Chương 78: Ai mới là thợ săn?
"Chúng ta tạm thời nghỉ ngơi một chút đi!" Trần Vũ vẫn luôn một mực nhìn lên vết thương của nàng, hắn không khỏi lo lắng nói.
Nhưng nàng rất kiên quyết, vẫn lắc đầu không chịu nghe theo: "Ta không sao? Chúng ta cứ chạy tiếp đi!"
Nhìn thấy nàng cố chấp như vậy hắn có vẻ rất tức giận, lập tức gằn lên một tiếng: "Ngươi đúng là cái đồ cứng đầu! Ngươi cứ tiếp tục như vậy nữa, cho dù ngươi không có bị tên thích khách kia giết chết, thì cũng bị trúng độc mà chết rồi!"
"Mặc kệ ta, ta chết sống thì có liên quan gì đến người, nếu như ngươi không muốn theo ta thì đừng có chạy theo nữa!" Nàng nói xong, cũng tức khí mà bước nhanh rời đi. Nhưng vì động tác quá gấp lại chạm đến vết thương, cho nên bị đau đến nhăn mặt.
Thế nhưng nàng vẫn cứ cắn răng chạy tiếp, hoàn toàn không quan tâm đến thương thế của mình một chút nào. Trần Vũ thật sự rất là tức giận, nếu không phải là vì nhiệm vụ hắn thèm vào mà quan tâm đến nàng. Mang theo hậm hực trong lòng, Trần Vũ chỉ có thể lủi thủi theo ở phía sau.
Ngay lúc này, từ bên trong một chỗ thạch động, một đôi con ngươi âm lãnh đang híp lại nhìn theo. Trong con ngươi của hắn mang theo một cỗ mùi vị vô cùng vui vẻ.
"Xem chừng, cũng đã đến lúc để thu hoạch con môi rồi!" Tên thích khách nghĩ thầm trong lòng.
Mà lúc này hai người Trần Vũ vẫn duy trì khoảng cách một trước một sau, vô cùng ăn ý mà không ai thèm nói đến ai, giống như hai kẻ tình cờ đi chung con đường vậy. Nhưng rốt cuộc đi được một lúc, Ái Lệ Na vẫn không thể nào kiên trì được, cả người bắt đầu vô lực mà ngã xuống đất. Trần Vũ thấy thế không khỏi gấp lên, đang muốn chạy tới đem nàng nâng dậy. Thế nhưng hắn chỉ đi được hai ba bước, thì nàng đã tự mình đứng dậy mà đi tiếp, hoàn toàn không kịp chờ đợi Trần Vũ đi dến nâng đỡ.
Nhìn thấy nàng kiên cường như vậy, Trần Vũ thật sự cũng có chút bội phục, nếu như người bình thường, e rằng lúc này đã vô lực mà ngã xuống đất rồi. Mặc dù bội phục thì bội phục, nhưng Trần Vũ vẫn không thể mắng thầm trong bụng., Hắn không thể nào hiểu được, đám nữ nhân ở cái thế giới này làm sao mà ngoan cố đến vậy? Thật sự bọn họ chỉ là nữ nhân thôi sao?
Mang theo một chút suy nghĩ phức tạp trong lòng, Trần Vũ vừa đi theo phía sau của nàng, vừa đưa ánh mắt nhìn sang bốn phía xung quanh. Đi suốt một đoạn đường rất dài, Ái Lệ Na ở phía trước cũng té ngã hai ba lần, thế nhưng lần nào nàng cũng tự mình đứng lên, sau đó liền tiếp tục đi tiếp. Trần Vũ thật sự là khâm phục nàng sát đất, làm sao nàng lại cứng đầu đến như vậy được nhỉ?
Lại qua một đoạn khúc cua, lúc này hai người bọn họ đã đi vào sâu trong hang động, con đường phía trước cũng trở nên hẹp dần, ánh sáng đã bắt đầu suy yếu, thỉnh thoảng phải cách một đoạn thật dài mới có thể nhìn thấy một chút lân tinh. May là thị lực của cả hai người đều tương đối tốt, tạm thời vẫn có thể tìm thấy một chút đường đi. Nhưng càng đi như vậy, thể lực của Ái Lệ Na cũng càng trở nên suy yếu nặng nề. Hiện tại, cứ mỗi cách vài trăm bước chân là nàng phải ngồi nghỉ một lần, sau đó là vài chút bước. Đến lúc này, nàng dường như đã không thể nào kiên trì được nữa rồi, cả người vô lực mà ngã nằm xuống đất. Cho dù Trần Vũ đã chạy đến bên chân của nàng, nàng cũng không thể nào đứng dậy được nữa.
Nhìn thấy một màn như vậy, ánh mắt của tên thích khách không khỏi sáng lên. Lần này, hắn tin chắc là mình có thể ra tay thành công, tuyệt đối là nhất kích tất sát!
"Lệ Na, ngươi mau tỉnh dậy đi, ngươi có nghe ta nói gì hay không? Ngươi mau tỉnh dậy đi!" Trần Vũ đã gấp đến độ luống cuống tay chân, hắn không nghĩ đến nàng vậy mà hôn mê luôn rồi, cho dù hắn đã gọi khan cả cổ mà nàng vẫn chưa chịu tỉnh.
Nữ nhân này, thật sự là quá cố chấp đi mà!
Trần Vũ càng gọi càng cảm thấy tuyệt vọng, hơi thở của nàng đã triệt để chấm dứt rồi. E rằng, độc tính đã xâm nhập vào trong tim, cho dù thần y cũng không thể nào cứu được nàng.
"Ài…" Vô lực thở dài một tiếng, Trần Vũ buông tay đem thân thể nàng đặt nằm xuống đất, trong lòng chỉ có thể cầu nguyện cho nàng sớm ngày được siêu thoát.
Ngay lúc Trần Vũ chuẩn bị đứng dậy rời đi, đột nhiên một tia ánh sáng lóe đến, hướng vào sau cái ót của hắn đánh tới. Giật mình thất kinh, Trần Vũ liền nghiêng người, lăn mình mà hiểm hiểm tránh được. Tên thích khách cũng hơi giật mình, một đoàn vừa rồi của hắn vậy mà không thể giết được tên thiếu niên này, thật sự là bất ngờ.
Thế nhưng, ngay khi hắn chuẩn bị nhào tới bồi thêm cho Trần Vũ một nhát chí mạng. Thì lúc này, người vốn dĩ đã nằm dưới đất bất động, không có một chút hơi thở Ái Lệ Na, đột nhiên lao người phóng tới, cũng đem chi nỏ trong tay bắn ra ngoài.
"Vụt!"
"Phập!"
Hoàn toàn không có một chút dối trá nào, mũi tên hiểm hiểm mà cấm thẳng đến trước ngực của tên thích khách. Hắn ngã người lộn vòng xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt vô cùng kinh hãi nhìn về phía nàng.
"Ngươi…"
"Có phải ngươi rất muốn biết vì sao ta đã trúng độc của ngươi mà vẫn còn sống hay không? Đáng tiếc, chuyện này ngươi cứ xuống âm phủ mà đi hỏi Diêm Vương đi!" Nàng nói xong, cũng không có một chút chần chờ nào, cả người phóng đi như là tên bắn, quyết tâm đem tên thích khách này giết cho bằng được mới thôi.
Thế nhưng khi nàng vừa lao người xông tới, thân hình của tên thích khách đột nhiên chuyển động, lại nhanh nhẹn đem công kích của nàng tránh đi, sau đó liền ẩn thân biến mất. Nàng nâng lên cây nỏ trong tay, hai đầu lông mày liền nhíu chặt lại. Mà lúc này Trần Vũ cũng kịp thời đi tới, dùng Thông Thiên Nhãn quét ra bốn phía xung quanh. Tên thích khách vậy mà biến mất không thấy đâu nữa rồi.
"Thế nào?" Nàng có chút lo lắng hướng về phía Trần Vũ hỏi thăm.
Trần Vũ cũng không có đáp lời, hắn chỉ lắc lắc đầu biểu thị là nhìn không thấy. Nàng lại một lần nữa đưa mắt nhìn ra bốn phía xung quanh, sau một hồi nhìn không thây gì, lúc này nàng mới có thể xác định kế hoạch của hai người đã thất bại rồi!
Vốn dĩ, lúc trước Ái Lệ Na bị trúng độc, độc tố thật sự là rất mạnh. Trần Vũ phải dựa vào hệ thống, mua ra một bình Thánh Thủy Dược Tề mới đem độc ở trên người của nàng giải đi. Nhưng bình Thánh Thủy Dược Tề này, hắn phải hao tốn hết mười lăm ngàn xu mới có thể mua được, nguyên nhân đương nhiên là do hệ thống bắt chẹt, mà loại dược tề này cũng không có sẵn trong cửa hàng, hắn phải thông qua Tiểu Nguyệt mới có thể đổi được, rốt cuộc bị nàng chặt chém cho một trận, lòng đầy đau xót không thôi.
Thế nhưng đây cũng không phải là vấn đề quan trọng. Quan trọng là sau khi nhìn thấy công hiệu thần kỳ mà dược tề trên tay Trần Vũ mang lại, trong đầu Ái Lệ Na bỗng nhiên hiện ra một cái ý nghĩ, muốn mượn nhờ cơ hội trúng độc lần này đem tên thích khách kia dụ ra. Thế là hai người tương kế tựu kế, Trần Vũ lại dùng một ít Hủ Thực Dược Tề bôi lên vết thương của nàng, để cho da thịt trở nên thối rửa, tạo thành dấu hiệu trúng độc. Mà nàng thì dựa vào tài năng diễn kỹ vô cùng cao siêu của mình, dụ cho tên thích khách kia đi ra.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của nàng, tên thích khách kia thật sự là bị dụ ra ngoài. Nhưng người tính không bằng trời tính, mặc dù hai người đã trổ ra hết tài năng, vẫn không thể đem tên thích khách kia lưu lại. Mà Trần Vũ vừa rồi còn suýt chút nữa bị hắn giết chết. Thật sự là một trận uổng công vô ích.
"Hừ, vậy mà để cho hắn trốn thoát!" Trong lòng Ái Lệ Na lúc này rất buồn bực. Nàng dù nghĩ như thế nào, cũng nghĩ không thông, tên kia làm sao lại lợi hại như vậy, ngay cả mũi tên đã tẩm độc của nàng cũng không thể nào giết chết được hắn, còn để cho hắn chạy thoát, thật sự là khó tin.
Trong khi đó, tên thích khách đang ẩn nấp ở một chỗ bí mật, đang không ngừng nghiến răng nghiến lợi mà nhìn vết thương trên ngực. Vừa rồi một mũi tên kia thật sự là hung hiểm, may là trên người của hắn có nhuyễn giáp mới không có bị nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng lực công kích của cây nỏ trên tay Ái Lệ Na thật sự là đáng sợ, cho dù đã có nhuyễn giáp bảo hộ hắn vẫn bị thương, mà trên vết thương còn có dấu hiệu trúng độc.
Đem vết thương trên người xử lý một hồi, tên thích khách dùng ánh mắt âm u mà nhìn về phía bên trong. Bóng lưng của hai người Trần Vũ và Ái Lệ Na đã rời đi xa, nhưng hắn vẫn có cách để lần theo dấu vết của bọn họ, đợi cho vết thương khỏi hẳn, hắn nhất định sẽ đem chuyện này đòi đầy đủ cả vốn lẫn lãi!
"Hai người các ngươi hãy chờ xem… Ai ui…"
Tên thích khách vừa gằn lên một tiếng, vết thương trên người bị động làm cho máu tươi chảy ra để hắn đau đến nhăn mặt. Thế nhưng hắn cũng không biết rằng là, độc trên vết thương của hắn là một loại độc tố được Trần Vũ tự mình bào chế, trong lúc thu hoạch ma hạch của ma trùng Trần Vũ đã đem một ít độc ở trên người của bọn chúng thu thập lại, sau đó trộn lẫn vào với nhau. Loại độc này hắn cũng không biết công hiệu mạnh yếu ra sao, đây là lần đầu tiên hắn lấy ra sử dụng. Cho nên vừa rồi để cho tên thích khách chạy trốn, Trần Vũ còn cho rằng nó là một thất bại phẩm. Mà hắn không biết rằng nó đối với tên thích khách chính là một cơn ác mộng!