Chương 99: Tiến vào Xích Hồ Thành
Nàng… vừa nói cái gì? Thượng Cổ Chi Linh đem tài bảo đều mang đi? Hắn đây là… bị bán?!
"Có phải là ký kết khế ước cũng là hắn bảo ngươi làm?". Lạc Cảnh Thiên ánh mắt khó coi nhìn nàng hỏi.
"Đúng thế".
Lạc Cảnh Thiên lúc này xem như triệt để hiểu.
Hắn là thật bị bán.
Thần mẹ nó có thể không cần hai bên đồng ý có thể ký kết khế ước. Thượng Cổ Chi Linh là hắn cộng sinh sinh vật. Trên ý nghĩa nào đó tới nói, nó hoàn toàn có thể đại biểu hắn ký kết loại khế ước này.
Lạc Cảnh Thiên bất lực đỡ trán, mẹ nó đây không phải là hố hắn sao? Hắn thừa nhân, nữ nhân này thực lực rất mạnh, người cũng rất xinh đẹp. Nhưng mẹ nó hắn cũng không phải là kiểu người không có nữ nhân liền sống không được.
Cần thiết như thế sao?!
Ngươi muốn lười biếng liền nói, cần thiết cho ta một quả bom hẹn giờ thế này sao?!
Không sai, Lạc Thiên Y chính là một quả bom hẹn giờ, chưa nói tới nàng là nửa người nửa yêu, vấn đề quan trọng nhất chính là, nàng giết người nhiều lắm.
Hắn cũng không phải chán ghét nàng, chẳng qua hắn cực kỳ ghét phiền phức.
Ai biết được có ngày có người nhảy ra muốn giết nàng, sau đó thấy hắn liền đem hắn thành đồng lõa? Ai biết được nàng trước kia giết qua những người nào? Ngay cả đồ vật của Ô Dạ đế quốc hoàng thất nàng còn dám cướp, hắn mới không tin nàng chưa từng chọc phải người nào không nên chọc.
Mấu chốt nhất là, hiện tại nàng bị Thượng Cổ Chi Linh lắc lư không thấy trời đất, hắn dù nói ra sự thật cũng sẽ bị nàng cưỡng ép biến thành hắn muốn đem nàng bỏ lại.
Lạc Thiên Y ở một bên lén lút nhìn lấy Lạc Cảnh Thiên.
Kỳ thật, nàng là có đem một ít chuyện dấu đi. Đại loại như ngày đó tại sa mạc, chính nàng là người khống chế ảo ảnh kia. Cũng như trong ngục giam, chính nàng là người cùng hắn nói chuyện, mà không phải cái ý thức kia.
Mặc dù ý thức nàng là không cách nào phản kháng, cũng rất yếu ớt, nhưng là cái ý thức kia trong một ngày sẽ có một đoạn thời gian ngắn đi hấp thu máu huyết của tù nhân, mà nàng cũng lợi dụng lúc này nhảy ra ngoài một chút.
Hơn nữa, nàng còn âm thầm khống chế ảo ảnh tấn công một số người có thân phận lớn, chính là để gây lên người khác chú ý, sau đó để những người đó tấn công lên đây.
Đáng tiếc chính là, nàng làm rất nhiều, cố gắng bỏ ra cũng rất lớn, nhưng là khi ý thức kia tỉnh lại, nó liền nhẹ nhõm giải quyết những người tiến công. Đồng thời còn đem bắt lấy một số người nuôi nhốt trong nhà lao để ban thân sử dụng.
Hơn nữa, ngày đó nàng nhảy ra, bị ý thức kia phát hiện, sau đó nó liền bắt đầu đối với ý thức nàng thôn phệ.
Mà ngày đó, cũng chính là nàng đem mảnh băng cắm vào người Lạc Cảnh Thiên để lấy máu, bởi vì nàng cần năng lượng để cùng ý thức kia chiến đấu. Đáng tiếc một chút tác dụng cuxnng không có. Mà ngay lúc mấu chốt nhất, Thượng Cổ Chi Linh nhảy ra đem ý thức kia diệt trừ, nàng cũng đạt được chân chính tự do.
Cũng bởi vì thế, nàng đối với Lạc Cảnh Thiên mang cảm kích rất lớn, chưa nói tới thứ khác, chỉ riêng máu của hắn có thể giúp nàng củng cố rất lớn sinh mệnh lực.
Ý thức kia thời gian dài chiếm đóng cơ thể nàng khiến cho nàng cùng bản thể mất đi liên hệ, mà nhờ vào máu của Lạc Cảnh Thiên, mối liên hệ này mới đang dần dần liên kết lại.
Nói theo cách khác, nếu không có máu của Lạc Cảnh Thiên, nàng chắc chắn sẽ chết. Cơ thể nàng mất đi ý thức, sinh mệnh lực cũng sẽ dần mất đi. Mà Lạc Cảnh Thiên chính là người cứu vớt nàng.
Thượng Cổ Chi Linh, nói cho cùng cũng chỉ là người dẫn dắt mà thôi.
Nếu Lạc Cảnh Thiên biết ý nghĩ của nàng. Chắc chắn sẽ quát lên: ngươi là xem ta trở thành bình dinh dưỡng tốt a.
Mặc kệ nàng lý do nhiều hơn nữa, đối với hắn tốt hơn nữa, cũng không xóa đi được việc nàng cần hút máu của hắn.
Nói như thế có vẻ không chuẩn xác, nhưng Lạc Cảnh Thiên nếu biết được ý nghĩ của nàng chắc chắn sẽ nói như thế. Dù sao hắn đối với Lạc Thiên Y không có phản cảm gì, nhưng chỉ nhìn thấy nàng hắn liền nghĩ tới Thượng Cổ Chi Linh, nghĩ tới đó hắn liền hận nghiến răng rồi.
"Cái đó…". Lạc Thiên Y do dự một chút, nhỏ giọng nói.
"Chuyện gì?".
"Ngươi sẽ không đuổi ta đi chứ?".
"Ha ha, ngươi cứ nói đi?". Lạc Cảnh Thiên tức giận cười lạnh nói.
Khế ước đã ký kết, ngươi cho rằng thế nào? Ký kết khế ước có bao nhiêu trâu bò hắn là biết. Không phải tùy tiện liền có thể phá giải, hơn nữa còn là Thượng Cổ Chi Linh đứng ra làm. Hắn dù có lòng cũng làm không được.
Nàng đây không phải hỏi câu rất vô nghĩa sao?!
"Ngươi biết đường tới Xích Hồ Thành chứ?". Lạc Cảnh Thiên hỏi.
"Biết, đi về hướng Nam hai ngàn dặm liền tới". Lạc Thiên Y nói.
Lạc Cảnh Thiên nghe thế liền lập tức hướng về phía Nam đi tới. Đi được một đoạn, hắn liền quay đầu nhíu mày nhìn về phía Lạc Thiên Y nói.
"Còn đứng đó làm gì? Mau đi".
Lạc Thiên Y nghe thế, gương mặt nháy mắt liền vui vẻ, tại chỗ nhảy cẫng lên, co chân chạy về phía Lạc Cảnh Thiên.
Mà lúc này, ở một nơi khác…
"Ngươi đâu? Mang đồ ăn lên". Một tên nam tử lớn giọng nói.
"Tới ngay, vị khách quan này, ngươi muốn dùng cái gì?". Một tên nhân viên chạy tới hỏi.
"Một phần Thập Toàn Chân Hương, đùi Kim Vĩ Thú một phần, một phần Mỹ Vị Long Âm cùng một chai rượu đế vương". Nam tử kia nói.
"Cái này… vị khách quan này, đây đều là đỉnh cấp đồ ăn, tốn kim tệ cực lớn. Chỉ sợ…". Tên nhân viên kia hơi do dự rồi nói.
Ầm!
Nam tử kia đặt lên bàn một đống kim phiếu, sau đó thản nhiên nói.
"Tiền ta không thiếu, mang đồ ăn lên".
Nhìn một sấp kim tệ trước mặt, tên nhân viên kia liền ngẩn ra. Con mắt nhất thời trừng lớn.
Kích cỡ này… tất cả đều là kim phiếu một vạn kim tệ? Cái này cũng có hơn ngàn tấm đi?.
Dê béo a.
"Xin ngài đợi trong chốc lát, ta lập tức kêu người đi làm". Tên nhân viên kia cung kính nói, sau đó chạy như bay vào trong.
Nam tử kia trên mặt nở ra nụ cười.
Người này, chính là Thượng Cổ Chi Linh. Mặc dù còn không thể biến hình, nhưng là nó có thể ảo hóa thành hình người, trà trộn vào trong một nhà hàng thật quá đơn giản, trên cái thế giới này, ngoài Lạc Cảnh Thiên ra, cũng không có người có thể nhìn ra ảo ảnh của hắn.
Mà số tiền kia, chính là những gì nó lấy được từ Huyết Sắc Mân Côi, một đống kim phiếu kia cũng chỉ như chín trâu mất một sợi lông mà thôi.
Cảm giác này, thật thoải mái. Khó trách nhân loại lại thích hưởng thụ như vậy, thật sự chính là trên tinh thần thăng hoa a.
Kim tệ, thật là một cái thứ tốt, xem ra sau này có cơ hội lại bán Lạc Cảnh Thiên một lần kiếm lấy kim tệ mới được.
…
Hắt xì.
Vừa đi tới trước cổng thành Xích Hồ Thành, Lạc Cảnh Thiên bỗng nhiên hắt xì một cái, hắn vô thức xoa mũi, bị cảm sao? Không có khả năng, đây là có người nói xấu hắn sao?!
"Ca ca, mau vào nha". Phía trước vang lên âm thanh của Lạc Thiên Y.
Lạc Cảnh Thiên nghe thế, thở dài một cái. Suốt đoạn đường vừa rồi, Lạc Thiên Y đều gọi hắn là ca ca, hắn ép buộc nàng đổi cũng không được.
"Đừng gọi ta ca ca, ta không phải ca ngươi". Lạc Cảnh Thiên mặt đen lại nói.
"Ca ca, ngươi không cần ta nữa sao?". Lạc Thiên Y bỗng nhiên đi tới, cách hắn một mắt, sau đó hốc mắt đỏ bừng nhìn lấy hắn nói.
"Tiểu tử, làm người nên tử tế chút. Muội muội mình cũng bắt nạt?".
"Đúng thế, nhiều xinh đẹp tiểu cô nương a, ngươi làm sao nhẫn tâm? Ngươi lương tâm không đau sao?".
Bên cạnh có vài người thấy thế liền lên tiếng.
Lạc Cảnh Thiên há to miệng, nói không ra lời.
Muội muội? Nàng tuổi tác làm ta tổ tông đều được a. Còn tiểu cô nương? Ngươi mẹ nó nhìn nàng một chút chỗ nào tiểu? Đều C cúp có được hay không? Nhỏ em gái ngươi.
Nhìn Lạc Thiên Y, Lạc Cảnh Thiên ngẩng đầu ai oán thở dài.
Hắn rốt cuộc tạo cái gì nghiệt?!
Mặc dù rất muốn đem nàng đánh một trận, nhưng chính hắn lại không có biện pháp làm gì nàng. Muốn dựa vào lời nói mắng nàng vài câu xoa dịu tâm linh tổn thương của hắn, nhưng cũng bị quần chúng xung quan lên tiếng trách cứ.
Ta mới là người bị hại a.
Ta mới là người cần thông cảm a.
Đáng chết xem mặt thế giới, chẳng lẽ nữ nhân xinh đẹp liền có nhân quyền?.
Lại thở dài, Lạc Cảnh Thiên liền cùng Lạc Thiên Y tiến vào bên trong Xích Hồ Thành, vào thành cần đóng một vạn kim tệ, nhưng không phải như tên họ Đinh kia nói một đêm một vạn, mà là một tháng một vạn.
Xem ra hắn cũng không cần phải tiết kiệm tiền rồi.