Chương 106: Nguyên Anh bị lãng quên
Chợt chứng kiến vẻ mặt mờ mịt của Thu Phong, hắn mới đột nhiên tỉnh ngộ, mấy thứ này mà đem nói với Thu Phong thật chẳng khác nào đàn gảy tai trâu, thà nói chuyện với chị lợn nái còn hay hơn.
Vì vậy, cũng chẳng thèm nói nhiều nữa, vung tay ném bức Tử Ngọc cho hắn, ngoài miệng nói: "Đương nhiên nếu Thu huynh có lòng, chi bằng hãy tìm cho ta một chút Thiên Cơ Linh Thạch, đem dán lên phía trên Tử Ngọc, như vậy sẽ càng đẹp mắt hơn."
"Đa tạ Lý huynh." Thu Phong tiếp nhận, hơi khom người, dáng vẻ vừa trịnh trọng vừa nghiêm túc.
"Ha ha, việc nhỏ thôi mà, sau này nếu còn muốn nữa, cứ tới tìm ta, mấy thứ lặt vặt này, chỉ cần cuộn phim vẫn còn, ta có thể làm cho ngươi một trăm tám mươi bức tranh cũng được."
"Một bức là đủ rồi." Thu Phong lộ vẻ mặt kích động đáp lại.
Nhìn Thu Phong đem bức Tử Ngọc giữ chặt trước ngực, Lý Thành Trụ cả người phát lạnh, vội đứng dậy nói: "Ta còn có việc cần làm, giờ phải đi thôi."
Thu Phong cảm kích nói: "Lý huynh, trước đây ta đã quá coi thường ngươi rồi, Thu Phong ta muốn đền bù vì những việc không phải với ngươi." Dừng lại một chút rồi nghiêm túc hứa hẹn: "Sau này nếu Lý huynh có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ tới tìm ta."
"Tốt." Lý Thành Trụ đưa tay vỗ vỗ vai Thu Phong, sau đó chạy mất cũng không thèm quay đầu lại.
Thu Phong đóng cửa phòng lại, sau đó đi tới đóng tất cả các cửa sổ thật chặt, lúc này mới vô cùng cẩn thận đem bức tranh Tử Ngọc đặt ở trên bàn, giống như sợ mình lỡ tay làm hỏng mất nó.
Nhưng ánh mắt Thu Phong vừa nhìn vào khối Tử Ngọc, vẻ mặt hạnh phúc và chờ mong của hắn trong nháy mắt biến thành tuyệt vọng, phẫn nộ.
Loại biến đổi bất ngờ này, chỉ có trong trường hợp kỳ vọng rất cao nhưng bất ngờ lại bị một đạp làm tan nát mọi hy vọng mới gặp phải.
Đối với Thu Phong mà nói, bức tranh trên khối Tử Ngọc này không nghi ngờ chính nguyện vọng lớn nhất của hắn.
Nhưng chỉ một khối Tử Ngọc này cũng làm tan tành mọi hy vọng chế tạo tranh trên Tử Ngọc của hắn.
Trong màn ảnh là một vài cây cổ thụ cao chọc trời trên đỉnh núi Nam Lô, mặt trời đang ngả dần về phía tây, Lý Đại Lão Bản giang hai tay tạo thành một tư thế vô cùng hoàn mĩ, làm nổi lên cơ bắp cuồn cuộn của hắn, vẻ mặt mỉm cười đang quay về phía màn ảnh.
Lý Thành Trụ không biết đã dùng thứ gì để vẽ lên cơ thể của hắn, lại có thể hiển hiện ra được nước da màu lúa mạch trông hết sức khỏe khoắn.
Còn Thu Phong trông giống như bùn đất ở dưới sông bị lấy lên, phơi khô, nghiền nát thành bột rồi đắp lên người hắn.
Tổng thể đúng là đã tạo thành một chủ đề quá rõ ràng, hơn nữa đối với Thu Phong thì đó là một sự đả kích nặng nề.
Thu Phong tức giận đến nỗi mặt mũi xanh mét, đánh một quyền về phía bức tranh Tử Ngọc đang đặt trên bàn, nghiến răng nghiến lợi hét lên: "Lý Thành Trụ!"
"Phanh" một tiếng, cả bức tranh lẫn chiếc bàn đều bị một kích của hắn làm cho nát bấy.
Hai vị phu nhân của Lý Thành Trụ vừa mở mắt, thì thấy hắn đang ở một bên tủm tỉm cười trộm, liền hỏi: "Có chuyện gì mà vui vẻ vậy?"
Lý Đại Lão Bản chỉ nháy nháy mắt, thần bí cười: "Bí mật." Nhưng trong lòng lại cười nhạt, tên nhãi không biết thức thời, lại dám đòi bức ảnh chụp lão bà của ta sao? Lão tử sẽ chơi đùa chết ngươi.
Ở lại Thải Hồng Thành thêm hai tháng, rốt cục Lý Thành Trụ trong một đêm buồn chán chợt nhớ tới hai Nguyên Anh đã từng bị hắn quẳng vào trong Bích Huyết Giới, lúc đó do vội vã nên cũng quên đi mất chuyện này. Mà đám người Tiểu Ảnh phỏng chừng cũng bị chuyện thành thân làm cho tối mắt tối mũi, nên cũng quên không nhắc nhở Lý Đại Lão Bản.
May mà trong Bích Huyết Giới không thể nhìn thấy tình huống bên ngoài, bằng không hiện trường "xuân cung" mỗi buổi tối khẳng định sẽ bị hai người Hạ Mạch và Khắc Ba tham quan, học tập hết. Như vậy chẳng phải lão tử sẽ bị lỗ lớn sao?
Hắn len lén trốn mọi người tìm một gian phòng trống, sau đó phất tay đem hai Nguyên Anh giải phóng ra ngoài.
Do linh khí trong Bích Huyết Giới bị thiếu hụt nghiêm trọng nên hai Nguyên Anh lúc này đã bị héo rút đi một vòng lớn, nhìn bộ dáng hai người làm cho Lý Thành Trụ chợt nhớ tới nhân vật Địa Tinh trong một trò chơi từng thấy ở nhân gian.
Hơn nữa đây không phải là Địa Tinh bình thường, mà là Địa Tinh lão đầu khô quắt, trông như sắp gần đất xa trời.
Lý Đại Lão Bản thấy vậy trên mặt nhất thời có chút xấu hổ.
Bích Huyết Giới đúng là có thể cất giữ vật còn sống, nhưng mình lại quên không cấp cho họ một khối thiên cơ thạch, phỏng chừng Tiểu Vật cũng không có chia cho hai vị huynh đệ này một khối nào để họ khôi phục linh khí, kết quả làm cho hai vị này bây giờ bị thiếu dinh dưỡng trầm trọng.
Bất chợt có ánh sáng chiếu vào, làm cho hai tiểu Nguyên Anh phải nheo nheo hai mắt, bàn tay nhỏ bé vội giơ lên che phía trước mặt.
Một hồi lâu mới thích ứng được với sự thay đổi của ánh sáng.
Nhìn thấy cừu nhân mà ngày đêm vẫn thường nguyền rủa, Khắc Ba nhất thời kích động, bàn tay nhỏ bé chỉ vào Lý Thành Trụ, thở hổn hển nói: "Ngươi tàn nhẫn lắm. Lại dám có dũng khí giam cầm chúng ta trong một thời gian dài như vậy? Ngươi... đúng là không bằng cầm thú, chúng ta trên chiến trường đã từng chung vai sát cánh, sao ngươi nỡ đối xử như vậy, ngươi đúng là đồ lòng lang dạ sói!"
"Câm miệng!" Lý Thành Trụ tức giận quát một tiếng, lúc trước nhìn hai tên gia hỏa này hiện giờ quá yếu đuối, khiến hắn có chút áy náy. Nhưng một tia áy náy còn sót lại cũng bị lời nói của Khắc Ba làm mất hết.
Lỡ đâm lao thì theo lao luôn.
Tiếng quát này của Lý Thành Trụ, nhất thời làm Khắc Ba hoảng hốt không ít, nhưng cũng làm cho hắn sáng suốt hơn nhiều, trước tiên nhìn quanh bốn phía, thấy không có gì nguy hiểm, hai người mới liếc mắt nhìn nhau, rồi thởi phào một hơi.
Lý Thành Trụ khẳng định hai vị này ở trong Bích Huyết Giới bị Tiểu Vật hành hạ không ít, tuy hắn không cho nó được quyền thôn phệ bọn họ, nhưng chuyện nhe răng, trợn mắt hù dọa người chắc là thường xuyên a?
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của hắn, Hạ Mạch so với Khắc Ba thì hiểu chuyện hơn nhiều, cũng thức thời hơn nhiều, hắn giờ là đao, còn ta là cá, đã nằm trên thớt rồi mà còn to mồm thì chỉ có con đường chết, mềm mỏng một chút mới có con đường sống.
Khúm núm nửa ngày, rốt cục Hạ Mạch cũng yếu đuối mở miệng nói: "Đạo hữu, có thể bố trí cho chúng ta một Tụ Linh trận được không? Ta và Khắc huynh đã hai tháng không có hấp thu linh khí rồi, nếu không tu bổ một chút thì tu vi Nguyên Anh sẽ lại thụt lùi mất."
"Cái này không cần ngươi nói." Lý Thành Trụ khoát tay, hắn vốn cũng có ý định như vậy.
Tay hắn xuất ra tám khối Thiên Cơ Thạch bố trí cho họ một Tụ Linh trận, sau đó ngồi xuống một bên quan sát.
Hạ mạch chắp tay nói: "Đa tạ đạo hữu." Sau đó nhắm hai mắt lại bắt pháp quyết hấp thu linh khí.
Còn Khắc Ba thì oán hận trừng mắt với Lý Thành Trụ một cái, hừ lạnh một tiếng, rồi mới bắt đầu hấp thu linh khí.
Lý Thành Trụ nhếch môi cười nhạt nhìn hai người.
Nhưng xử lý hai Nguyên Anh như thế nào lại thật sự là một vấn đề.
Thả, tất nhiên là không có khả năng, khi hình thái thứ hai của Diệt Thần cung được giải phóng, hai người bọn họ đều chứng kiến từ đầu tới cuối, bây giờ nếu thả họ ra ngoài, không chừng một ngày nào đó bọn họ lại nói lộ ra thì khốn.
Nhưng nếu không thả? Vậy vẫn phải giam giữ họ trong Bích Huyết Giới sao? Mặc dù có Tiểu Vật trông coi, bọn họ không có cách nào thoát ra được, nhưng nói như thế nào bọn họ cũng không có lỗi gì với mình, cũng không có chỗ nào xung đột lợi ích với mình, nếu cứ như vậy mà giam giữ bọn họ, cũng không có đạo nghĩa.
Thật khó khăn a, Lý Thành Trụ gãi gãi đầu.
Đợi chừng nửa ngày, nhìn thời gian đã không còn sớm nữa, nếu giờ không ra ngoài nhất định Cổ Linh Lung và Tiểu Ảnh sẽ đi tìm mình.
Tức thì duỗi tay thu một khối Thiên Cơ Thạch lại, phá đi Tụ Linh trận.
Hai người đang hấp thu linh khí thì bị cắt đứt, nhất thời mở mắt, Khắc Ba vẫn như cũ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Thành Trụ, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Hạ Mạch thì thông minh hơn, gượng cười mở miệng hỏi: "Đạo hữu, vì sao lại phá vỡ trận pháp?"
"Ta không có nhiều thời gian." Lý Thành Trụ cũng lười chẳng muốn so đo cùng bọn họ."Nói rõ ràng cho các ngươi biết, ta không thể thả các ngươi ra ngoài được."
Lời này vừa nói ra, hai người đều chấn động, Khắc Ba cắn răng trừng mắt nhìn Lý Thành Trụ: "Ta sẽ nói cho Thành chủ đại nhân biết ngươi là một tên cầm thú, lòng lang dạ sói."
Lý Thành Trụ cười nhạt: "Ngươi nếu có thể gặp nàng thì hãy nói." Sau đó chuyển hướng về phía Hạ Mạch.
Tên này dễ nói chuyện, nếu muốn xử lý tốt hai người, công phá từ phía hắn vẫn tốt hơn, Lý Thành Trụ là kẻ có con mắt tinh đời, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra điều đó.
"Ngươi gọi là Hạ Mạch sao?" Lý Thành Trụ mở miệng hỏi.
.
"Đúng vậy, Đạo hữu." ngữ khí Hạ Mạch có chút cung kính.
"Ta sẽ không nói nhiều lời vô ích, hai người các ngươi hiện tại chỉ còn lại có Nguyên Anh, nếu cứ như vậy mà ra ngoài, chẳng may bị kẻ tà ác nhìn thấy, nói không chừng sẽ đem các ngươi luyện hóa thành pháp bảo." Lý Thành Trụ mặt dày không biến sắc nói: "Đó là nguyên nhân tại sao ta không thả các ngươi đi ra ngoài."
"Thật làm phiền cho Đạo hữu rồi." Hạ Mạch trong lòng cười khổ, nhưng ngoài miệng không thể không nói những lời dễ nghe.
"Đương nhiên, ta sẽ không đối xử tệ bạc với các ngươi. Sủng vật của ta trên chiến trường đã thôn phệ rất nhiều linh hồn Thiên Sứ, thậm chí thực lực so với các ngươi còn mạnh hơn nhiều, cho nên, thêm các ngươi cũng chẳng được bao nhiêu, mà thiếu đi các ngươi cũng chẳng ảnh hưởng gì, các ngươi hiểu chưa?" Lý Thành Trụ nhìn chằm chằm hai người nói.
Cách nói này rõ ràng là đang uy hiếp một cách trắng trợn, nếu như các ngươi không nghe lời, hừ hừ, ta sẽ cho Tiểu Vật trực tiếp thôn phệ hai người.
"Rõ ràng, hoàn toàn rõ ràng." Hạ Mạch theo thói quen đưa tay lên lau mồ hôi, nhưng phát hiện căn bản mình chẳng thể có mồ hôi lạnh được nữa, chỉ đành ngượng ngùng cười cười. Còn Khắc Ba lúc đầu vốn khinh thường Lý Đại Lão Bản hiện giờ sắc mặt cũng có chút tái đi.
Hiểu rõ là tốt rồi, Lý Thành Trụ cười lạnh.
"Như vậy, hai người các ngươi cứ tiếp tục ở lại trong giới chỉ của ta thêm một thời gian nữa." Lý Thành Trụ tiếp tục nói, "Ta cam đoan, chỉ cần vẫn còn một hơi thở, ta có thể đảm bảo an toàn cho các ngươi."
"Đa tạ Đạo hữu." Hạ Mạch trả lời.
Khắc Ba nhếch miệng, rốt cục cũng nói một câu: "Chúng ta còn phải ở trong này bao lâu?"
Những lời vừa nói cũng làm cho Hạ Mạch trở lên khẩn trương, đây mới là vấn đề trọng điểm a, hắn vội vã vểnh tai cẩn thận lắng nghe.
"Đến lúc ta tìm được Mưu Ni Châu trọng tố thân thể cho các ngươi." Lý Đại Lão Bản đã đặt bút kí khống một tấm đại ngân phiếu cho hai người bọn họ.