Chương 7: Vô Đề

Thiên Hạ Bá Vương Tông

Chương 7: Vô Đề

"Tiểu nhị tính tiền!"

Mạc Thần hô một tiếng rồi lấy từ trong túi vải ra hai hạ phẩm linh tệ đặt trên bàn, cùng Tiểu Hoa rời khỏi. Thế nhưng còn chưa bước được vài bước đã bị tiểu nhị gọi lại

"Quan khách xin chờ một chút!"

Mạc Thần nhìn cũng không thèm nhìn lại, trực tiếp đáp

"Không cần trả lại!"

Lời vừa dứt, cước bộ của Mạc Thần liền tăng lên trong chớp mắt đã cùng Tiểu Hoa biến mất bỏ lại bộ dáng ngẩn ngơ của tiểu nhị. Quán trà của hắn rõ ràng đề ba linh tệ hạ phẩm một ấm trà. Vô sỉ! Mạc Thần hắn đúng là mặt dày!

Bất quá hắn trước bị người hãm hại đẩy xuống vực mạng lớn không chết, trên người không có một đồng, trước lúc lên đường Trúc lão vơ vét toàn bộ tài sản Ngạo Thiên

Tông cũng chỉ có thể đưa hắn hai mươi linh tệ hạ phẩm. Không mặt dày không được a.
Đi dạo một hồi, cuối cùng cả hai chọn một nhà trọ lớn nhất trong thành. Bước chân vào quán trọ, Mạc Thần lớn tiếng hỏi

"Bà chủ, còn phòng tốt không?"

Bà chủ nhìn qua y phục của hai người liền nghĩ có cá lớn, bộ dạng tươi cười đi tới

"Mời thiếu gia theo ta"

Bà chủ dẫn Mạc Thần đi qua một lượt những căn phòng thượng hạng nhưng hắn vẫn cứ lắc đầu chê bai

"Mấy căn phòng này bày trí quá kém, thiếu gia không vừa mắt"

Bà chủ suy nghĩ một hồi liền dẫn bọn họ tham quan hết các căn phòng còn trống thế nhưng không có căn phòng nào khiến hắn ưng ý. Cuối cùng dừng lại tại một căn phòng tồi tàn cũ nát nhất, lúc này hắn mới cười nói

"Căn phòng này rất tốt, rất tự nhiên, rất mộc mạc mà hoang sơ, tốt, rất có phong cách ta thích!"

Tự nhiên cái con mẹ nó, căn phòng tồi tàn nấm mốc mọc đầy, mạng nhện bao phủ cùng bụi bặm, cái này còn tính rất có phong cách sao?

Bà chủ mắng thầm một hồi, tiểu tử này như vậy chính là ăn mày giả đại gia hại bà tốn bao công sức nịnh nọt hắn còn mất công dẫn hắn đi một vòng. Cố nén tức giận, bà chủ nói

"Phòng đã cũ, cả ăn uống tại đây tổng cộng hai mươi lăm linh thạch hạ phẩm một ngày, phải trả tiền trước"

Mạc Thần quay về phía bà chủ, bộ dáng vô cùng nghiêm túc

"Bà chủ, rửa bát trừ tiền phòng có được không?"

Bộ dáng của bà chủ lúc này chính là không còn từ gì diễn tả, tên này không có tiền mà cũng dám tới nhà trọ lớn nhất Kiếm Phong Thành mướn phòng, lại xin rửa bát thuê trừ tiền phòng. Mặt dày! Siêu cấp mặt dày a!

Phòng căn bản xuống cấp hết mức nên cũng không có ai thuê, vừa hay thiếu một người rửa bát, bà chủ liền đồng ý với hắn.

Mạc Thần vừa đàm phán xong với bà chủ thì thấy bộ dáng lưỡng lự không giám vào trong của Tiểu Hoa. Tiểu Hoa nhìn vào phòng, toàn thân có chút run run

"Chủ nhân, phòng này ta cảm thấy tồi tàn đến mức sinh ra tà khí!"

Mạc Thần thở dài một tiếng tiến tới xoa đầu Tiểu Hoa

"Có chỗ ở là tốt rồi!"

Trên bất kì hành tinh nào, không có tiền chính là bất hạnh. Còn nhớ tới tại địa cầu người ta hay có một câu một túp lều tranh hai trái tim vàng thế nhưng khi tiền mua gạo cũng không có nổi thì tim liền lập tức hết vàng.

Thấy tâm tư của Tiểu Hoa có chút không được vui, Mạc Thần liền cười nói

« Buồn gì chứ, bổn thiếu gia dẫn ngươi đi mua y phục cải thiện tâm tình »
Nghe thấy Mạc Thần nói vậy, Tiểu Hoa có chút vui mừng, không ngờ chủ nhân lại quan tâm nàng như vậy.

Mạc Thần dẫn Tiểu Hoa vào trong một hàng quần áo, hắn nói

« Hiện tại mua cho ta không có nhiều tiền nên chỉ có thể mua cho ngươi những thứ quần áo rẻ tiền, ngươi sẽ không chê bai chủ nhân này chứ? »

Nghe được những lời kia của Mạc Thần, Tiểu Hoa trong lòng có chút ấm áp. Nàng quan sát một hồi rồi chọn lấy một bộ y phục trong số những bộ rẻ nhất cầm vào thử.
Sau khi thử xong liền vô cùng ưng ý, tâm trạng cũng tốt hơn chạy ra bên ngoài khoe với Mạc Thần

« Chủ nhân thấy ta thế nào? »

« Rất đẹp! » - nhìn ngắm một hồi, Mạc Thần đáp

Nếu nói một cách công bằng Tiểu Hoa là một thiếu nữ xinh đẹp vô cùng, cả Kiếm Phong Thành này chắc cũng chỉ có vài người có thể sánh được với nàng, nên cho dù mặc lên mình bộ y phục rẻ tiền này vẻ đẹp của nàng vẫn triệt để không bị giảm bớt chút nào.

« Ông chủ, ta lấy bộ này! »

Ông chủ gật đầu lấy từ trong túi vải ra hai mươi hạ phẩm kim tệ đưa cho Mạc Thần. Hành động này của hai người khiến Tiểu Hoa có chút không hiểu, vì sao ông chủ lại trả lại tiền cho chủ nhân nàng chứ không phải chủ nhân nàng đưa tiền cho ông chủ?

« Tiểu Hoa, chúng ta đi thôi! »

Đi? Nàng còn chưa kịp lấy bộ y phục vừa thay ra của mình. Tiểu Hoa vội vàng nói

« Chủ nhân đợi chút, y phục thay ra ta chưa lấy! »

Mạc Thần không quay lại, thản nhiên đáp

« Không cần lấy, ta bán rồi! »

Giờ thì rổ cuộc nàng cũng đã hiểu ra mọi chuyện. Vô sỉ! Đem y phục của nàng bán đi, mua cho nàng y phục mới rẻ tiền để có lãi. Mạc Thần hắn chính là siêu cấp vô sỉ! Nghĩ đến có ngày hắn đem nàng bán đi cũng có thể. Nghĩ đến đây Tiểu Hoa liền rùng mình.