiến cho người ngoài nổi lên những nghi ngờ.

Sau nửa tháng khai thác, Ông Hải Minh tự mình đi tới Trần gia yêu cầu được cùng Trần Lâm cư sĩ phân chia quyền khai thác khoáng mạch, kết quả đã bị cự tuyệt. Vừa lúc này lại nghe nói Tiên giới đại thắng, tin tức Thiên Sứ quân đoàn thất bại lan đi khắp nơi.

Trần Lâm cư sĩ biết, những ngày tháng tươi đẹp của gia tộc mình cũng sắp đến, Thành chủ đại nhân khi trở về, đành phải hạ lệnh gia tăng khai thác, sau đó hắn sẽ cho mang một lượng lớn Tử Ngọc Thạch chuyển đi chỗ khác.

Quả nhiên, tại đại hội chào mừng những người trở về, Ông Hải Minh đã tới quấy nhiễu, may là mình xuống tay trước đem tất cả chuyện tình thật thật giả giả bẩm báo với Thành chủ đại nhân, hơn nữa thành chủ đại nhân trái tim nhân hậu cũng không có so đo với mình, mặc dù cuối cùng vẫn bị trích đi vài phần trăm lợi nhuận nhưng là để đổi lấy quyền khai thác lần này, Trần Lâm cư sĩ cũng đã thỏa mãn lắm rồi.

Một mỏ Tử Ngọc Thạch cũng đủ cho một nhà khai thác trong ba năm liền, phỏng chừng đến lúc đó gia tộc của mình khẳng định đã trở thành đệ nhất đại gia ở Thải Hồng Thành, khi ấy còn cần phải để ý tên Ông Hải Minh kia làm gì sao?

Bất quá, làm cho Trần Lâm cư sĩ khó chịu chính là Nguyên Mộc, mặc dù trước kia không có bao nhiêu giao tình với hắn. Nhưng tu vi của hắn mình làm sao không rõ ràng. Như thế nào chỉ sau một hồi chiến tranh, hắn lại từ độ kiếp kỳ đột phá tới cấp bậc tiên nhân, làm chính mình bây giờ cũng không thể làm gì khác hơn là cố gắng lấy lòng hắn.

Ánh mắt lạnh lùng nhìn Nguyên Mộc đang cùng tiểu nữ Vũ Xuân chuyện trò vui vẻ, khóe miệng lão xuất hiện nụ cười lạnh, chỉ cần ngươi có nhu cầu, sớm muộn gì cũng đều trở thành con tốt trong tay ta mà thôi.

Bên ngoài động khẩu nơi có mỏ Tử Ngọc Thạch, Cổ Linh Lung đề nghị Tài thúc an bài mấy người giám công, mà mấy người này đều là người của Ông gia.

Trong Thải hồng thành, Cổ Linh Lung mặc dù là Thành chủ đại nhân, nhưng bây giờ ở phủ thành chủ chỉ có vài người, trên cơ bản một thủ hạ cũng không có để sử dụng. Chỉ có thể mượn người trên tay Ông Hải Minh, bọn họ hai nhà đối đầu một mất một còn, đảm bảo sẽ không có chuyện gì khuất tất, mờ ám xảy ra.

Giám công này có trách nhiệm kiểm tra việc ra vào của mấy người thợ mỏ. Mà Tài thúc trông lại càng giống đầu lĩnh, đứng một bên khí phách hiên ngang, oai phong lẫm lẫm, hai mắt hướng vào trong động, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào đang diễn ra.

Ta chính là đầu lĩnh. Vẻ mặt Tài thúc vô cùng đắc ý.

Từng người tiến vào trong đều bị Tiên Trắc Lượng đo đạc việc tàng trữ giới chỉ, nó có thể phát hiện được mười hình dạng khác nhau, đơn vị của nó tại tiên giới được gọi là "Nhất giới ".

Trừ giới chỉ này ở ngoài, còn không cho phép mang bất cứ vật phẩm nào có thể cất giấu đồ vật đi vào. Điều này vô hình chung đã bảo đảm Trần gia trong lúc khai thác sẽ không ăn vụng.

Lúc Cổ Linh Lung, Lý Thành Trụ cùng Tiểu Ảnh đi tới mỏ Tử Ngọc Thạch. Lý Đại Lão Bản liếc mắt thấy Nguyên Mộc đang đứng nói chuyện phiếm cùng với một nữ nhân ở gần đó.

Lý Đại Lão Bản nhìn hắn cười ranh mãnh. Đã nói mấy ngày nay, như thế nào lại không thấy mặt thằng nhãi này đâu, hóa ra đang trốn ở đây. Hắc hắc.