Chương 2: Lên Thuyền

Thiên Nam Truyền Thuyết

Chương 2: Lên Thuyền

Khi Thiên Nam tỉnh dậy trời đã sẫm tối, trong miệng hắn lúc này đang ngậm một thứ gì đó mềm và nhão, từ đó chảy ra thứ chất lỏng dị dị nào đó tuồn vào cuống họng, xoa dịu cơn đói đang hoành hành trong cơ thể.

"Hơ...hơ...", Thiên Nam lờ mờ mở mắt. Trong gian phòng đậm mùi gỗ mục, dưới ánh đèn dầu loe loét, đập vào mắt hắn là người phụ nữ cơ bắp lực lưỡng, ánh đèn ẩn hiện như tô điểm thêm thớ cơ cuồn cuộn bên bắp vai, phối hợp với gương mặt bí ngô và bờ môi vĩ đại của người phụ nữ làm tâm hồn non nớt của hắn như muốn lặng đi, có thứ gì đó chặn ngay cổ họng không cho hắn hét được.

Hai mắt tròn xoe thao láo, gương mặt bụ bẩm đáng yêu đến cực điểm làm người phụ nữ không nhịn được liền chu mỏ ra tặng hắn một nụ hôn nồng cháy giữa trán.

"Không...g.g.g.g.g....", Thiên Nam hét lớn, nước đã vỡ bờ. Tiếng hét của Thiên Nam đánh động những người gần đó, lão già chột mắt cười lên ha hả, lão chộp lấy hắn từ tay người phụ nữ, Thiên Nam có thể thấy rõ hàm răng vàng ố còn lác đác vài cái của lão đang ngày càng sát mặt mình, và rồi chuyện gì đến đã đến, hàng chục nụ hôn nối tiếp nhau thân ái chạm mặt hắn.

Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, ảo tưởng mỹ nữ của hắn phút chốc tan thành mây khói. "Ca hận...", ngoài nghiến răng nghiến lợi trong lòng thì Thiên Nam không thể làm gì khác, điều an ủi duy nhất là hắn ít ra còn sống.

"Ha ha...không ngờ lão già ta giờ phút này lại có người nối dõi đấy...dù rằng nó không phải con ruột.", lão Hùng cười híp mắt, đối với lão, thu nhập chuyến đi này tuyệt đối đáng giá.

"Vậy ta sẽ là cha nuôi của nó.", người đàn ông tên Phong cười xòa, ông ta nhấc tấm thẻ bài trên ngực Thiên Nam, lẩm bẩm rất nhỏ, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.

"Chúc mừng lão. Tiện thể không nên để nó như vầy, ta nghĩ lão nên đưa nó cho người khác chăm sóc, như vầy đi. Ta đây có chút kinh nghiệm về nuôi con nên tạm thời ta sẽ giữ nó hộ lão, đến thời điểm thích hợp ta sẽ trả, ý lão thế nào?", Phong nhìn lão Hùng nói.

"Không dám làm phiền ông đâu, lão già này vẫn còn minh mẫn lắm. Nếu có thì chắc chắn ta sẽ nhờ người khác chứ không nhờ ông, chuyện của ông thì ta có nghe nhưng nếu bắt ta đưa nó cho ông thì không thể.", lão Hùng híp mắt trả lời.

"Hai gã đàn ông các người nói gì thế? Việc nuôi con là dành cho phụ nữ chúng ta, nó phải được lớn lên trong vòng tay của người phụ nữ xinh đẹp như ta đây, huống chi ta đây đã từng có con nên nếu nói về kinh nghiệm thì hai người còn xa tít mới bằng.", người phụ nữ vừa cho Thiên Nam bú, nói chen vào.

Dù không hiểu được một hai nhưng với trí tưởng tượng của mình, không khó để hắn biết ba người này đang tranh nhau nuôi hắn. Thiên Nam nhìn ngó khắp nơi tìm cứu tinh nhưng vô vọng, đúng lúc này thì cánh cửa mở ra.

Bước vào là người con gái trong bộ da thú bikini nóng bỏng, trông cô nàng này làm Thiên Nam liên tưởng tới nhân vật Nel trong Bleach, hắn gào lên sung sướng trong lòng: "ngự tỷ của lòng anh đây rồi, đến đây đi, cứu anh khỏi vòng vây sặc mùi thuốc súng này."

"Thuyền trưởng, các vị thủy thủ. Mời mọi người dùng bữa.", thiếu nữ khom người xuống nói, giọng điệu nhu nhược, dễ thương làm người ta chỉ muốn che chở trong lòng.

"Wow...đến cả giọng nói cũng tuyệt hảo như vầy, ánh sáng ở cuối con đường trong truyền thuyết là đây sao?", Thiên Nam òa lên sung sướng.

Lão Hùng nghệch mặt ra nhìn hắn khó hiểu: "Thằng nhóc khoái con nhỏ này sao? không được, ta nhất định phải rèn dũa nó từ nhỏ mới được. Không thể để sở thích của nó lệch lạc đi được, như vầy thì sau này ta biết nhìn mặt ai."

Người phụ nữ đô con cũng gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, phụ nữ là phải biết ăn to nói lớn, cơ bắp nở nang, bầu ngực phải bự, đi đứng phải uy nghi bệ vệ chứ đâu như cái thứ thoái hóa này, ăn nói khép nép, người cứ như con mắm, đã thế cả cơ thể không có chút cơ bắp nào, người như cô ta là nỗi nhục của nữ giới chúng ta. Thuyền trưởng nhận cô ta làm đầu bếp trên tàu là may mắn lắm rồi."

Quả thật nhìn chênh lệch kích cỡ giữa thiếu nữ và người phụ nữ này cực lớn, nhìn nàng tương đương một cô gái Trái Đất bình thường, Thiên Nam đã từng một thời soi gái, nhìn qua là cậu biết số đo ba vòng của cô gái này, lần lượt là: 90,60,90.

Còn nếu đem so sánh với người phụ nữ đô con kia chẳng khác gì so người với khỉ đột cả. Vòng một cô ta theo tính toán của hắn chắc 130 là ít, vòng hai khoảng 90 còn vòng ba tầm 120, chiều cao nếu tính bằng mét thì khoảng 2m2, quá ư là khổng lồ.

"Thôi đi Tiên Nhi, cô ấy bị như vậy là bất hạnh lắm rồi, cô đừng xát thêm muối vào cô ấy nữa.", Phong nói bằng giọng từ tốn, ông ta lấy chiếc khay từ tay thiếu nữ sau đó ra lệnh cho nàng đi ra ngoài.

Người phụ nữ bĩu môi ngồi xuống cằn nhằn: "nếu không phải tay nghề nấu ăn của cô ta không tồi thì còn lâu tôi mới nhìn mặt cô ta.", nói thế nhưng cô ta vẫn nhanh nhẹn lấy một dĩa thức ăn trong cái khay Phong cầm, mồm nhai liên tục.

"Ta đang ăn cơm, im cái mồm vào.", lão Hùng lên tiếng quở trách. Lão lấy phần của mình, số còn lại lão phân phát cho những thủy thủ còn lại, mắt không quên lườm Tiên Nhi một cái.

"Tôi im là được chứ gì.", Tiên Nhi chép miệng nói.

Thiên Nam nhìn mấy người này ăn mà trợn mắt, mấy gã đàn ông còn từ tốn một chút trong khi người phụ nữ kia không dùng muỗng mà lấy tay bốc từng nắm lớn thức ăn trộn với cơm bỏ vào mồm, bộ dáng nhanh nhạy như đã thành thói quen, Thiên Nam tự hỏi liệu bà ta có biết chữ ngượng đánh vần thế nào hay không?

Khi đang xách ca nước uống ừng ực vào mồm, bà ta vô tình nhìn sang Thiên Nam, thấy hắn đang trợn mắt nhìn mình. Bàn tay đầy dầu mở định chộp lấy làm Thiên Nam sợ tái mặt, cũng may lão già kia can thiệp kịp thời, lão hét to một tiếng, lát sau thiếu nữ mang bikini da thú kia chạy vào, nàng ta nhìn Thiên Nam một lượt rồi theo lệnh lão già mang hắn ra ngoài.

"Thật đáng sợ.", Thiên Nam thầm hô trong lòng, hắn hiện tại chỉ mong rằng không rơi vào tay ba người kia, đặc biệt là người phụ nữ.

Ngước lên nhìn nữ thần trong lòng, đôi mắt to tròn đen láy nhìn chằm chằm làm thiếu nữ nhịn không được hôn hắn một cái.

"Thật mềm, thật ấm và thật tuyệt.", cảm giác so với mấy người kia là một trời một vực, nếu có thể thì hắn muốn mình sẽ mãi ở bên thiếu nữ này, mặt trời của hắn.

Thiếu nữ bồng hắn qua một gian phòng nhỏ hẹp mà tươm tất. Nàng đặt hắn lên đùi, hai tay vuốt nhẹ đôi má bụ bẩm, rồi ôm chầm vào lòng, mùi hương thoang thoảng tựa cỏ dại từ nàng phát ra làm hắn ngây ngất, có điều cái cơ thể này vẫn chưa nâng cấp để chức năng cao cấp kia xuất hiện.

Cảm nhận sự quan tâm, âu yếm từ người con gái lạ mặt làm Thiên Nam cảm động, hắn tự áy náy lương tâm của mình, rằng mình không còn thuần khiết như trẻ thơ nữa.

Kể từ ngày đầu tiên đến thế giới này thì đêm nay với Thiên Nam là đêm đẹp nhất, hắn được nằm trong vòng tay mỹ nhân, được ngậm bầu ngực căng mọng dù không có chút sữa nào, điều đó làm Thiên Nam nhận ra rằng, thân xác học sinh mà tâm hồn phụ huynh thật không ổn chút nào.

Không biết có phải do mơ hay không, trong lúc mơ màng, Thiên Nam nhận thấy quanh mình tồn tai rất nhiều điểm sáng. Trong vô thức, hắn dẫn dắt chúng tiến nhập vào cơ thể mình, lúc đầu hơi đau nhưng càng về sau càng thoải mái, khiến hắn không tự chủ mà muốn hấp thu thật nhiều.

Nếu mấy người trong thủy thủ đoàn mà có mặt lúc này hẳn sẽ hoảng hồn bởi một cảnh tượng không nên tồn tại trong tâm thức họ lại đang diễn ra trên chính con tàu.

Bao phủ quanh cơ thể hắn là hai màu sắc, phân biệt là trắng và đen rõ nét, một phần trong đó đang thuyên chuyển qua cơ thể người con gái, nó dày đặc đến mức quấn hai người lại thành chiếc kén.

Hai lực lượng hắc ám và quang minh nồng đậm lưu chuyển trong phòng, dần dần tụ lại trước trán hắn một án ký lưỡng sắc mờ nhạt, nếu không nhìn thật kỹ thì rất khó phát hiện ra.

Trong linh hồn hắn cũng diễn ra tình huống tương tự, nó phân hóa thành hai mảng đối lập nhau, một thế giới chỉ tồn tại hai màu đen trắng, được kết nối với nhau bằng sợi dây xiềng xích khổng lồ.

Cũng trong đêm đó, Thiên Nam mơ một giấc kỳ lạ. Trong thương khung, cánh chim vĩ ngạn màu lục bảo vươn cánh lên thẳng cửu thiên, không từ ngữ nào có thể diễn tả vẻ đẹp vương giả của nó.

Hắn cứ thế chạy theo, chạy theo, chạy theo mãi cho tới một ngày.

Nét cao quí thánh khiết đã không còn, trong đôi con ngươi pha lê đầy vết rạn là nỗi bi thống vô hạn, từng giọt tinh huyết nhuộm đỏ tựa ánh chiều tà rơi lả tả trong không gian đen kịt.

Đứng dưới chân trời, Thiên Nam mê đắm bởi nét đẹp thê mỹ khi một sinh mệnh cao quí vẫn lạc, tuy không hiểu sao nhìn vào đôi mắt ấy, hắn lại cảm thấy nỗi buồn khôn tả của chủ nhân chúng, nhìn vào đó mà như chính cánh chim đang nhìn hắn, Thiên Nam chắc chắn nó đang nhìn hắn.

"Là hy vọng sao?", Thiên Nam thì thầm tự hỏi, hắn như quên hết mọi chuyện khi nhìn vào đôi mắt ấy cho đến khi nó vỡ vụn thành từng mảnh như bề mặt thủy tinh.

Két!...

Cánh cửa nặng nề mở ra cho dù người mở cửa đã cố gắng mở nhẹ hết mức có thể. Đang nằm mơ mộng thì trời đất bổng cuồng quay, đập vào mặt Thiên Nam lại là nụ hôn nồng cháy của lão già chột mắt, lão cười lên hí hửng bế hắn chạy lên đứng trước mui thuyền.

"Từ Thiên Đường đến Địa Ngục ngắn thế là cùng.", Thiên Nam thầm bi ai cho số phận. Hắn chưa chuẩn bị tinh thần tiếp nhận thì ác mộng tập hai đập tới, người phụ nữ đô con tối qua ôm hắn nhét vào ba lô vải sau lưng, chỉ để hở tứ chi ra ngoài.

"Thôi xong." Thiên Nam nhắm mắt lại nhìn biển xanh đập thẳng vào mặt, "đừng nói bà ta bắt ta tập bơi đấy chứ? Mẹ ơi, ta chỉ tầm một đến hai tuổi mà thôi, có cần ác đến vậy không?", rất nhanh hắn nhận được câu trả lời.

"Đời không như mơ.", Thiên Nam bi ai mà nhắm mắt lại.

Chương cũ hơn