chương 102: Lật bài ngửa.

Tiên Giới Tu Tiên

chương 102: Lật bài ngửa.

Đêm đến, Lý Thành Trụ ngồi một mình trong đại sảnh của phủ Thành chủ, suy nghĩ làm thế nào mới có thể mở miệng nói chuyện với Cổ Linh Lung. Ngày mai đã thành thân, không ngờ lại xuất hiện tình huống của Tiểu Ảnh.

- Như thế nào? Dính líu đến bọn tiểu nữ tử có vui không? – Nguyên Mộc chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Lý Thành Trụ, vẻ mặt đầy vẻ ranh mãnh.

Lý Thành Trụ trừng mắt nhìn lão:

- Lão tử có gì mà không vui.

- Khà khà…này, có chuyện gì mau nói ra cho mọi người cùng biết đi. Ngươi thì thế này, Tiểu Ảnh thì thế kia, không nói ra làm sao giải quyết được? Bất quá tâm tính và tính tình của đại nhân vốn thông tình đạt lý, có lẽ sẽ thông cảm.

- Nói như thế nào đây? – Lý đại lão bản nhìn Nguyên Mộc, bực tức nói:

- Chẳng lẽ ta nói với nàng rằng ta có hai tin tức. Một tốt một xấu, tin tức tốt là ngày mai tân lang sẽ được làm cha; tin xấu là mẹ đứa nhỏ không phải là tân nương?

- Làm cha? – Nguyên Mộc thiếu chút nữa đã cắn đứt cả đầu lưỡi của mình.

Đúng, làm cha! – Lý Thành Trụ cắn răng nhìn lão.

Phải một lúc sau Nguyên Mộc mới hồi phục được tâm tình, ngồi xuống bên cạnh Lý Thành Trụ, đằng hắng hai tiếng, thấp giọng nói:

- Đã xác thực rồi ư?

- Đúng. – Lý Thành Trụ gật đầu:

- Ta đã kiểm tra, quả thật là Tiểu Ảnh đã mang thai.

- Ồ, cung hỉ. – Nguyên Mộc nở nụ cười:

- Song hỷ lâm môn.

- Chúc mừng cái rắm. – Lý Thành Trụ bốc hỏa:

- Ta bây giờ không biết mở miệng với Cổ Linh Lung như thế nào đây.

- Nhưng mà huynh đệ này. – Nguyên Mộc nhấp nháy mi mắt nói:

- Ngươi quả là lợi hại, chỉ một kích đã…..trúng.

- Lão im miệng đi! – Lý Thành Trụ lầm bầm trong lòng:

- Bất quá lão tử cũng mù mờ, cũng là người bị hại mà thôi. – Nhưng nếu nói hết ra dám chắc sẽ khiến cho Nguyên Mộc cười rớt cả răng.

- Nếu chuyện đã xảy ra thì đành phải đối diện thôi. Với tính tình của thành chủ, phỏng chừng nàng cũng sẽ không làm ầm ĩ với ngươi. – Nguyên Mộc phân tích.

- Chuyện này ta đương nhiên biết, tâm tính Cổ Linh Lung ta còn không biết hay sao?

- Song ngày mai nàng sẽ không thành thân với ngươi nữa. – Nguyên Mộc xấu xa nở một nụ cười:

- Thải Hồng thành lại có náo nhiệt đây. Ha ha. – Nói xong không thèm để ý đến Lý Thành Trụ nữa mà bước ra ngoài.

- Súc sinh. – Nhìn đăm đăm theo lưng Nguyên Mộc, Lý Thành Trụ tức giận mắng một câu.

Thời gian cứ thế trôi qua, Lý Thành Trụ càng cảm thấy bất an, lần đầu tiên lên kiệu hoa quả nhiên là trống ngực đập thình thịch.

Đứng trước cửa phòng Cổ Linh Lung, Lý Thành Trụ thậm chí cảm thấy chân và bụng của mình đang run rẩy.

- Trụ, đứng ngoài cửa làm gì? Vào đây. – Thanh âm Cổ Linh Lung từ trong vang lên.

- Ài. – Lý Thành Trụ thở dài một hơi, đẩy cửa tiến vào, có muốn tránh cũng không thể tránh, Lý đại lão bản quyết định mặt dày chịu trận.

Nhưng một khắc sau hắn mới hiểu được nguyên nhân khiến cho nguyên thần của hắn trong nháy mắt đã nhảy vọt ra.

Trong phòng đã được bố trí dày đặc Thiên Cơ Thạch tản mát ra quang mang sung mãn, Cổ Linh Lung mặc trang phục tân nương bằng lụa mỏng màu trắng tựa như một thiếu nữ mơn mởn xuân thì, cúi đầu, hai tay nắm lấy tà áo đứng giữa phòng. Dưới ánh sáng của Thiên Cơ Thạch tỏa ra, khuôn mặt nàng hiện ra vẻ mê người khiến cho Lý Thành Trụ cũng cảm thấy hô hấp ngừng lại trong nháy mắt.

- Đẹp không? Cổ Linh Lung nhẹ xoay thân mình, trang phục tung lên theo vòng xoay tạo thành một hình ảnh thật đẹp, ánh mắt của Lý Thành Trụ thậm chí bị sự chuyển động vòng tròn từ trang phục nàng cuốn theo không ngớt.

- Đẹp lắm. – Lý đại lão bản khó lắm mới nuốt được ngụm nước bọt đầy trong miệng.

Giờ phút này Cổ Linh Lung giống như hóa thân của nữ thần, xinh đẹp, cao quý, khả ái vô cùng.

- Thật ư?

- Rất đẹp. – Lý Thành Trụ gật đầu.

Nhìn thấy vẻ mặt nam nhân của mình, Cổ Linh Lung vui vẻ nở nụ cười, nhẹ nhàng nhón gót sen của mình, hưng phấn nhảy múa, chậm rãi hát:

Hoa minh nguyệt âm phi khinh vụ
Kim tiêu hảo hướng lang biên khứ
Sái miệt bộ hương giai
Thủ đề kim lũ hài
Họa đường nam bạn kiến
Nhất hướng ôi nhân chiến
Nô vị xuất lai nan
Giáo lang tứ ý lân

Trăng lu hoa thắm bay mù nhẹ
Đêm nay đến với chàng duyên thế
Tất sẽ giẫm thềm thơm
Tay xách dép chỉ vàng
Mé nhà nam gặp mặt
Kháp chàng run bần bật
Ra đây khó vô vàn
Yêu em mấy tuỳ chàng (Bản dịch Nguyễn Khắc Phi)

Lý Thành Trụ vốn tốt nghiệp trung văn, đối với thi ca cũng có một thời gian nghiên cứu qua, Cổ Linh Lung hát khúc ca này hắn cũng hiểu được một chút ý tứ của nàng.

Bài thơ này vốn miêu tả tâm trạng của một nữ tử khi xuất ngoại thâu tình với một nam tử. Lời ca của Cổ Linh Lung hơi u oán lại có phần chờ mong. Rõ ràng ý muốn nói hắn sau này phải đối đãi tốt với nàng.

Lý Thành Trụ thở dài, tiến đến nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cổ Linh Lung, ánh mắt tràn đầy thâm tình nhìn nàng.

Cổ Linh Lung ngẩng đầu nhìn Lý Thành Trụ, hai mắt long lanh nước mắt.

Hai người nhìn nhau một lúc, Cổ Linh Lung đột nhiên nhớ đến:

- Được rồi, còn có trang phục của chàng nữa. – Nói xong lấy từ trong giới chỉ ra trang phục đuôi yến màu đen - được may theo ý của Lý Thành Trụ - đưa cho hắn.

Lý Thành Trụ đưa tay nhận yến vĩ phục màu đen, sau đó đỡ Cổ Linh Lung đến bên giường ngồi xuống, nghiêm túc nhìn Cổ Linh Lung:

- Linh Lung, ta nghĩ phải nói với nàng một chuyện.

Nghĩ đến cặp mắt to đầy ủy khuất của Tiểu Ảnh, Lý Thành Trụ rốt cuộc quyết định phải nói rõ mọi chuyện với Linh Lung.

- Được. – Cổ Linh Lung mỉm cười gật đầu.

Lý đại lão bản hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Cổ Linh Lung, chậm rãi mở miệng nói:

- Tiểu Ảnh đã mang hài tử của ta trong bụng.

Hai tay đang nắm song thủ Cổ Linh Lung, hắn cảm giác được thân hình nàng đang rung động, không đợi cho nàng mở miệng, Lý Thành Trụ nói tiếp:

- Ta biết ta là súc sinh, là ta không đúng. Nhưng Linh Lung, nói thật là ta không biết đối diện với các nàng như thế nào, nhưng ta phải nói rõ mọi chuyện, bởi vì ta là nam nhân.

Điểm mấu chốt đã nói ra, tâm tình đang căng thẳng của Lý Thành Trụ bỗng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều:

- Vốn ta chỉ là một phàm nhân, căn bản không có tư cách sánh duyên cùng bất kỳ ai trong hai người, cũng không có tư cách yêu cầu bất cứ cái gì. Nàng mắng ta cũng tốt, đánh ta cũng tốt, thậm chí phế bỏ tu vi của ta cũng tốt, Linh Lung, ta vẫn nói như cũ – ta yêu nàng nhưng Tiểu Ảnh lại hoài thai với ta. Nếu nàng hận ta, hôn lễ có thể hủy bỏ. Ta cam đoan sau này không sẽ không để nàng nhìn thấy ta lần nữa.

Hai vai Cổ Linh Lung run rẩy, nhỏ giọng nói:

- Nếu không có chuyện ngoài ý muốn này thì chúng ta có lẽ sẽ rất hạnh phúc.

Một tiếng khóc lớn vang lên.

- Tuy nhiên, Linh Lung, ta chỉ thỉnh cầu nàng đừng giết ta. Lý Thành Trụ ta mặc dù xấu xa nhưng vẫn là nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, ta không sợ chết nhưng ta muốn chiếu cố đến con ta, muốn nhìn nó lớn lên.

Tiếng khóc càng ngày càng lớn hơn.

- Ta đã nói xong, Linh Lung, nàng hãy tự mình quyết định. – Lý Thành Trụ phục hạ thân thể xuống trước mặt Cổ Linh Lung, chuẩn bị đứng dậy nhưng phát hiện ra tay hắn đã bị Cổ Linh Lung nắm lấy.

- Thiếp đã sớm biết. – Cổ Linh Lung thổn thức khóc.