Chương 104: Gay?

Tiên Giới Tu Tiên

Chương 104: Gay?

-
vip.vandan.vn::

"Lý huynh." Một âm thanh quen thuộc chợt vang lên bên tai Lý lão đại.

Lý Thành Trụ sửng sốt, quay đầu nhìn lại, thì thấy đối diện là Thu Phong với nét mặt tràn đầy vẻ chán nản.

"Thu huynh a, mời ngồi." Lý lão đại bản đại mã kim đao, chỉ vào chiếc ghế bên trái mời Thu Phong ngồi.

"Chúc mừng huynh." Thu Phong vừa chậm rãi ngồi xuống vừa mở miệng nói, nhưng ngữ khí nghe có vẻ rất cô đơn.

"Cảm tạ." Lý Thành Trụ hai tay ôm quyền, có vẻ kiêu ngạo nói không nên lời.

Giương mắt nhìn vẻ mặt hạnh phúc trong bộ áo cưới màu trắng của thành chủ đại nhân, Thu Phong nhịn không được thở dài: "Ai, không tưởng được Thu Phong ta tiêu sái nhiều năm như vậy, tới cuối cũng lại vì tình mà khổ sở."

Lý lão đại bản khẽ nhíu mày, kín đáo nhìn Thu Phong, thằng nhãi này không phải muốn tới đây phá hỏng đám cưới của mình chứ?

Thu Phong mỉm cười, đưa tay cầm bầu rượu trên bàn, sau đó châm một chén đầy, rồi uống một hơi cạn sạch: "Lý huynh yên tâm, Thu Phong ta không phải kẻ chuyên làm những việc hèn hạ vô sỉ. Những việc Thành chủ đại nhân mong muốn, đương nhiên.... Cũng là những điều trong lòng ta mong muốn."

"Vậy sao?" Lý Thành Trụ trong lòng cười lạnh, nhìn bộ dáng hắn gân xanh bạo xuất, vậy mà lại có thể có định lực khống chế tâm tình đến như vậy." Thu huynh tìm ta có chuyện gì?"

Thu Phong cười thê lương, đem ánh mắt ròi khỏi Cổ Linh Lung, quay về phía Lý Thành Trụ nói: "Không có việc gì thì không thể tìm ngươi uống rượu, giải sầu hay sao?"

"Cái này... tất nhiên là có thể." Lý Thành Trụ ngoài miệng hào sảng đáp ứng, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ, ngươi không có việc gì mà muốn tìm lão tử, thì lão sẽ nuốt trôi cả cái bàn này.

Rượu quá ba tuần, hai người đều ăn ý không dùng linh lực để khu rượu, hai gương mặt được đều đã đỏ lên.

"Lý huynh thật là tốt số a." Thu Phong hâm mộ nói, "Cư nhiên lại có thể cưới hai vị mỹ nhân cùng một lúc."
"Do bọn họ ưu ái thôi." Lý Thành Trụ mặt dày đáp lại.

"Ai!" Thu Phong thở dài.

"Thu huynh ngươi cũng đừng chán nản như vậy, tiên giới muôn người, sợ gì không có tình yêu? Không chừng đến một lúc nào đó sẽ có lại một nữ nhân khác hợp ý ngươi xuất hiện." Lý Thành Trụ đại thắng không nhịn được đắc ý an ủi hắn.

"Ha hả." Thu Phong cười gượng, đưa chén lên miệng uống một hơi cạn sạch, sau đó nhìn chằm chằm vào Lý Thành Trụ hỏi: "Lý huynh, ta có thể nhờ ngươi một việc được không?"

Lý lão đại bản đưa chén rươu lên đến mép thì ngừng lại, khẽ mỉm cười, rốt cục thì cũng vào vấn đề chính a.

Tay đưa chén rượu đặt trên bàn, Lý Thành Trụ nhìn Thu Phong nói: "Nói đi, nếu làm được ta nhất định sẽ giúp ngươi."

Không biết có phải là ảo giác hay không, Lý Thành Trụ đột nhiên thấy trên mặt Thu Phong có một tia đỏ ửng, thế nhưng tia đỏ ửng đó chỉ lóe lên tức thì, làm cho hắn muốn nhìn cho rõ ràng cũng không có biện pháp.

Thu Phong lắp bắp nói: "Có thể hay không phiền phức Lý huynh làm giúp ta một bức hình gì đó được không?" Sau đó đưa ngón tay chỉ về phía chiếc cameras đang ở trong tay Nguyên Mộc.

Lòng vòng nửa ngày hóa ra là chuyện này a, Lý Thành Trụ đảo mắt lạnh lùng nhìn Thu Phong.

"Lý huynh ngươi đừng hiểu lầm." Thu Phong cuống quýt giải thích, " Muốn một tấm hình của lão bà người khác đúng là việc không phải. Ta cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là.... sắp tới tỷ thí đại tái, ta nghĩ muốn lưu lại một chút kỉ niệm mà thôi."

"Tỷ thí đại tái?" Lý Thành Trụ khẽ nhướng mày, nghi hoặc hỏi.

"Ân." Thu Phong gật đầu, "Cứ mỗi Trăm năm lại có một lần tỷ thí đại tái cho người tu tiên đạt tới Đại Thừa kì."

"Ta ngất mất! sao lại quên mất việc này chứ." Đúng là tại tiên giới trăm năm sẽ có một lần cực kỳ náo nhiệt. Đến khi đó toàn bộ người tu tiên đạt tới Đại Thừa kỳ ở tiên giới sẽ đi tranh đoạt danh hiệu Tiếp Dẫn tiên sứ.

Ta có lên đi giúp vui một chút không nhỉ? Lý Thành Trụ vuốt cằm suy tư.

"Lý huynh, ta nói thật đó, cứ mỗi trăm năm tỷ thí đại tái chiến đấu đều phi thường kịch liệt, trên sân thi đấu nguy hiểm không gì sánh được, có không ít người đã trực tiếp chết ở trên sân đấu." Ngữ khí của Thu Phong có vẻ buồn bã, xem ra hắn không có nhiều lòng tin vào bản thân mình.

"Ồ? Chết ở trên sân thi đấu sao?" Lý Thành Trụ khẽ nhướng mày. Xem ra lúc đó chiến đấu nhất định rất kịch liệt a.

"Đúng vậy, vì danh hiệu Tiếp dẫn tiên sứ, nên không ai nguyện ý bị người khác đánh bại, đến lúc đó trừ trường hợp tự động xin chịu thua thì chỉ có liều mạng chống lại, người tu tiên chúng ta đều dụng pháp bảo có uy lực rất lớn, đến lúc đó không dừng tay được cũng là chuyện bình thường."

"Hoặc là có kẻ cố ý dồn kẻ thua cuộc vào chỗ chết." Lý Thành Trụ cười lạnh trong lòng.

"Tiên đế mặc kệ chuyện đó sao?" Lý Thành Trụ nghi hoặc hỏi.

"Ha hả." Thu Phong mỉm cười, dường như đang cười Lý Thành Trụ ngu ngốc, lại rót đầy cốc rượu cho hai người, sau đó nâng chén rượu của mình lên, chậm rãi nói: "Ngươi thử nghĩ xem những người không có khả năng trở thành tiên nhân cùng với một người có tiềm lực cực lớn, thân thể có thể trực tiếp thành thánh, ở trong mắt tiên đế, người nào giá trị cao hơn?"

Thân thể thành thánh? Sư phụ cũng từng nói qua, mấy nghìn năm qua dường như chỉ có một người là tiếp dẫn tiên sứ nhiệm kỳ thứ hai mà thôi. Mà người đó bây giờ cũng đã đạt tới cấp bậc Tiên Quân rồi.

Suy nghĩ một lúc, Lý Thành Trụ mở miệng nói: "Ta hiểu rồi."

Có điều không thể tưởng tượng được a, loại chiến đấu thế này lại có thể tàn khốc như vậy. Lại nghĩ tới vị sư phụ keo kiệt của mình, phỏng chừng lúc đó hắn phải là hảo thủ ngàn dặm mới có một người, trổ hết tài năng vượt qua vô số người mới được đảm nhiệm chức vụ Tiếp Dẫn tiên sứ.

"Thi đấu tàn khốc như vậy, chắc chắn người thắng ngoại trừ được danh hiệu tiếp dẫn tiên sứ ra, còn phải có phần thưởng nào khác nữa chứ?" Lý Thành Trụ đảo tròng mắt, cầm chén rượu lên nhấp một ngụm rồi làm như vô tình mở miệng hỏi.

"Đó là đương nhiên." Thu Phong có việc cầu người, đành phải trả lời, hơn nữa đây cũng chẳng phải điều bí mật gì, chỉ cần tùy tiện tìm vài người hỏi, là có thể biết được rõ ràng mọi chuyện, giờ nói ra không chừng còn được chút nhân tình.

"Người đứng đầu ngoài danh hiệu tiếp dẫn tiên sứ, còn nhận được phần thưởng là một kiện cửu phẩm tiên khí cộng thêm hai mươi khối thượng phẩm thiên cơ linh thạch, người đứng thứ hai cũng có thể nhận được một kiện tứ phẩm tiên khí cùng mười khối thượng phẩm thiên cơ linh thạch, còn người đứng thứ ba cũng nhận được một kiện nhị phẩm tiên khí cùng năm khối thượng phẩm thiên cơ linh thạch." Thu Phong trên mặt đắc ý dào dạt nói.

"Ta ngất." Lý Thành Trụ há to miệng nói, "Tiên đế cũng thật là bạo tay."

Lục phẩm tiên khí, đó chính là tiên khí cao cấp nhất trong truyền thuyết a.

Thu Phong lạnh lùng nhìn Lý Thành Trụ trợn mắt há mồm, lại tiếp tục giáng thêm một đòn nữa: "Cửu Thiên Đại La đỉnh là do lần trước ta đứng thứ ba nên được thưởng."

"XXOO!" Lý Thành Trụ vỗ bàn đứng lên, vẻ mặt kích động nhìn chằm chằm Thu Phong.

Đến khi thấy mọi ánh mắt trong phòng khách đều tập trung trên người hắn, hắn mới ngượng ngùng cười, rồi chậm rãi ngồi xuống.

Thực sự nhìn không ra a, thằng nhãi Thu Phong lại có thực lực như vậy, thảo nào dám động xuân tâm với Linh Lung, hóa ra là có cơ sở, chắc là đợi đến lúc thành tiên nhân sẽ theo đuổi Cổ Linh Lung, nhưng không ngờ lại bị ta nhanh chân giành trước.

Nếu như Thu Phong thực sự có thực lực như vậy, xem ra mình phải hảo hảo hợp kế một chút mới được. Lý Thành Trụ vuốt cằm chuyển động tâm tư.

Thu Phong đắc ý nhìn phản ứng của Lý Thành Trụ, chợt nhớ tới một chuyện, sắc mặt có vẻ buồn bã nói: "Nhưng khi ta so đấu với sư phụ ngươi, giao chiến mới một nén nhang đã bị đánh bại rồi." Sau đó ngửa cổ uống hết chén rượu Quỳnh Tương Ngọc Dịch, nét mặt lộ vẻ không cam lòng.

" Nhưng sư phụ của ngươi là người có một tấm lòng nhân hậu, hắn cũng không có làm ta bị thương. Bởi vậy, ta rất kính trọng hắn."

"Ngươi cảm thấy lần này có bao nhiêu cơ hội chiến thắng?" Lý đại lão bản liếc mắt tùy ý hỏi.

"Trăm phần trăm…" Thu Phong buồn bã nhếch miệng nói.

"Cái gì?" Lý Thành Trụ giật mình kinh ngạc, tên này cũng quá càn rỡ a, lẽ nào hắn chẳng thèm để anh hùng trong thiên hạ vào mắt?

"Trăm phần trăm sẽ chết." Thu Phong lạnh lùng nhìn Lý Thành Trụ nói.

"Khụ!" Lý Thành Trụ vội ho một tiếng, mượn chén rượu che giấu sự xấu hổ của mình.
Cái tên mặt trắng này lần trước đến Cửu Thiên Đại La đỉnh cũng bị ta lừa mất, chắc là lần này cũng chẳng còn hy vọng gì.

"Cho nên Lý huynh…" thanh âm của Thu Phong có phần hạ thấp, "Ta muốn... chỉ muốn có một bức tranh tử ngọc thạch để giữ làm kỷ niệm."

"Không thành vấn đề." Lý lão đại bản vỗ ngực thành tiếng đáp ứng, "Nó ở ngay trong chiếc túi trên người ta mà."

Không phải chỉ là một bức tranh tử ngọc thạch thôi sao? Có gì to lớn đâu.

"Vậy xin đa tạ Lý huynh." Thu Phong vui mừng lộ rõ trên nét mặt, đoạn nâng chén rượu mỉm cười nhìn Lý Thành Trụ: "Chúc phu thê ba người các ngươi vĩnh viễn đồng tâm, bạc đầu giai lão."

"Cảm tạ, cũng chúc ngươi sớm ngày tìm được người thuộc về của ngươi, đạo hữu." Lý Thành Trụ nở nụ cười bỉ ổi.

Trong lòng đang có chuyện buồn rầu, do đó Thu Phong không gặp ai nữa mà bỏ đi luôn, khung cảnh trước mắt đúng là không hợp với tâm tình của hắn bây giờ.

Lý Thành Trụ nhếch môi cười nhạt, âm thầm tính toán trong lòng.

Bất chợt hắn nhìn thấy một nam nhân đang cầm tay Tiểu Ảnh trông rất thân thiết, mà Tiểu Ảnh lại rất tự nhiên mỉm cười tủm tỉm với hắn, khuôn mặt Lý lão đại trong nháy mắt liền trở lên âm trầm.

Hắn từ trên ghế vụt đứng lên, xô tay đẩy mấy người cản đường, bước nhanh tới chỗ Tiểu Ảnh.

"Lão bà." Lý Thành Trụ đi qua chắn ngang giữa hai người, tách hai người ra xa nhau, mở miệng quay về phía Tiểu Ảnh nói.

"Cái gì lão bà." Tiểu Ảnh khẽ gắt một cái, vẻ mặt đã đỏ bừng.

"Ngươi đương nhiên là lão bà thân ái nhất của ta rồi." Lý lão đại nắm tay Tiểu Ảnh lên môi nhẹ nhàng hôn, ánh mắt liếc sang nam nhân bên cạnh, lộ ra địch ý vô cùng.

Lúc này nhìn kỹ, Lý Thành Trụ mới phát hiện tên mặt trắng này so với Thu Phong còn tuấn tú hơn, hai mắt rất lớn, sáng như tuyết, mái tóc rất dài búi phía sau đầu, làm Lý Thành Trụ nhớ tới mấy tên làm nghệ thuật hồi còn ở nhân gian.

"Lưu manh." Tiểu Ảnh đỏ mặt, nhưng bàn tay bị Lý Thành Trụ nắm cũng không rút về, chỉ là vẻ mặt có chút hờn dỗi.

Nam nhân nọ cũng cảm nhận được địch ý của Lý đại lão bản, bối rối đưa tay lên tóc khẽ khẽ vuốt, nhìn hắn ngượng cười.

Bất chợt, Lý Thành Trụ phát hiện thằng nhãi này có bàn tay còn trắng hơn cả Cổ Linh Lung, trắng đến nỗi không có tí huyết sắc nào.

Trong đầu linh quang chợt lóe, trời ạ, tiên giới không phải cũng có gay (người đồng tính) đấy chứ?

Lý Thành Trụ nghĩ đến đây thì toàn thân phát lạnh.

"Làm sao vậy?" Tiểu Ảnh cảm thấy biến hóa của Lý Thành Trụ, liền mở miệng hỏi.
"Không có gì. Chắc là bị cảm lạnh chút thôi." Lý Thành Trụ giải thích, con mắt nhìn nam nhân kia từ đầu tới chân, như muốn từ đó tìm ra một chút manh mối.
P/s: Từ chương 120 trở đi một số chương sẽ có độ dài ngắn khác nhau.đây là do tg sắp chương nên mình không tiện sửa. cầu 1 phiếu của bạn.!!!!