Chương 74: Vị khách không mời mà tới (1)

Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 74: Vị khách không mời mà tới (1)

Sau khi nhìn thấy một mớ hỗn độn lưu lại phía dưới, cả Trần Vũ và Ái Lệ Na đều không dám chần chờ ở lâu, cả hai đều lặng lẽ mà rời đi, tránh xa khỏi chốn thị phi này. Bởi vì hai người bọn họ đều không dám chắc rằng, hai nhóm người kia lát nữa có thể sẽ quay lại tìm mình phiền phức hay không, đặc biệt là nữ cường nhân kia, nàng là người mà cả hai đều không muốn dây vào nhất.

Đi ra khỏi rừng cây, qua chừng mấy dặm hai người liền qua khỏi dãy Ngũ Hồng Lĩnh. Lại xuôi về phía tây, Trần Vũ đem theo Ái Lệ Na một đường đi nhanh, hắn muốn đem nàng đi đến biên giới của Đầm Lầy Tử Vong rồi ngược lên phía bắc, cho nên là ở ven đường cũng không có dừng chân lại nghỉ ngơi một chút nào.

Mặc dù không biết Trần Vũ muốn đưa mình đi đâu, nhưng mà lúc này Ái Lệ Na vẫn cứ một mực đi theo, cũng không có hỏi nhiều. Tuy nhìn nàng đã có thể khôi phục lại một chút thực lực, đi đường hoàn toàn không có vấn đề gì. Thế nhưng nàng rất tự biết lấy mình, hiện tại trong người của nàng vẫn còn nội thương, chỉ cần một chút tranh đấu là sẽ lộ ra ngay. Cho nên, nàng ngoài mặt là hung hăng càn quấy, nhưng thật ra chỉ là vẻ ngoài mạnh mẽ bên trong yếu đuối mà thôi. Nàng không biết là Trần Vũ có biết điều này hay không, nhưng thấy hắn vẫn một mực giữ vững khoảng cách, mà không có làm ra cái chuyện yêu thiêu thân gì, nàng cũng chỉ có thể tạm thời tin tưởng đi theo hắn.

Rốt cuộc sau khi đi suốt mấy canh giờ bầu trời cũng dần dần ngã hướng về tây, bước chân hai người dần dần chậm lại, phía trước đã cách khu vực Đầm Lầy Tử Vong không còn bao xa rồi. Mặc dù chỉ là tiện đường đi ngang qua, nhưng Trần Vũ cũng không dám chần chừ ở lại lâu, hắn chỉ dừng lại một chút, muốn đem một ít thịt tươi ra nướng, sau đó lại lên đường.

Nhưng sau khi nhìn thấy hắn dừng lại, còn muốn đem thịt ra nướng, Ái Lệ Na liền hốt hoảng mà trừng mắt lên nhìn hắn: "Ngươi điên rồi sao? Nơi này chỉ cách Đầm Lầy Tử Vong không được bao xa, ngươi còn có thời gian mà ở đây nướng thịt? Nhanh, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây ngay!"

Lúc này Trần Vũ cũng chỉ vừa mới lấy đồ ăn ra, nhìn thấy bộ dạng hốt hoảng của nàng như vậy, hắn không khỏi khinh thường mà cười to: "Đồ nhát gan! Nơi này còn cách Đầm Lầy Tử Vong xa như vậy, chúng ta ngồi xuống nướng chút đồ ăn, sau đó lên đường thì có làm sao? Với lại, lát nữa ta muốn đi một mạch xuyên đêm, nếu như hiện tại không thể khôi phục thể lực, thì làm sao mà đi đường cho được?"

Hắn vừa nói vừa đem một ít củi khô đốt lên, rất nhanh ngọn lửa đã được bóc cháy, mà thịt nướng không biết từ lúc nào đã được hắn xiên thành que rất chỉnh tề. Chỉ cần chờ cho lửa bén là có thể nướng ăn được rồi. Nhìn thấy dạng này, Ái Lệ Na thật sự là bị hắn làm cho tức chết. Nàng hiện tại tuy rằng mệt muốn bở cả hơi tai, thế nhưng nơi này nàng thật sự là không dám ở lâu.

"Hừ, nếu ngươi đã không sợ chết như vậy thì ta cũng mặc kệ ngươi!" Nàng nhịn không được hừ hừ lên mấy tiếng, sau đó liền ngoảnh mặt quay đi.

Trần Vũ chỉ cười không có nói thêm lời nào. Hắn đương nhiên là biết nơi này không thể ở lâu, thế nhưng nhìn bộ dạng của nàng lúc này hắn có thể an tâm mà đi tiếp được sao? Đến lúc đó, không đợi cho hai người bị ma thú ăn thịt, mà nàng đã bị mệt cho đến chết rồi. Hắn là vì nàng cho nên mới liều mạng như vậy đây? Vậy mà nàng còn trách hắn?

Nghĩ nghĩ một hồi, Trần Vũ lại nhịn không được mà quay sang nhìn nàng nói: "Nhìn ngươi bộ dáng gấp gáp như vậy, nếu thật sự là nhát gan không dám lưu lại thì có thể rời đi nha! Ta không có ý định giữ ngươi lại đâu!"

Nàng lúc này còn đang suy tính có nên một mình rời đi hay không, đột nhiên nghe xong câu này liền tức giận nói: "Ngươi, ngươi nghĩ là ta thật sự sợ sao? Ngươi nếu là đã dám lưu lại rồi, ra làm sao lại không dám?!"

Nàng nói xong liền khoanh tay ngồi ở một bên, mà khóe miệng Trần Vũ lúc này hơi nhếch nhếch lên cười. Xem chừng, nàng thật sự là sẽ không dám rời đi rồi.

Đương nhiên là nàng không dám rời đi rồi. Đừng nói hiện tại trong người của nàng còn có thương tích, mà đi đường lâu như vậy nàng cũng đã muốn mệt chết rồi. Với lại xung quanh đây bốn bề đều là kẻ địch, nàng cũng không muốn xui xẻo vừa mới rời đi một lát, liền bị địch nhân tập kích cho bắt trở về. Như thế thì thật sự là quá oan uổng cho nàng rồi. Nhưng mặc dù là nghĩ như thế, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút khó chịu: "Hừ, hiện tại thực lực còn chưa có hồi phục, đợi đến khi thực lực hoàn toàn khôi phục rồi, sau đó lại tìm hắn tính sổ cũng không muốn!"

Nghĩ như vậy cho nên nàng liền yên lặng mà ngồi ở một bên nhìn hắn. Mùi thịt nướng rất nhanh liền bay lên, như có một làn khói trắng phả vào trong mũi của nàng vậy. Mặc dù vị thịt không được ngon cho lắm, nhưng mùi hương thì không thể nào chê vào đâu được.

"Ọt… ọt…"

Không biết có phải là do mùi hương của thịt nướng làm cho nàng cảm thấy đói bụng hay không, mà lúc này cái bụng của nàng nhịn không được kêu lên thành tiếng. Trần Vũ không khỏi dùng ánh mắt quái dị lên nhìn nàng, làm nàng xấu hổ đến đỏ mặt.

"Ngươi… ngươi nhìn cái gì?" Nàng thẹn quá hóa giận, hai mắt không ngừng trừng trừng lên nhìn hắn.

Trần Vũ cũng không chấp nhất với nàng, hắn đem một que thịt đã được nướng chín vàng ươm lên mũi khẽ ngửi một cái, mùi hương phả vào trong cánh mũi, quả thật là làm hắn khó mà nhẫn nhịn được. Lại há miệng, đem một miếng thịt cắn xuống, vị ngọt của thịt kèm theo mùi hương cay nồng của ớt, tạo thành một thứ mùi vị không thể nào diễn tả được. Lại tiếp tục cắn xuống một miếng, hương vị ngon ngọt từ trên đầu lưỡi truyền xuống cổ họng, lại từ cổ họng thấm vào trong ruột gan, làm cho Trần Vũ nhịn không được àm khẽ run lên một cái. Sau đó hắn liền hưng phấn mà vỗ mạnh lên đùi: "Ngon, quả thật là ngon! Ta không nghĩ đến, không gian trữ vật còn có thể bảo quản được thịt tươi, thật sự là thần kỳ!"

Nhìn lấy bộ dáng vừa ăn, vừa tặc lưỡi khen ngon của hắn, nàng có cảm giác như bụng của mình càng thêm sôi trào dữ dội.

"Cái tên này, thật sự là quá đáng hận!" Thấy hắn cũng không có ý định đem thịt nướng qua cho mình ăn, nàng không khỏi âm thầm mắng hắn một trận.

Nhưng không nghĩ đến, sau khi nàng vừa mới âm thầm mắng xong, hắn lại đem một que thịt vừa mới nướng chín đến trước mặt nàng, một bộ lấy lòng nói: "Đây là phần ngon nhất, ta để giành cho cô nương đấy, bảo đảm thơm ngon, tuyệt đối không cay không nóng, không nổi mụn nha!"

Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, nàng hơi sửng người một chút, sau đó không khỏi cúi thấp đầu xuống, nhận lấy que thịt mà nói lên một tiếng cảm ơn. Thế nhưng lúc này ánh mắt của Trần Vũ đột nhiên híp lại, khóe miệng nhếch lên cười rất gian trá. Nàng dường như không hề hay biết gì, chậm rãi mà đem que thịt đưa lên trước miệng, chuẩn bị cắn xuống một miếng.

Nhìn thấy nàng sắp cắn tới miếng thịt, trong lòng Trần Vũ hơi có chút hồi hộp, miệng cũng bắt đầu há ra, có vẻ như rất muống nàng cắn xuống một miếng vậy. Nhưng mà lúc này, động tác của nàng đột nhiên ngừng lại, ánh mắt quái dị mà nhìn sang hắn. Bởi vì không kịp đề phòng, cho nên lúc này bộ dạng của Trần Vũ rất là kỳ lạ, hắn biết nàng đã nghi ngờ cho nên vội vàng đưa tay lê che miệng ngáp, cái lưng thì không ngừng uốn éo, nói: "Cả ngày đi đường thật sự là mệt mỏi, chúng ta ăn nhanh rồi còn tranh thủ thời gian vượt qua chỗ đầm lầy này, sau đó kiếm một chỗ mà nghỉ ngơi nữa!"

Thế nhưng, hiện tại thấy được thái độ kỳ quái của hắn, nàng làm sao mà dám đem xiên thịt trên tay cắn xuống. Rất nhanh, nàng đem xiên thịt đã bị hắn ăn dở cầm trên tay, còn xiên thịt của mình thì đưa tới trước mặt hắn, một bộ hung ác nói: "Ngươi đem xiên thịt này ăn hết, nhanh lên!"

Hắn nghe nàng ra lệnh như vậy, liền tức giận nói: "Ngươi đây là có ý gì, không muốn ăn thì đưa đây!"

Hắn mặc dù hơi có chút chột dạ, nhưng lúc này không thể nào tỏ ra yếu thế được, cho nên liền giận dữ giật lấy que thịt còn lại, đem cả hai que thịt lên ăn một cách ngấu nghiến, thậm chí còn cố ý ở trước mặt biểu lộ ra dáng vẻ rất là hưởng thụ.

Nàng thấy như vậy, trong lòng hơi có chút giật mình, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ chỉ là hiểu lầm thôi sao?"

Nhưng nàng làm sao biết được, lúc này Trần Vũ đang khóc mà không ra nước mắt. Trên xiên thịt mà hắn đưa cho nàng đã được tẩm rất nhiều ớt cay, ăn vào mà như muốn xé họng xé ruột. Thế nhưng hắn lại không thể nào há miệng ra hít hà, lại chẳng dám ở trước mặt nàng tỏ ra nhăn nhó khó chịu, đây chính là cực hình a!

Nhìn một hồi, thấy hắn quả thật là không có việc gì, nàng mới chậm rãi đi tới bếp lửa, muốn đem một xiên thịt xuống ăn cho đỡ đói. Thế nhưng lúc này Trần Vũ lại thẹn quá hóa giận, hắn đem toàn bộ xiên thịt gom hết một chỗ, trực tiếp nắm lấy trên tay, một bên vừa cắn xé vừa nhìn nàng với vẻ mặt cực kỳ đắc ý: "Thế nào, chẳng phải vừa rồi còn nghi ngờ ta hay sao? Bây giờ muốn ăn, ngươi đừng có mơ!"

Hắn nói xong lại "phi phi" một trận, đem toàn bộ xiên thịt trên tay nhiễm lên một tầng nước bọt, vẻ mặt còn vô cùng đắc ý.

"Ngươi…" Nhìn thấy dáng vẻ lưu mạnh của hắn, nàng giận đến tím mặt. Thế nhưng lúc này nàng cũng không thể xông lên giành lấy thịt nướng đã "tẩm" nước bọt của hắn mà ăn được.

Tức giận một hồi, nàng liền xoay người quay lại chỗ cũ, xem như không còn nhìn thấy hắn nữa.

"Hừ!" Trần Vũ chỉ hừ lên một tiếng, sau đó cũng không có để ý đến nàng, tiếp tục ăn thịt nướng trên tay.

Mà lúc này, ở một chỗ cách hai người chừng mấy trăm thước, có một gã áo đen không ngừng trừng to hai mắt lên nhìn lấy cảnh này. Nữ sát thủ máu lạnh vô tình như nàng, vậy mà lại hờn giỗi như một tiểu nữ nhân, chuyện này thật sự là không thể nào tin được. Chẳng lẽ, những biểu hiện trước đó của nàng đều chỉ là giả dối thôi sao?

"Tiện nhân!" Tên áo đen tức giận trong lòng mắng to một tiếng, sau đó lại tiếp tục ẩn nấp, tiềm hành về phía bên này.