Chương 101: Chuyện lớn - Tiểu Ảnh có thai.
Một đóa tiên hoa cắm bãi phân trâu! – Đây chính là đánh giá của các cư dân trong thành dành cho cuộc hôn nhân này.
Tiên giới vốn không có thành thân, nếu song phương tình đầu ý hợp thì có thể kết làm đạo hữu hợp tu. Cho nên nghi thức thành thân này hiển nhiên là từ hai người phi thăng lên hòa nhập vào văn hóa của Thải Hồng thành.
Mọi người mặc dù không thích thú lắm với cuộc hôn nhân này. Tuy nhiên có sự hiện diện của Thành chủ đại nhân nên không thể không vỗ mông ngựa được. Sau này có chuyện gì cầu đến Thành chủ đại nhân sẽ dễ dàng ăn nói hơn. Chính vì vậy mà cư dân Thải Hồng thành đều phải dùng chân "đạp cửa" phủ Thành chủ, hai tay bưng đầy lễ vật đến.
Một tháng trước khi tiến hành đại hội chào đón anh hùng trở về thì không khí đã náo nhiệt một lần, không ngờ một tháng sau toàn thành lại náo nhiệt một lần nữa.
Thành chủ thành thân, cả thành hoan hỉ.
Ai ai cũng đều cố gắng treo đèn kết hoa, cố gắng làm cho không khí trong thành xôm tụ náo nhiệt.
Tuy nhiên trong không khí náo nhiệt của toàn thành lại có một người không thể nào vui vẻ được.
Nguyên Mộc chắp tay sau lưng đi đến ngồi xuống cạnh Tiểu Ảnh đang ngồi trên bậc thang ngắm bầu trời hỏi nàng:
- Có vài thứ cần phải tranh thủ một chút.
Tiểu Ảnh cười cay đắng, không nói gì.
- Nói hay không nói, đó là một vấn đề. Nhưng ngươi không nói cho hắn biết, cứ để trong lòng như vậy thì rất dễ tẩu hỏa nhập ma. – Nguyên Mộc thở dài. Không nghĩ ra một thiếu nữ cả ngày vô ưu vô lự lại biến thành dáng vẻ như thế này!
Tiểu Ảnh chậm rãi lắc đầu:
- Cho dù nói thì phải làm thế nào đây? Có một số việc không thể chỉ một hai ngươi có thể thay đổi được.
- Ngươi có tin ông trời không? – Nguyên Mộc nhìn Tiểu Ảnh hỏi.
Tiểu Ảnh lắc đầu.
- Trước ta vốn tin vào lão thiên, mục đích truy tìm thiên đạo chính là vì muốn thành tiên, nhưng khi từng bước tiến tới thì ta lại bắt đầu hoài nghi.
Nguyên Mộc cũng ngước mặt lên trời:
- Mọi chuyện cũng không cứ nhất định phải bắt đầu ngay từ đầu. Chỉ cần cố gắng thì cái gì cũng có thể. Khi ta sống sót ở quân doanh của Thiên Sứ quân đoàn thì ta đã hiểu được đạo lý này.
- Có lẽ đây chính là thiên định chăng?
Nguyên Mộc mỉm cười:
- Thiên định chưa chắc đã như vậy, tiêu diệt Lục Dực Thiên Sứ cũng là thiên định ư?
Nguyên Mộc tin rằng hết thảy mọi chuyện mà ông trời an bài chưa chắc đã là tốt. Nếu không thì tại sao ba huynh đệ chỉ có hắn là không tổn hao gì, cho dù bây giờ có thành Tiên thì cũng có gì là tốt?
…………………….
So với sự bận rộn của mọi người thì Lý Thành Trụ và Cổ Linh Lung nhàn nhã hơn nhiều, nếu không ở trong phòng luyện hợp tu công pháp thì chỉ biết ra ngoài mua trang phục.
Tân nương tử phải mặc trang phục mới thì mới đại cát đại lợi.
Hơn nữa bên trong Bích Huyết Giới còn có một chiếc túi của địa cầu, Lý đại lão bản phát hiện ra trong đó vẫn còn một cái camera, hai cuộn phim và một cục pin vẫn còn dấu niêm phong.
Không biết có phải là do để ở trong giới chỉ hay không mà cục pin trải qua thời gian bốn năm vẫn còn điện, điều này khiến cho Lý Thành Trụ mừng rỡ như điên.
Hắn chụp ảnh Cổ Linh Lung, sau đó vận dụng tri thức mình đã biết trước kia, tìm đủ tài liệu cần thiết trên Tiên giới, khảm hình ảnh Cổ Linh Lung lên một tấm đá Tử Ngọc phẳng mỏng rất lớn.
Chúng nhân chưa bao giờ gặp qua loại kỹ thuật như thế này, mặc dù dùng pháp thuật cũng có thể biến giống như vậy song phải dùng pháp lực để duy trì. Phương pháp của Lý Thành Trụ phảng phất như thiên nhiên hình hành, căn bản các cách khác không thể so bì.
Lý Thành Trụ càng xem bức tranh Tử Ngọc thạch như bảo vật, cất giấu đi. Pin và nguyên liệu không nhiều, hơn nữa dù gì cũng là chân dung vợ hắn, làm sao có thể để người khác tùy ý quan khán.
Lý Thành Trụ đối với tâm lý nam nhân thì hiểu rất rõ.
Phần pin còn lại, Lý đại lão bản quyết định sẽ đợi đến ngày thành thân mới dùng tiếp.
Ngày thành thân chỉ còn một một ngày nữa sẽ đến, tuy nhiên Cổ Linh Lung lại phảng phất cảm thấy bàng hoàng bất an.
Đối với tâm lý này của nàng, Lý Thành Trụ chỉ có thể quy kết đó là "hội chứng trước khi kết hôn" mà thôi. Tuy nhiên hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên khi ngay cả Tiên nhân cũng có loại tâm lý này như phàm nhân.
Ngay cả trong lòng hắn cũng có cảm giác băn khoăn lo lắng, Lý đại lão bản mắng chửi trong lòng, sau đó hít một hơi, cố gắng bình phục tâm tình của mình.
Tuy nhiên tình huống yên ổn như vậy quả nhiên không kéo dài được bao lâu. Một tin tức xuất hiện khiến hắn đau cả đầu.
Trước lễ thành thân một ngày, Tiểu Ảnh đến tìm hắn.
Chỉ một câu nói đã khiến cho tâm trạng của hắn lạnh ngắt.
- Cái gì? Cô hãy nói lại một lần nữa. – Lý Thành Trụ run rẩy hai tay, nắm chặt bả vai Tiểu Ảnh hai mắt nhìn chằm chằm nàng, như muốn từ trong ánh mắt của nàng phát hiện ra dấu vết nói dối.
- Ta đã có thai. – Tiểu Ảnh hít sâu một hoi. nghiêm túc nhìn Lý Thành Trụ.
- Tại sao lại có thể như thế? – Cặp môi Lý Thành Trụ run run thốt ra.
Tu tiên giả nếu không muốn có thai thì căn bản là không có khả năng mang thai, tỷ như hắn và Cổ Linh Lung hợp tu lâu như vậy nhưng mỗi lần xuất tinh thì Cổ Linh Lung đều dùng vận dụng pháp thuật hóa giải, hoàn toàn không thể mang thai được.
Nhưng chuyện lần trước, chuyện lần trước phát sinh, khi đó hắn cũng hoàn toàn hi lý hồ đồ, sau khi chuyện xảy ra cũng không hỏi Tiểu Ảnh rốt cuộc xảy ra như thế nào, không nghĩ ra một "pháo" bắn ra lại chuẩn xác như vậy?
Lý Thành Trụ bất giác đầu to như cái đấu.
Không lẽ phải đem chuyện này nói với Cổ Linh Lung?
Vô luận thế nào thì trong hai người hắn cũng sẽ làm một người thương tâm.
- Làm sao lại xảy ra như vậy? – Lý Thành Trụ ngẩn ngơ hỏi.
- Ta không biết. – Tiểu Ảnh cúi đầu, khóe miệng hơi thoáng có vẻ mỉm cười, lại phảng phất như ẩn giấu một âm mưu nhưng Lý Thành Trụ đang hoảng hốt không hề phát hiện ra.
- Để ta xem. – Lý Thành Trụ không tin vội nắm lấy cổ tay Tiểu Ảnh, nguyên thần ngay tức khắc xâm nhập vào cơ thể nàng.
Nơi tử cung, một hình nhân nho nhỏ đang hình thành, năng lượng của nó nói cho Lý Thành Trụ biết đây chính là sự thật.
Lý đại lão bản hoàn toàn sửng sốt, chuyện làm sao có thể phát triển như vậy?
Lần ăn vụng này tuyệt đối không phải mong muốn của hắn, tuy nhiên biết được sự hình thành của tính mạng kia, Lý Thành Trụ đột nhiên hiểu được trọng trách trên vai của hắn nặng lên rất nhiều.
Ăn vụng phải nhớ lau miệng sạch sẽ! – Lý đại lão bản lúc này chỉ hận không được ngắt nhéo hai lỗ tai mình thật mình.
- Vậy…vậy bây giờ phải làm sao? – Lý Thành Trụ lắp bắp nhìn Tiểu Ảnh hỏi.
- Ngươi nghĩ xem bây giờ phải làm sao? – Khuôn mặt Tiểu Ảnh đã đỏ ửng.
- Hay là… Lý Thành Trụ suy nghĩ một lúc, cuối cùng hạ ác tâm nói:
- Đồng thời thành thân?
Nghe câu này, vẻ mặt lạnh lẽo của Tiểu Ảnh rốt cuộc nở nụ cười, gật đầu:
- Được.
Nhìn Tiểu Ảnh mỉm cười, Lý Thành Trụ đột nhiên có cảm giác như cái đuôi của mình đã bị bắt lấy.
- Lão tử không phải bị trúng kế đấy chứ? – Lý đại lão bản toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
- Mặc kệ tất cả. – Lý Thành Trụ rốt cuộc hạ quyết tâm, ôm lấy hông Tiểu Ảnh, mặt lộ vẻ dữ tợn nói:
- Chuyện này là do cô tự mình đưa ra đấy nhé. – Sau đó kéo Tiểu Ảnh đi về hướng nội đường, vừa đi vừa nói:
- Thừa dịp tỷ tỷ của cô trang trí, mau tiến lên phát pháo, lão tử sẽ đứng ra chịu.
Khuôn mặt Tiểu Ảnh hiện ra vẻ hạnh phúc, vít lấy cổ Lý Thành Trụ, tựa đầu vào ngực hắn, thì thầm hai chữ mà ngay cả Lý Thành Trụ cũng không thể nghe được:
- Xin lỗi!