Chương 10: Lão gia gia tỉnh.

TIên Giới Nói Chuyện Phiếm Quần

Chương 10: Lão gia gia tỉnh.

Tác Giả: ᵛᶰシġäü࿐nġö︵⁹⁵

Lâm Vận vừa nói xong, không chỉ riêng bạn cùng phòng của mình, liền ngay cả những khách có mặt ở hành làng cũng sửng sốt. Cả hành lang im lặng vài giây.
"Lão Tam, ta biết ngươi lo cho lão tứ, nhưng ngươi không biết y thuật, không nên nói lung tung chứ!"
Cao Thuận thấp giọng nói với Lâm Vận.
Lâm Vận vỗ bả vai Cao Thuận, mỉm cười nói.
"Ta không bao giờ làm những việc mà mình không nắm chắc, nên tin tưởng ta."
"Lão Tam, ta biết ngươi muốn cứu ta,nhưng người kia là cha Lưu cục trưởng, không tốt, còn muốn hại thêm cả ngươi, ta không muốn hại ngươi."
"Tin tưởng ta, ta sẽ giúp ngươi lấy lại trong sạch." Lam Vận đầy tự tin nói.
Tuy không tin Lâm vận, Nhưng Lưu Chấn cũng không có biện pháp, chỉ đang hi vọng vào cậu thanh niên trước mặt.
"Tiểu huynh đệ, ngươi thật cứu được cha ta?"
"Có thể." Lâm Vận gật đầu, đỡ lẫy đầu Lưu lão, rồi bảo mọi người tản ra, cho thông thoáng.
Mở nắp bình ra, Nhất thời mùi thơm xông vào mũi, để cho Lâm Vận cả, thấy khoan khoái rất nhiều.
Đang định rót vào miệng Lưu lão Lâm Vận, thì bị tiếng quát của ngăn lại.
"Khoan đã! Ngươi định cho cha ta uống cái gì ấy? Ngươi định để cha ta uống thứ thuốc ấy liền có thể cứu cha ta mệnh sao? Cùng giang hồ lang trung có gì khác nhau đâu? Lão công, ngươi nói gì đì, ai biết hắn hay không có âm mưu gì?"
"Tiểu huynh đệ, ngươi nắm chắc mấy thành thành công?"
Lưu Chấn cách gần Lâm Lựu nhất, nên hắn có thể ngửi thấy mùi thơm của thuốc, hắn biết được thuốc này không hề đơn giản. Nhưng vì Lâm Vận còn quá trẻ nên hán vẫn phải hỏi lại.
"Trăm phần trăm đi." Lâm vận khẳng định nói
"Trăm phần trăm?" Hương Tuyết lại lần nữa lên tiếng: " Đừng nói là ngươi, ngay cả bác sĩ giỏi nhất thành phố này cũng không dám nói chắc chắn Trăm phần trăm với, ngươi định lừa gạt ai vậy?"
"Ngươi còn nói nhảm, người này ta sẽ không cứu nữa. Lưu cục tưởng, ta cứu Lưu lão là vì cứu bạn ta, không phải ra để chịu sự khinh bỉ.Cùng lắm giữ bạn ta vài ngày, khi đó đội pháp y giám định, sẽ rõ bạn ta có quan hệ hay không."
Lâm Vận thực sự không thể nhịn nổi, đứng dậy nói.
"Thối tiểu tử, ngươi cho rằng nói vậy ta sẽ sợ ngươi sao?.." Hương Tuyết hung dữ quát.
"Ba!"
"Ngươi câm miệng cho ta, nếu không phải tại ngươi mải trang điểm, không chú ý đến cha, thỳ cũng không thành như vậy."
Lưu Chấn nói xong quay ra nói với Lâm Vận: "Còn xin vị tiểu huynh đệ này mau cứ lấy cha ta."
"Được rồi ngươi cầm lấy trai thuốc này, nhanh cho lão nhân gia uống vào đi." Lâm Vận phân phó nói.
Đem dược thủy đổ vào Lưu lão trong miệng xong, tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn.
Rất nhanh, gương mặt của Lưu lão khôi phục huyết sắc.
"Khụ Khụ..."
Theo một trận kịch liệt tiếng ho khan, Lưu lão cuối cùng cũng mở mắt.
"Ta lại vẫn còn sống?"
Lâm Vận đám cùng phòng thì thở dài nhẹ nhõm, người xung quanh thỳ hoan hô, cùng bội phục Lâm Vận.
"Cha, con đến đến dìu người." Hương Tuyết lúc này nhu thuận đi tới, đưa tay đỡ lấy Lưu lão.
Nhưng lại không nghĩ tới, lạo gia tử lại hất thay Hương Tuyết ra và hừ lạnh một cái.
Tuy hắn té xỉu trên mặt đất, nhưng không có nghĩa là hắn không biết xung quanh xảy ra chuyện gì, cách nàng làm để cho Lưu lão mười phần chán ghét.
"Cha..." Hương Tuyết đang định nói gì, thì lại bì Lưu Chấn trừng mắt, sau đó Lưu Chấn nâng đỡ cha lên.
"Tiểu Chấn, là ai cứu ta."
"Cha, là vị tiểu huynh đệ này đã cứu cha."
Lưu Chấn vui vẻ, chỉ Lâm Vận, vị tiểu Hoa Đà, đã cứu phụ thân mình.
"Ồ! VỊ tiểu thần y thật trê. Y thuật của ngươi thật thần kỳ, không chỉ đem lão tỉnh, còn chữa vết đau do ngã nữa. Lão cảm giác giờ mình có thể sống đến cả trăm tuổi cũng không vấn đề gì.
"Không phải y thuật, tất cả đều nhờ và thuốc mà lão uống thôi."
Không tốt lên mới lạ? Đây chính là thần tiên thuốc, là thần tiên phục dụng tiên dược, người phàm uống vào đương nhiên là khỏi hết bệnh rồi.
"Có thể xuất ra được thứ quý giá như vậy, cũng là lão đầu ân nhân cứu mạng rồi. Tiểu Chấn, hôm nay việc này, nhất định phải thâm tạ vị tiểu huynh đệ này." Lâm lão gia tử trầm giọng nói.
"Thâm tạ không cần, chỉ cần bảo họ thả ra bạn học ta là được rồi."
Nghe được Lâm Vận lời nói, Lưu Chấn cũng bị đọ mặt, hung hăng liếc nhìn vợ mình một cái, sau đó nói:
"Chuyện này không hề có liên quan. Mong vị tiểu huynh đệ, đại nhân có đại lượng không nên chấp nhạt với nữ nhân này."
"Tất nhiên là không có quan hệ chúng ta, vậy ta cùng các bạn liền về trước, ngài lão nhân gia về sau nhớ rèn luyện thân thể, sẽ tốt cho cơ thể ngài." Lâm Vận mỉm cười nói với Lưu lão.
Quả thật vậy, do dược lực vẫn chưa hoàn toàn tác dụng hết lên người Lưu lão, nên tập luyện sẽ tiêu hóa dược lực, sẽ giúp cơ thể lão tốt hơn.
"Tiểu huynh đệ, tốt"
Lưu lão đầy tán thưởng nhìn xem Lâm Vận.
"Thôi thì liền để ta không thân nhi tử đêm hắn số điện thoại lưu cho ngươi, có việc gì cần giúp ngươi có thể dùng tới nó."
Lưu lão quay lại đối với Lưu Chán nói: " Tiểu Chấn, đem ngươi danh thiếp cho vị tiểu huynh đệ này, về sau có việc gì, ngươi nhớ phải tận tình giúp đỡ biết chưa?"
Có chút thắc mắc Lưu Chấn vẫn làm theo lời cha, móc ra danh thiếp đưa cho Lâm Vận, rồi nói: "đây là danh thiếp của ta, sau có việc cần giúp đỡ cứ gọi vào số này, lão ca sẽ tận lực giúp đỡ."
"Đa tạ Lưu cục trưởng."
Kết giao với nhân vật như vậy chỉ có tốt chứ không bao giờ thiệt, ai có thể đảm bảo cả đời không có ăn kiện cáo.
"Tiểu huynh đệ, đừng kêu Lưu cục trưởng, hắn cũng không hơn tuổi ngươi là mấy, nếu không ghét bỏ, gọi hắn một tiếng Lưu ca liền được. Đúng rồi, tiểu huynh đệ ngươi tên gì? Lưu lão gia vẻ mặt tươi cười nói.
"Lưu lão, ta gọi Lâm Vận"Lâm Vận trả lời.
Vơi việc cha mình có khả năng xem trọng Lâm Vận, hẳn là có chỗ hơn người, Lưu Chấn cũng liền vui vẻ kết giao.
"Ngạo tào! Lưu cục trưởng vậy mà cùng lão tam cưng huynh gọi đệ."
Cao Thuấn bọn hắn nhìn thấy màn này, tròng mắt đều muốn lăn ra ngoài.
Phải bết rằng, tại Q thành phố hắn là nhân vật ảnh hưởng rất lớn, có thể cùng hắn xưng huynh đệ không nhiều hơn hai bàn tay. Vậy mà lão tam lại có thể làm việc ấy.
Cáo biệt Lưu gia xong, bốn người thanh toán tiền ăn rồi ra về. Ba người sấn lại hỏi thăm lâm Vận lấy đâu thứ thuốc thần kì như vậy. Lâm Vận đành bảo thuốc này là ở trên giang hồ một chút thiên phương. Ba người, nhao nhao không ngừng hâm mộ.
Tìm ôm bắp đùi!
Tìm ôm bắp đùi!
"Lão tam, từ nay về sau, lão tam ngươi chỉ có bất kỳ khó khăn. Chỉ câng ta co thể là được, coi như xông pha khói lửa cũng đươc, không chối từ." Ngô Cường cảm kích nói.
"Lão tam, ngươi cứ yên tâm, việc này bọn ta sẽ thủ khẩu như bình."
Sau khi về đến nhà, Lâm Vận mới kiểm tra điện thoại.Hắn nhận được một tin nhắn hệ thống.
Kích vào xem hắn ngạc nhiên nhìn điện thoại.
"Cứu vãn lão nhân tánh mạng, thu được 1 điểm công đức.- Công đức điểm, thiên địa vạn vật nhân quả tuần hoàn! Làm việc thiện tích tức! Dùng để đề cao bản thân năng lực, cũng như thần tiên tiền"
Nhớ lại nhóm một hồi, lâm Vận chợt nhớ đã từng có người cướp Hồng Bao đạt được công đức, chỉ là mình chưa mở hồng bao chứa công đức nên không để ý cho lắm.
Minh bạch công đức và cách kiếm công đức về sau, trong đầu Lâm Vận đã tính đến một số thứ thú vị sự tình. Bất giác Lâm Vận trên mặt, xuất hiện nụ cười đểu.
Nhìn qua nhóm, thấy nhóm vẫn đang nói chuyện khá là vui vẻ, nhưng bản thân Lâm Vận không nghĩ xen vào. Vừa là vì sợ bại lộ, vừa là có nhiều chuyện thân ftiên mình vẫn còn không biết. Nên tốt nhất là lặng im theo dõi.
Cũng đến khá muộn, khi thấy khả năng không có ai phát Hông Bao, nên Lâm Vận quyết định tắt đi.
Nằm xuống, Lâm Vận nhắm mắt và bắt đầu vận chuyển tiên pháp.

~~


Tks mọi người đã đọc!
Nếu thấy hay thỳ mọi bỏ it thời gian đánh giá, theo dõi và đề cử cho tác phẩm của mình nha!! Nếu các bạn có bất kì ý tưởng hay phê bình nào cho truyện, xin hãy cho mình biết, để mình có thể viết ra truyện thật hay cho mọi ngươi.