Chương 100: Sắp thành thân.
Một lúc lâu sau, làn sóng khoái cảm như triều cường đánh mạnh vào thần kinh Cổ Linh Lung, khiến cho nàng mềm nhũn ra phủ phục trên thân thể Lý Thành Trụ.
Mặc dù đêm tối khiến cho hết thảy đều như mơ hồ, tuy nhiên Cổ Linh Lung vẫn đưa tay lên vuốt ve đúng khuôn mặt của Lý Thành Trụ, dịu dàng lau đi mồ hôi trên mặt hắn.
Sau khi hoan ái thì không nên vận công, đây đích thị là châm ngôn của Lý Thành Trụ.
Hưởng thụ loại khoái cảm nguyên thủy này căn bản không nên dùng thân phận người tu tiên để cảm nhận. Phải lấy thân phận là một nam nhân để hưởng thụ. Nếu vận công ngăn cản khoái cảm thì còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Một phen khổ chiến cũng khiến cho hơi thở của Lý Thành Trụ trở nên gấp gáp hơn bình thường, nhớ lại tình cảnh Cổ Linh Lung đến đỉnh và phát ra âm thanh chết người, hạ thể Lý Thành Trụ lại nén không được, giật giật lên vài cái.
- Trụ Tử. – Cổ Linh Lung nằm trên ngực Lý Thành Trụ, mở mắt to trong bóng tối nhìn mặt hắn.
- Gì vậy?
- Chúng ta thành thân có được không? – Cổ Linh Lung khẽ cắn môi, dù sao trong bóng tối cũng không thể thấy được vẻ mặt của nàng.
- E hèm…- Lý đại lão bản khẽ run rẩy một hơi.
Chuyện này Lý Thành Trụ đã sớm nghĩ đến, tuy nhiên kể từ khi xảy ra chuyện với Tiểu Ảnh thì Lý đại lão bản lại cảm thấy khó khăn, hắn cảm thấy không thể chính thức đối mặt với hai nữ nhân.
Lý Thành Trụ cũng muốn tả ôm hữu vuốt, nhưng hắn lại cảm thấy hành vi đó hèn hạ vô cùng.
Hơn nữa Tiểu Ảnh lại không hề nói gì, chẳng lẽ hắn cũng như vậy sao?
Hắn vốn mướn tìm cơ hội giải thích rõ ràng với Cổ Linh Lung, sau đó mới thương thảo chuyện thành thân. Ai mà biết nha đầu này đã không kiên nhẫn được nữa.
- Chuyện này hoãn lại một thời gian được chăng?
- Người đồng ý đáp ứng ta? – Trong bóng tối nhưng vẫn có thể nghe thấy sự không hài lòng trong lời nói của Cổ Linh Lung.
- Nha đầu ngốc. – Lý Thành Trụ đưa tay ôm sát nàng vào lòng:
- Ta sẽ cưới nàng, tuy nhiên có một số việc phải giải quyết trước đó.
- Vậy lúc nào mới có thể thành thân? – Cổ Linh Lung ôn thuận như một con mèo nhỏ, thân thể co lại, vươn chân ngọc khóa chặt hông hắn.
Vuốt ve lưng trần mềm mại của nàng, Lý Thành Trụ thở dài:
- Hai tháng sau.
Hai tháng thời gian, liệu có đủ chuyển biến tâm tính của hắn?
- Được. – Cổ Linh Lung gật đầu, mái tóc dài cọ vào ngực khiến hắn ngứa ngáy.
Lý Thành Trụ lúc này trong lòng rối tung, cặp mắt rưng rưng nước mắt đầy vẻ ủy khuất của Tiểu Ảnh cứ vấn vương trong lòng hắn.
- Không nghĩ nữa! – Bàn tay hắn kéo thân thể Cổ Linh Lung xoay chuyển, cặp mông săn chắc của nàng lập tức quay về phía mặt hắn, đoạn đưa tay tìm đúng động khẩu, dùng sức đâm thẳng vào.
Trong bóng tối lại truyền đến tiếng kêu lên của Cổ Linh Lung…
Thời gian trôi qua rất nhanh, một tháng nữa lại qua đi. Mọi người lúc này tuy không rõ chân tướng nhưng cũng đã nhìn ra Tiểu Ảnh và Lý Thành Trụ có chuyện gì đó không bình thường.
Vốn hai người trước đây thường cãi nhau cả ngày, nhưng một tháng nay lại không như vậy nữa. Tình huống này khiến cho người ta hơi mất tự nhiên.
Nguyên Mộc cả ngày díp mắt quan sát mối quan hệ của hai người, ngoại trừ việc này thì chỉ biết mang theo huynh đệ của mình ra ngoài tu hành.
Thu Phong thì cả ngày cũng không bước ra khỏi nhà, xem ra chuyện Cổ đại thành chủ kết hợp với Lý Thành Trụ đã đả kích hắn không ít.
Sau một tháng theo đuổi Tiểu Ảnh, Lý Thành Trụ cuối cùng đã thừa dịp Cổ Linh Lung ra ngoài, gặp được Tiểu Ảnh trong phủ Thành chủ.
Nhìn cặp mắt đầy ưu thương, Lý Thành Trụ vốn định nói những điều muốn nói, giờ phút này quên đi sạch sẽ, trong lòng chỉ cảm thấy thương xót vô cùng.
- Gần đây cô thế nào? – Lý Thành Trụ bối rối, không biết bắt đầu như thế nào.
- Vẫn tốt. – Tiểu Ảnh cố gắng nở một nụ cười, thấp giọng trả lời.
- Tại sao lại trốn tránh ta?
- Có sao? – Tiểu Ảnh cười khổ:
- Ta đâu có trốn tránh ngươi.
Nhìn thần thái không chân thật của nàng, Lý Thành Trụ không khỏi nổi giận, nắm lấy tay Tiểu Ảnh:
- Không có ư? Hừ! Chuyện ngày đó không lẽ là ta nằm mơ?
Thân thể Tiểu Ảnh khẽ run lên, đối mắt xinh xắn nhìn chằm chằm Lý đại lão bản, cười lạnh nói:
- Thế nào? Ngươi muốn ta phụ trách thế nào?
Ta ngất – Lý đại lão bản nhất thời không biết nói thế nào, chỉ bực tức trừng mắt nhìn Tiểu Ảnh.
Một lúc sau mới thở dài nói:
- Tại sao? Ta tự hỏi không biết bao lần, cô đâu phải là loại người muốn câu dẫn nam nhân lên giường?
- Không sao hết! – Tiểu Ảnh dùng sức thoát khỏi bàn tay Lý Thành Trụ:
- Ta nguyện ý, có gì lớn lao hay không? – Đoạn tung một cước đá Lý Thành Trụ, sau đó chạy ra ngoài.
Nhìn theo bóng Tiểu Ảnh khuất dần, Lý Thành Trụ trong lòng đau đớn, ngay cả hô hấp cũng gấp gáp.
Nha đầu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi không nói thì sao ta biết? – Lý Thành Trụ giơ chân lên, lấy tay xoa xoa chỗ bị nàng đá trúng.
Tối đến, khi toàn bộ mọi người đều có mặt ở phủ Thành chủ thì Lý Thành Trụ ngồi trên ghế nhìn mọi người.
- Huynh đệ, có chuyện gì cứ nói, gọi mọi người đến đây là có chuyện gì? – Nguyên Mộc nhìn Lý Thành Trụ hỏi.
Lý đại lão bản đưa ánh mắt nhìn đến chỗ Tiểu Ảnh đang ngồi, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Cổ Linh Lung, vẻ mặt lộ ra nét tươi cười, vươn tay đến.
Cổ Linh Lung trừng mắt với hắn một cái, sau đó ôn nhu đưa tay kéo hắn đứng lên.
- Ta tuyên bố! – Lý Thành Trụ nhìn bốn phía, ngay cả ánh mắt của Nguyên Mộc, Thu Phong, Tài thúc đều bị hấp dẫn bởi ánh mắt của hắn:
- Nửa tháng sau, ta thành thân với Cổ Linh Lung.
- Hay lắm. – Nguyên Mộc hét lớn – Chờ các ngươi đã lâu, tiểu tử rốt cuộc đã mở lời.
- Thật vậy chăng? – Cổ Linh Lung mừng rỡ ngẩng đầu nhìn nam nhân của mình.
- Đúng. – Lý Thành Trụ đứng bên cạnh Cổ Linh Lung khẳng định:
- Nửa tháng sau chúng ta sẽ thành thân.
- Chúc mừng. – Tiểu Ảnh đứng dậy, cố gắng nở nụ cười, quay mặt đối diện với hai người.
Nhưng trong giây phút quay đầu bắt gặp ánh mắt của Lý Thành Trụ thì trong mắt nàng lại lộ ra vẻ không muốn.
Lý Thành Trụ khẽ thở dài trong lòng.
Trong lòng Cổ Linh Lung cũng có chút đau đớn. Xem ra nam nhân của nàng vẫn không thể bỏ hết được.