Chương 98: Ngươi nói cái gì?!
Lạc Cảnh Thiên cơ thể cứng đờ, vẻ mặt đầy hoang mang nhìn lấy nàng.
Đây…
Nàng thế nào lại…
Phốc!
Lạc Thiên Y nhìn lấy Lạc Cảnh Thiên gương mặt đầy vẻ hoảng hốt, nàng liền nhịn không được bật cười.
"Ngươi… ngươi…". Lạc Cảnh Thiên muốn nói gì đó, nhưng lại thốt không lên lời.
"Không sai, có chút ngọt". Lạc Thiên Y liếm môi nói.
Lạc Cảnh Thiên nghe thế, lúc này mới bừng tỉnh. Vội đưa tay lên chùi miệng. Ánh mắt nhìn nàng đầy khó hiểu.
"Ngươi có ý gì?". Lạc Cảnh Thiên âm thanh có chút đè nén, hắn là đang tức giận.
"Không có ý gì, chẳng qua muốn thử một chút mà thôi". Lạc Thiên Y gương mặt vô tội nói.
Thử em gái ngươi.
Lạc Cảnh Thiên gương mặt đầy khó coi.
"Làm gì chứ? Không phải là hôn một cái sao?".
"Cút".
Lạc Cảnh Thiên tức giận quát một tiếng, sau đó quay người đi ra ngoài. Lạc Thiên Y gương mặt đầy ý cười, sau đó nhấc chân đi theo.
Lạc Cảnh Thiên nhìn quanh, cái gì cũng không có, trên mặt đất chỉ có xác ma thú, một cái xác nhân loại cũng không, lúc này hắn xem như tin tưởng lời Lạc Thiên Y nói.
Chỉ là, sau đó hắn liền bắt đầu nheo mày lại. Thông Linh cảnh thật khủng bố như thế sao? Chế tạo ảo cảnh hắn vậy mà một chút phát hiện cũng không có?.
Xung quanh ngoài cát ra cũng chỉ còn lại xác ma thú, nơi này cũng có trên vạn cái xác đi? Trong tầm mắt của hắn, khắp nơi đều là thi thể ma thú, phải biết hắn là đang đứng ở trên đồi cát, phạm vi tầm nhìn có thể nói là rất lớn.
Nhưng là mặt đất toàn bộ đều là ma thú, cái mùi máu tanh kia phả vào mặt quả thật không thể giả được.
"Thế nào? Hiện tại tin tưởng lời ta nói đi?". Lạc Thiên Y nhìn thấy Lạc Cảnh Thiên đứng tại chỗ nhìn xung quanh một lúc lâu, nàng mới đi lên hỏi.
"Nói như vậy, Huyết Sắc Mân Côi là không hề tồn tại?".
"Không thể nói như vậy, Linh Tâm của ta bao phủ phạm vi rất lớn, chỉ cần có người đi vào phạm vi Linh Tâm của ta bao phủ, như vậy ta muốn người đó thấy cái gì, liền thấy cái đó. Cho nên, đối với người ngoài mà nói, Huyết Sắc Mân Côi là thật tồn tại". Lạc Thiên Y nói.
"... Như vậy ngươi lúc trước cướp đồ của Đinh Đang thương hội, là cái gì?".
"Là một gốc thảo dược cực phẩm, có thể bổ sung sinh mệnh lực. Nếu không ngươi cho rằng ta cướp làm gì? Nếu không phải ngươi xuất hiện, nói không chừng ta phải bắt trên vạn người mới có thể khôi phục đây".
Lạc Cảnh Thiên ngẩn ra, sau đó nhớ lại cảnh tượng trong ngục giam, gương mặt xuất hiện vẻ khó coi. Hắn nhìn về phía Lạc Thiên Y cau mày nói.
"Ngươi là bắt người hút tinh huyết?".
"Ngươi là đang đáng thương những tên kia?".
"Cùng ta lại có quan hệ gì? Ta là muốn xác định một chuyện".
"Xác định cái gì? Việc ta hút máu của ngươi?".
"Ngươi cho rằng đây?".
Lạc Thiên Y không đáp, im lặng nhìn lấy hắn. Lạc Cảnh Thiên cũng không lên tiếng, chờ nàng trả lời.
"Đúng thế. Thực tế ta là bị nhốt tại trong quan tài rất lâu, từ lúc ta có ý thức cho đến bây giờ đã qua hơn ngàn năm. Sau khi tỉnh lại khoảng hơn 200 năm, ta liền bắt đầu bắt người. Một mực bắt cho tới bây giờ. Ta cần máu của họ bổ sung sinh mệnh. Cho tới khi ngươi xuất hiện, trong máu của ngươi ẩn chứa nguồn sinh mệnh lực quá mức cường đại. Cường đại tới mức ta chưa từng nghĩ tới".
"Một giọt máu của ngươi liền có thể sáng với một người bình thường. Cho nên sau khi hút máu ngươi xong, ta liền phá vỡ phong ấn, tỉnh lại". Lạc Thiên Y nói.
Lạc Cảnh Thiên hít một ngụm khí lạnh, hắn nhịn không được lùi lại một bước.
Cô nàng này rốt cuộc giết qua bao nhiêu người?!
"... Cảm thấy ta rất kinh tởm sao?". Lạc Thiên Y ủ rũ hỏi.
"Không hẳn, chẳng qua, đứng gần một người từng đem máu của ta làm dinh dưỡng, ta có chút không thích ứng". Lạc Cảnh Thiên nhíu mày nói.
Lạc Thiên Y nở ra nụ cười bất đắc dĩ. Nàng biết là hắn nói như thế là quan tâm cảm thụ của nàng, nhưng điều đó không thay đổi được việc hắn nhìn nàng thế nào.
Có lẽ trong mắt hắn bây giờ, nàng là một con quái vật đi?.
Nàng cũng không thể nói rằng, trước đó đều là có một ý thức khác khống chế nàng làm tất cả chứ? Mặc dù xác thực là sự thật, nhưng hắn sẽ tin sao? Hẳn là không đi.
Thực tế, nếu đổi lại là người khác, có lẽ nàng cũng không quan tâm đến thế, nhưng mà sau khi hấp thụ máu của hắn, trong cơ thể nàng ẩn ẩn xuất hiện thứ gì đó, giống như là một mối liên kết, khiến nàng đối với Lạc Cảnh Thiên có cảm giác cực kỳ thân thiết.
Lạc Cảnh Thiên lấy ra bình rượu uống một ngụm, ánh mắt nhìn về phương xa, không biết đang suy nghĩ cái gì. Một lát sau hắn mối lên tiếng.
"Người nào cho ngươi lên cái tên Lạc Thiên Y?".
"... Là ta tự đặt cho mình". Lạc Thiên Y im lặng một lát, sau đó lên tiếng.
"Ngươi hẳn là không biết họ của ta chứ?".
"Ngươi muốn nghe sự thật?".
Lạc Cảnh Thiên nghe thế hơi chút bất ngờ nhìn lấy nàng, trầm ngâm một lúc rồi khẽ gật đầu.
"Trước đó, ta trong người có 2 cái ý thức. Ý thức kia khống chế ta làm tất cả, ta từng phản kháng qua, nhưng là không có tác dụng gì. Nó rất mạnh".
"Mà từ mấy chục năm trước, nó bắt đầu đối với ta thôn phệ, ý thức của ta ngày càng mơ hồ. Cho đến ngày hôm qua, ý thức của ta giống như sắp tan biến đến nơi, nhưng là ngay lúc đó, ý thức kia đột nhiên tan biến, sau đó ý thức của ta bắt đầu rõ ràng".
"Sau đó, có rất nhiều ký ức chui vào trong đầu ta, những chuyện trước kia ý thức kia làm ra, ta đều biết hết. Sau đó…".
"Ban đầu, khi mà đem máu của ngươi hút vào, mặc dù đối với cơ thể cực kỳ có lợi, nhưng là lại không có cách nào hoàn toàn hấp thụ, nhưng là sau đó đột nhiên có một luồng năng lượng bắn vào cơ thể ta, nó đem toàn bộ máu của ngươi trung hòa dung nhập vào cơ thể ta".
"Sau đó liền có một giọng nói vang lên, nói với ta rằng, muốn sống, nhất định phải đi theo ngươi. Cho nên… cho nên…".
Lạc Thiên Y cúi thấp đầu, không có nói hết.
"Cho nên ngươi uy hiếp không thành liền cưỡng hôn ta? Dùng mỹ nhân kế để ta cho ngươi đi theo?". Lạc Cảnh Thiên nhướng mày hỏi.
Lạc Thiên Y cúi đầu, không có lên tiếng.
Lạc Cảnh Thiên lúc này xem như biết, nhất định là Thượng Cổ Chi Linh con hàng kia làm ra. Không có ai ngoài nó cả.
Hắn bất lực đỡ trán.
Rốt cuộc cùng nó ký kết khế ước cộng sinh là tốt hay xấu đây?.
"Cái đó…". Lạc Thiên Y bỗng nhiên lên tiếng.
"Thế nào?".
"Người kia… người kia còn nói…".
"Nói cái gì?".
"Người kia nói, trong cơ thể ta sinh mệnh lực còn chưa có củng cố. Sẽ theo thời gian biến mất. Cho nên…".
Lạc Cảnh Thiên bỗng nhiên cảm thấy không ổn, sẽ không phải là…
"Cho nên, người kia nói, cách mỗi một ngày, ta cần phải uống một giọt tinh huyết của ngươi, cho đến 81 ngày sau mới có thể ổn định".
Phốc!
Lạc Cảnh Thiên kém chút phun ra một ngụm máu.
Ta xxx.
Ngươi ở đùa ta? Ngươi mẹ nó là muỗi sao? Cần máu của ta để sống?!
Đây là cái quỷ gì? Ngươi cũng không phải là ma cà rồng a đại tỷ.
"Người kia còn nói…".
"Nói cái gì?!". Lạc Cảnh Thiên gương mặt đầy vẻ bất thiện, gằn giọng hỏi.
"Người đó nói… nói rằng… nguyên văn là: không cần để ý hắn cho ngươi theo hay không. Dù sao hắn là đánh không lại người. Dù cho đánh lại ngươi, hắn cũng không thể bỏ mặc ngươi, ngươi đã cùng hắn ký kết khế ước, hắn chạy không được".
Lạc Cảnh Thiên trừng lớn con mắt, miệng há hốc.
"Ta… cùng ngươi? Ký khế ước?". Lạc Cảnh Thiên âm thanh gần như quát lên.
"Ta có một nửa là yêu tộc. Yêu tộc có thể cùng nhân loại ký kết khế ước, cho nên…". Lạc Thiên Y hơi xấu hổ nói.
"Ta… con mẹ nó chứ. Ta làm sao lại cùng ngươi ký kết khế ước? Lúc nào ký khế ước? Ta làm sao không biết? Không phải cần ta đồng ý mới có thể sao?".Lạc Cảnh Thiên truy vấn.
"Là như vậy, trong yêu tộc có một loại công bằng khế ước, nội dung là gì ta không biết, nhưng đại loại là không cần phải hai bên đồng ý mới có thể. Chỉ cần không xâm phạm đối phương tính mạng là có thể cùng đối phương ký kết".
"Thứ ta đạt được chính là máu của ngươi, mà thứ ngươi đạt được là vô số tài bảo". Lạc Thiên Y nói.
"Tài bảo? Ta con mẹ nó một đồng cũng chưa nhận được, ngươi bảo ta đạt được cái gì?". Lạc Cảnh Thiên tức giận nói.
"Cái đó… những thứ kia, đều bị người đó mang đi rồi".
"Ngươi nói cái gì?!". Lạc Cảnh Thiên trừng lớn con mắt cao giọng hỏi.