Chương 1: Kẻ lớn mật

Thứ Nguyên Trọng Điệp

Chương 1: Kẻ lớn mật

Một đại lục hoang phế không có khí tức sinh mệnh. Bầu trời nơi đây không có màu xanh mà là một màu tro bụi khiến lòng người buồn thảm. Mặt đát khắp nơi có các vệt máu đỏ tươi cùng những thanh vũ khí cắm xuống mặt đất tạo nên những bia mộ vô danh.
Tất cả tạo nên một bức tranh hoang phế buồn thảm. Tại trung tâm của tất cả là một viên cầu xanh đen khổng lồ cùng một thiếu niên tóc xám sấp sỉ mười tám.
Hắn nhìn không gian quanh mình không hiểu mình đang ở đâu. Lúc này một lão già gần đất xa trời xuất hiện trước mặt cậu. Lão hình cậu thật lâu với ánh mắt hài lòng rồi gật đầu tự giới thiệu chính minh.
- Xin chào thiếu niên ta tên Long Vũ Lân, chủ nhân của thế giới này còn cậu chính là người thứ một tỷ bị ta gọi đến không gian này.
Nghe xong lời giới thiệu của lão, thiếu niên đáp
- Xin chào Long lão, ta tên Trần Văn. Liệu ta có thể biết sao lão gọi ta đến đây chứ.
- Được thôi, ta thích sự bình tĩnh này của ngươi, hầu hết những người bị ta gọi đến đây đều không được bình tĩnh như ngươi đâu. Mà thôi vào vấn đề chính thôi nào. Thiếu niên có muốn nghe một câu truyện xưa không.
- Ta rất sẵn lòng.
Thiếu niên biết những gì hắn sẽ nghe có thể thay đổi vận mệnh của hắn
Long lão bắt đầu nhớ lại tất cả những gì đã từng diễn ra.
- Khi xưa khi các thế giới chỉ vừa mới hình thành có mình vị chủ thần cùng cai quản cùng chưởng khống các thế giới đó. Nơi họ sống gọi là hiện thế, họ toàn tâm toàn ý điều khiển sự vận hành của các thế đó. Nhưng một ngày kia sự trật tự đó bị phá hủy bởi một toàn tại không rõ. Hắn phá hủy tất cả mọi thứ hắn nhìn thấy kể cả thế giới. Mười vị chủ thần đã chống lại nó và thành công tiêu diệt sự hiện hữu của nó ra khỏi tất cả các thế giới nhưng mầm họa của hắn chỉ mới bắt đầu mà thôi
Nói đến đây giọng lão đã có chút khàn vì những kỉ niệm.
- Các mảnh vỡ của nó bay tán loạn khắp nơi, thâm nhập vào từng thế giới rồi ngủ đông chờ thời cơ đến. Các vị chủ thần khi đó đã thấy trước mối họa này nên đã triệu tập các dũng giả, các truyền kỳ từ mọi thế giới đến hiện thế để chiến đấu lại các mảnh vỡ của nó. Ban đầu mọi thứ hết sức thành công nhưng rồi một hôm tại nạn ập tới. Hắn lại xuất hiện nhưng hắn đã trở nên mạnh hơn trước. Toàn bộ các anh hùng tử trận, các vị chủ thần bị đánh bại hoàn toàn. Tuy nhiên hắn cũng không xong, hắn lúc đó bị người đứng đầu các chủ thần " Vương " đánh nát trái tim khiến hắn chết nhưng nói đã để lại lời nhắn với các chủ thần rằng hắn sẽ trở lại chỉ còn con dân của ta còn tồn tại thì ta sẽ còn trở lại. Đến khi có vị chủ thần nhận ra tất cả đã quá muộn các thế giới đã bị con dân của hắn xâm nhập. Nên họ không còn lựa chọn nào ngoài phong ấn tất cả thế giới lại kể cả thời gian của thế giới. Họ hiểu làm thế sẽ khiến các thế giới bị tổn thương tuy sẽ không đến mức bị hủy diêt nhưng sẽ mất vô tận thời gian để phục hồi. May thay họ đã thành công bắt lấy tất cả con dân của hắn.
- Thế nhưng trớ trêu thay họ không thể hủy diệt chúng lại vì chúng đã cắm rễ của mình vào các thế giới nên nếu chúng chết thế giới cũng tiêu đời theo.
Trần Văn tò mò hỏi:
- Vậy sao các chủ thần không xóa đi sự tồn tại của chúng khỏi các thế giới?
- Hỏi hay lắm tại sao ư vì họ không đủ khả năng chỉ có vô hạn thứ nguyên vương mới làm nổi việc này thôi. Nên họ đã dùng sinh mệnh của mình để phong ấn chúng trên mười trên tổng số mình một lục dịa của hiện thế.
- Nếu chúng đã bị phong ấn lại thì chẳng phải mọi thứ đều ổn đây Long lão.
- Đấy chỉ là ngươi nghĩ thôi. Ta đã nói rằng chỉ cần con dân của kẻ kia còn thì hắn sẽ quay lại và lần này không còn chủ thần sẽ không ai ngăn nổi hắn trừ phi một chủ thần mớI sinh ra.
-Vậy Long lão ông là chủ thần ư?
- Không ta chỉ là phân thân thể của một vị chủ thần mà thôi.
- Thế nhưng Long lão sao ông lại gọi ta đến đây? Ta chỉ là người bình thường mà thôi.
- Không đâu vì cậu có vạn giới chúc phúc nên cậu có thể thành chủ thần.
- Vậy ta có thể thành thần sao?
Trần Văn kinh ngạc nói
- Không, cậu chỉ có một tia khả năng thôi. Trừ các vị chủ thần là tự nhiên dản sinh thần ra thì các vị thần đều phải trải qua vô số kiếp nạn va quá trình tích góp công đức để tạo nên thành vị của mình.
- Vậy sao chán thật. Ta tưởng một phát thành thần luôn chứ.
- Đừng mơ tưởng thế tuy ta phải công nhận khả năng thành thần của ngươi khá cao nhưng vẫn còn lâu mới đủ.
Long lão nghiêm túc nói.
- Ta biết rồi Long lão. Thế khi nào ta mới có thể đi cứu thế giới đây.
- Ngươi quyết đinh đi cứu thế giới luôn sao dù giờ ngươi cực yếu.
Long lão ngạc nhiên về sự lớn mật của Trần Văn.
- Thế thì người phải khiến ta mạnh hơn thôi Long lão.
Trần Văn thản nhiên đáp
- Được ta chịu thua ngươi không ai bị ta gọi đến lại lớn mật như ngươi. Vậy thì ta sẽ giúp ngươi mạnh hơn.
(còn tiếp)