Chương 1: Thánh Nữ Vu Tộc.

Thợ Săn Vu Nữ.

Chương 1: Thánh Nữ Vu Tộc.

Hồng Man Đại Lục là nơi mà yêu ma quỷ quái tung hoành, khắp nơi điều là yêu ma quỷ quái, ngoại trừ yêu ma quỷ quái thì còn có tồn tại hai chủng tộc đó là, nhân loại và Vu Tộc.

Nhân loại sống điều phải nương tựa vào Vu Tộc, họ sẽ tôn kính và phục vụ cho Vu Tộc.

Ngược lại Vu Tộc có nhiệm vụ phải bảo vệ nhân loại khỏi yêu ma quỷ quái.

Yêu ma quỷ quái càng ngày càng lộng hành không coi ai ra gì, giết người hàng loạt, phá hoại mùa màn, lương thực, tạo hạn hán, lũ lụt...

Lúc này Vu Tộc liên hiệp lại cùng nhau đoàn kết chống lại và tiêu diệt gần hết Yêu ma quỷ quái, tuy là thắng lợi nhưng mà tổn thất lại nặng nề. Vu Tộc lâm vào tình trạng xa sút...

Yêu ma quỷ quái thua trận, rút lui về Minh Giới, rất ít yêu ma quỷ quái dám xuất hiện ở nhân giới nữa.

***

"Thánh Nữ đại nhân! Ngài mau chạy đi! Để ta cản lại bọn chúng!" Trong bóng đêm đen tối u ám, âm thanh vang lên một cách phá lệ rõ rệt, âm thanh này có chút suy yếu và hổn hển.

Quác! Quác! Quác!

Tiếng quạ vang lên trong không trung, tạo nên một bầu không khí quỷ dị hơn nữa, lạnh lẽo đến thấm người.

"Không, là các ngươi phải chạy đi mới đúng, ở đây chỉ có mình ta là còn sử dụng linh lực được, ta cản lại bọn chúng, các ngươi mau chạy đi! Nhanh!" Âm thanh thanh lãnh của một cô nương vang lên, sau đó là một trận phá lệ yên tĩnh.

Nhìn lại hoàn cảnh bên dưới.

Một đám người mang y phục màu trắng, chật vật bẩn thỉu, vây quanh bảo vệ một nữ tử mang một thân hỏa y diễm lệ.

Mà phía sau bọn họ là những hắc y nhân một thân sát khí nùng hậu, ánh mắt không có một chút thần thái nào, khẳng định rằng, bọn họ đã chết, hiện tại chính là một đám tử thi bị điều khiển.

"Thánh Nữ! Chuyện này không thể đùa được! Vu Tộc tồn tại hay diệt vong chỉ có một mình người quyết định được!" Một tên Vu Tộc, không chật vật lắm, chắc là một người khá có thực lực trong nhóm, kiên quyết nói.

"Chỉ có một mình ta, các ngươi nghĩ ta sẽ thoát được sao? Các ngươi đông, rất có cơ hội thoát khỏi đây, lát nữa ta sẽ xé rách không gian, các ngươi nhớ phải tranh lấy cơ hội, thoát khỏi đây, sau đó trả thù cho ta, cho Vu Tộc! Nhất định phải tìm ra người đằng sau!" Nữ nhân một thân hỏa y rống lên đầy tức giận, người Vu Tộc vì nàng mà hi sinh bao nhiêu người rồi? Nàng không biết! Chỉ biết rằng bọn họ đã đổ xuống rất nhiều, trái tim nàng như ngừng đập luôn rồi, vì nó quá đau.

"Thánh Nữ đại nhân!" Tất cả điều không đồng ý hô lên. Làm sao có thể để Thánh Nữ vì bọn họ mà hi sinh đây?!

"Nghe ta lần cuối được không? Dù các ngươi hi sinh vì ta nhưng ta chưa chắc đã thoát ra được, các ngươi cũng hẳn biết, xé rách không gian không hẳn có thể thoát được, vậy nên... đành uất ức các ngươi rồi, có lẽ ta chỉ có thể giúp các ngươi tới đây." Hỏa y nữ nhân vừa nói vừa khóc, âm thanh tang thương tột cùng, lại có một chút cầu xin.

"Gào! Gào! Gào!" Tiếng tử thi gào thét ngày một gần làm cho những người ở đây càng hốt hoảng và hoảng loạn.

Hỏa y nữ nhân, cắn cắn môi đỏ của mình, ánh mắt kiên quyết lên, từ bên hông lấy ra một chủy thủ, nhanh nhẹn rạch đi đôi tay của mình, máu của nàng đỏ một cách phá lệ, không một chút nào giống máu bình thường, ẩn ẩn hương thơm kỳ bí cuốn hút.

"Thánh Nữ điện hạ!" Người điên rồi!!!

Mọi người đồng thanh hét lên.

Hỏa y nữ tử không mẩy may để ý đến những phản đối của những người Vu Tộc, bắt đầu niệm chú, máu trên tay bắt đầu bay lên không trung, hình thành những ký tự cổ xưa đỏ một mảnh không gian. Sau đó những ký tự dần dần tụ lại thành một khối hình tròn, hấp thu tất cả linh khí xung quanh chúng.

Hỏa y nữ tử niệm chú xong liền cười một cái, vừa ưu thương lại có chút giải thoát.

Thời gian như ngừng trôi tại khoảng khắc này, mãi mãi dừng lại khoảng khắc nàng nở nụ cười đó.

"Bùm!" Huyết cầu nổ tung ra, xé rách một mảnh không trung, cây cối bổ ngã xuống, bầu trời xuất hiện một lỗ xoáy, như muốn cuốn tất cả vào trong.

"Các ngươi đi đi! Nhanh lên!" Hỏa y nữ tử rống lên với những Vu Tộc khác, dù nàng là Thánh Nữ nhưng mà linh lực cũng không phải là vô hạn, dùng không hết.

Vu Tộc người nhìn nhau một cái sau đó gật gật đầu, đưa tay nắm lấy nhau sau đó tất cả cùng bay lên không trung và được hút thẳng vào trong lỗ xoáy.

Hỏa y nữ tử đứng đó nhìn, gió thổi khiến tà áo nàng bay bay, cắt xé từng mãnh vài, cô đơn, thê lương, đơn độc... và lạnh lẽo.

Lỗ xoáy biến mất, hỏa y nữ tử liền xoay người lại, cười với đám tử thí, sát khí nồng nặc đang lao về phía nàng như những mũi tên.

Trở về thôi, nơi này... vốn không thuộc về nàng.

Hỏa y nữ tử ngã xuống, thân thể hóa thành những đốm sáng rồi tan biến như chưa từng tồn tại.

Không gian chỉ còn lại tiếng tử thi gào thét.

>>>>Ta dãy phân cáchTa dãy phân cách