Chương 4: Trái đất??
- Tiện nhân.
Hắn nhổ nước bọt mắng rồi lập tức đá cô ra ngoài sai thuộc hạ xử lý. Xong đâu đó hắn nhắm mắt vận công cảm nhận sự ưu ái của thiên địa. Dường như tất cả linh khí của Thái Sơ đại lục đang tràn vào người hắn ta vậy. Tuy chưa thể đột phá xong cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Khi Sơn Tinh chìm đắm trong vui sướng cũng là lúc xác của Mị Nương bị thuộc hạ hắn vứt xuống vực. Cái xác vừa bị ném lập tức tan thành tro bụi chỉ là có một vệt sáng lóe lên rồi chui xuống đáy vực..
.....
Trái đất 2018, tại một căn nhà trọ xập xệ tối tăm Thủy Tinh giật mình mở mắt. Đây là đâu? K phải ta bị giết rồi sao? Rồi bỗng một cơn đau đầu vô cùng khủng khiếp kéo đến y thấy loạt hình ảnh chạy đi chạy lại rồi ghim sâu vào trí nhớ. Vẫn k hiểu sao mình lại đến được đây, khi Sơn Tinh đánh tan thần hồn của y thì có 1 mảnh bị sét đánh trúng rồi bất ngờ nhập vào tên này. Lại nói chủ nhân cũ của cơ thể này mới mười 18 tuổi mà hành vi của hắn thì đúng là hết chỗ nói. Hắn gọi là Ngọc Long do từ nhỏ bị đặt trước trại trẻ mồ côi bên người vốn có một lệnh bài hình rồng bằng ngọc nên viện trưởng thì gọi hắn là Ngọc Long. Do không cha không mẹ ở trường lại chơi với đám đầu gấu nên hắn cũng ăn chơi lêu lổng. Hôm nay tinh trùng nên não nên xin đám bạn ít thuốc mê định bắt cóc 1 cô gái rồi vào quán trọ mấy thằng hay thuê để hành sự. Đến đấy thì chả có gì để nói ai dè thanh niên này mới lột được áo ngoài con nhà người ta đã hồi hộp đến mức bệnh tim tiềm ẩn từ nhỏ cũng cho kích phát ra rồi chết. Thủy Tinh cũng im lặng trước sự đen đủi của Ngọc Long. Nhìn xuống giường thì thấy một cô bé tầm 16 17 tuổi thân hình lực lưỡng, mặt đầy tàng nhan, dài tầm mét rưỡi mà phải gần 60 cân. Hic khẩu vị tên này cũng quá mặn đi. Nghĩ đến đây Thủy Tinh lập tức chạy khỏi quán trọ hắn dù là long tính bản dâm cũng không ăn mặn như thế a.
Thủy Tinh men theo con đường trong trí nhớ trở về trại trẻ mồ côi vừa đi vừa lục lọi mới ký ức mới mẻ. Hắn đang ở một nơi gọi là trái đất trong hệ mặt trời. Trái đất thì có rất nhiều quốc gia lớn nhỏ và hắn thì đang tại Đại Việt. Và có một điều quan trọng là ở trái đất không có linh khí, chẳng những thế không khí còn vô cùng ô nhiễm. Tại một nơi như này thì việc tu luyện là bất khả thi, thế này thì tìm đường về Thái Sơ đại lục đã khó rồi chứ nói chi đến việc trả thù Sơn Tinh. Mang theo tâm trạng buồn bực cuối cùng Thủy Tinh cũng về tới trại trẻ mồ côi.