Chương 13: Cốt Long Phượng Trâm

Thiên Hạ Bá Vương Tông

Chương 13: Cốt Long Phượng Trâm

Câu trả lời của Lưu Thiên Hương khiến mọi người trong gian phòng đều kinh ngạc, bao gồm cả Mạc Thần cũng không ngoại lệ. Tuy trong lòng kinh ngạc không thôi thế nhưng vẻ bề ngoài hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh như thể đoán trước nàng sẽ đồng ý điều kiện của mình.

Không ngờ nàng lại đồng ý!

Mạc Thần trong lòng xuất hiện rất nhiều loại cảm xúc, vui mừng, lo lắng sau khi nàng biết mình bị hắn lừa thế nào, nếu như Viêm Ngọc biết được tin tức này thì sẽ cảm thấy thế nào đây?

Nam nhi làm đại sự không nên để ý quá nhiều đến nữ nhi!
Muốn Ngạo Thiên Tông có một tia khởi sắc vậy thì hắn phải đánh cược, cái giá hắn bỏ ra để đánh cược là không nhỏ, sau khi lừa gạt Lưu Thiên Hương kéo theo Lưu gia vào thì cái giá bỏ ra lại càng nhiều hơn. Nếu như đại sự không thành vậy thì hắn chỉ còn cái chết.

Ván cờ này không phải là một ván cờ nhỏ, nó nắm giữ rất nhiều sinh mạng, từng nước đi Mạc Thần đều phải tính toán thật kỹ. Người xưa có câu "Sai một li đi một dặm", câu nói này Mạc Thần luôn ghi nhớ trong lòng, cố gắng không phạm phải sai lầm.
Mạc Thần nói

_Nếu như Lưu hội chủ đã đồng ý với điều kiện ta đưa ra, vậy thì ta sẽ nói ra phương thức
giải quyết phiền muộn trong lòng hội chủ. Chỉ có điều trước khi ta nói ra kế hoạch của mình, ta muốn ta và nàng cùng lập lời thề phu thê.

Lưu Thiên Hương là người thông minh, thấy Mạc Thần gấp gáp muốn lập lời thề phu thê với mình tất nhiên nhận ra trong chuyện này hắn có bí mật lừa nàng. Nàng cười xinh đẹp nói

_Mạc công tử đừng quên trao đổi của chúng ta. Ta nói là nếu như công tử có thể xóa sổ được Thiên Phụng Tông thì ta sẽ gả cho công tử làm tiểu thiếp. Nếu như công tử không nói rõ kế hoạch của mình, thì ta sẽ không lập lời thề phu thê với công tử. Không lẽ công tử muốn lừa cưới ta sao?

Mạc Thần suy nghĩ một chút, hắn muốn lừa Lưu Thiên Hương không dễ như vậy bởi nàng không phải dạng phụ nữ não nhỏ ngực lớn.

Lục tìm trong nhẫn không gian một hồi, cuối cùng lấy ra một cây trâm màu trắng, một đầu trâm có trạm khắc hình con phượng hoàng đang giang cánh.
Cây trâm vừa xuất thế đã khiến nhiệt độ Kiếm Phong Thành trở nên lạnh giá, tuyết rơi giữa mùa hè khiến toàn bộ các mặt sông mặt hồ hay những con suối đều bị đóng băng. Khu vực lạnh nhất chính là trong gian phòng mà Mạc Thần đang ngồi.
Những người có cảnh giới đều vận khí hộ thể, hai nha hoàn đứng ở trong phòng không có tu luyện nên bị đóng băng mà chết.

Một màn vừa rồi đủ có thể thấy được uy lực của cây trâm này bá đạo cỡ nào. Vừa rồi cây trâm này chỉ ở dạng chưa có linh khí, giống như một cái vỏ rỗng mà đã có uy lực như vậy, không biết truyền linh lực vào cây trâm sẽ bá đạo đến cỡ nào.

Mạc Thần đặt cây trâm lên bàn, bàn lập tức bị đóng băng một lớp dày. Hắn giải thích

_Đây là Thần Khí có tên là Cốt Long Phượng Trâm. Cây trâm này được làm từ xương và máu của một con Băng Long đã đạt tới cấp độ Thần Cấp, luyện hóa bốn ngàn chín trăm năm do năm đời luyện khí sư tuyệt thế thay phiên nhau luyện thành. Ta cảm thấy cây trâm này rất hợp với nàng nên muốn dùng làm tín vật trong lễ lập lời thề phu thê với nàng.

Thần Khí a! Một món thần khí ngay trước mắt lại còn là của nàng sau khi lập lời thề phu thê, ý nghĩ này làm cho trong lòng nàng sướng đến phát điên. Cả đời nàng nào dám mơ sẽ được nhìn thấy một món thần khí, lại càng không dám mơ tới sở hữu một món thần khí của riêng mình.

Lưu Thiên Hương dù sao cũng mới chỉ mười bảy tuổi, tuy so với những thiếu nữ cùng trang lứa thì trưởng thành hơn rất nhiều thế nhưng nhìn thấy cây trâm trước mắt lại không thể kiềm chế trực tiếp cầm cây trâm lên ôm vào lòng như ôm bảo bối.
Thấy bộ dáng này của nàng Mạc Thần không khỏi buồn cười, nhìn nàng thật giống như một đứa trẻ ôm khư khư lấy cây kẹo trong lòng sợ rằng nó sẽ biến mất vậy.

Tuy bộ dạng của nàng như vậy thế nhưng Mạc Thần lại không hề coi thường nàng, hắn rất hiểu cảm giác của nàng, trên đời này làm gì có người nào biết mình vừa mới có được một món thần khí mà không giống bộ dáng của nàng bây giờ chứ.

Chỉ có riêng Mạc Thần hắn là khác người, đối với hắn mà nói Thần Khí cũng chỉ như mấy món đồ chơi, đợi đến khi hắn đủ cảnh giới cũng có thể rèn ra vài thanh thần khí.

Lúc trước Lưu Thiên Hương còn nghi ngờ Mạc Thần thế nhưng giờ phút này nàng lại tin tưởng chắc chắn Mạc Thần có thể xóa sổ Thiên Hạc Tông, hơn nữa gả cho một người có thể lấy thần khí ra tặng cho người khác như vậy có thể nói người này trong mắt thần khí cũng không phải là thứ gì đó quá quý giá với hắn. Nàng có linh cảm hắn có một đại bí mật, điều này lại càng khiến nàng tò mò, muốn hiểu hơn về hắn.

Lập lời thề phu thê về cơ bản thì vái trời vái đất như lễ thành thân, chỉ có điều phải lập quỷ thệ suốt đời thủy chung không được phản bội, nếu không linh hồn sẽ bị quỷ hóa, trở thành tay sai cho ma quỷ.

Sau khi tiến hành xong thề nguyện phu thê, Lưu Thiên Hương tiến hành làm cho Cốt Long Phượng Trâm nhận chủ bằng cách vẽ ra trận pháp khế ước, dung nhập máu của nàng vào bên trong cây trâm.

Sau khi nhận chủ, Cốt Long Phượng Trâm thu hồi toàn bộ hàn khí biến trở thành một cây trâm ngọc bình thường được Lưu Thiên Hương cài ở trên đầu.

Mọi chuyện đều đã an bài xong, lời thề cũng đã lập, Mạc Thần không còn phải giấu giếm nữa mà bắt đầu bàn chuyện.

_Ta biết sự thật này rất khó tin nhưng những linh phù kia thực sự do ta vẽ.
Biết lời nói của mình khó có thể làm cho người khác tin nên hắn lấy ra một tờ giấy dùng để vẽ linh phù, sau đó lấy bút lông ra vẽ phù văn. Phù văn so với trên những tấm linh phù kia giống nhau như đúc khiến cho Cao Trung Nhân cùng Lưu Thiên Hương không khỏi giật mình.

_Cách vẽ linh phù này là do ta tại mật đạo của Ngạo Thiên Tông lĩnh ngộ được.
Hắn buộc phải nói dối như vậy nếu không đem chuyện hắn xuyên không tới đây, trước đây thế giới này chỉ là game, mà hắn thì rảnh rỗi chức nghiệp nào cũng luyện qua cho nên cái gì cũng biết, nếu nói thế thì đám người kia đem hắn lên bàn thờ thắp hương cúng luôn cũng không biết chừng.

_Không chỉ có linh phù mà cả luyện dược hay chế tạo ra binh khí ta đều hết sức thuần thục.

Mạc Thần kêu người mang lên một bình linh dịch phẩm chất bất kì. Sau khi linh dịch được đem lên thì Mạc Thần lập tức mở lắp ra ngửi ngửi rồi nhận xét

_Bình linh dịch này theo như ta đoán thì chính là Phục Linh Dịch, thế nhưng Phục Linh Dịch vốn có màu xanh lam, mùi hương có phần hơi khai một chút. Bình linh dịch này theo ta đánh giá chỉ là hàng phế phẩm!

Phục Linh Dịch chính là nhị phẩm linh dịch có công dụng hồi phục toàn bộ linh lực tiêu hao chỉ trong mười canh giờ. Đây là loại linh dịch tuy chỉ nhị phẩm nhưng giá cả ngang với tam phẩm, ngay cả võ giả thuộc cảnh giới Võ Sư đều rất xem trọng nó, bình linh dịch đưa cho Mạc Thần là một bình chất lượng tốt nhất vậy mà hắn nói chỉ là phế phẩm?
Thấy đám người thương hội không phục, Mạc Thần lấy ra một tờ giấy viết viết một hồi, viết xong hắn đưa tờ giấy cho Lưu Thiên Hương rồi nói

_Dược liệu trong quá trình sinh trưởng không khỏi bị nhiễm tạp chất, người luyện ra bình linh dịch này trước khi luyện không tẩy rửa tạp chất trong dược liệu khiến cho dược liệu sau khi luyện chế xong chất lượng rất kém. Nàng hãy luyện dược theo phương thức mà ta đã ghi ra giấy, ta đảm bảo hiệu quả sẽ vượt xa nàng tưởng tượng.

Cầm tờ giấy trong tay đọc qua một hồi, Lưu Thiên Hương càng đọc càng thấy phương pháp luyện dược này rất có tính thuyết phục. Một đạo lí cơ bản giống như nấu canh rau thì trước tiên phải rửa rau, muốn luyện dược thì trước tiên phải tiêu hủy tạp chất trong dược liệu, vậy mà gần một triệu năm qua không có ai nghĩ ra.

Lưu Thiên Hương đích thân xuống khu vực luyện dược, theo sau là đám người Mạc Thần. Theo sự chỉ dạy của Mạc Thần, Lưu Thiên Hương bắt đầu tiến hành luyện chế Phục Linh Dịch.