Chapter 2: Survival Game - Trò chơi sinh tồn (B)

The Game

Chapter 2: Survival Game - Trò chơi sinh tồn (B)

Nhìn vào cảnh tượng khủng khiếp trước mắt, tôi chợt thấy lạnh xương sống.

Bây giờ trước mắt tôi là cả chục, à không, cả trăm xác chết đang nằm trên đường, dưới chân của con quái vật mà tôi gọi là "Auston" theo như thông tin trên cái đồng hồ, nhưng con Auston này lại to gấp ba lần những con khác.

Không nhầm lẫn gì nữa, nó chính là Boss!

Và điều làm tôi ngạc nhiên hơn là một cậu thanh niên, dáng cao và gầy, nhìn sơ qua thì giống y hệt mình và cũng mặc đồng phục trường tôi đang cầm một thanh đại đao đứng phía dưới con Auston kia.

Tôi nghĩ mình đã lọt vào tầm nhắm của nó, nhưng nó lại tiến đến và tấn công liên tục vào cậu thanh niên kia, những đòn tấn công khá vụng về và chậm chạp.

Mặc dù bị tấn công, nhưng cậu ta tránh đòn khá tốt và đang tìm cách rút ngắn khoảng cách với con Auston khổng lồ kia, khi vị trí đủ gần, tôi thấy cậu ấy vung đao và chém vào chân nó.

Nhưng thanh đao kia bị bật ra, còn cậu ấy thì nhảy lùi về để tránh đòn tấn công của con quái. Mặc dù đã tránh được đòn đầu tiên nhưng tôi không nghĩ cậu ấy có đủ thời gian để phản ứng với đòn tiếp theo khi mà cái càng còn lại đang lao hết tốc lực với mục đích lấy mạng cậu.

Tôi đưa súng ra, nhắm thật kỹ làm sao cho bắn trúng càng con quái vật, tôi có học một đợt học kỳ quân đội mười ngày và đạt điểm khá cao trong phần thi bắn súng nhưng đây không phải súng của quân đội mà là một cây súng khá đặc biệt nên việc ngắm bắn ở khoảng cách xa hơi khó, nhưng cũng không phải vấn đề lớn khi mà "đạn" bắn ra từ cây súng không bị ảnh hưởng bởi sức gió.

Ngoài ra, cây súng này bắt buộc phải sạc khoảng 2 giây trước khi có thể bắn, sạc càng lâu thì lực bắn càng mạnh. Sau khi biết được điều đó thì tôi luôn giữ sạc để đề phòng những trường hợp khẩn cấp như thế này.

Một luồng sáng bay ra từ khẩu buster trên tay tôi cùng lúc cái càng đưa ra trước mặt cậu thanh niên. Mặc dù khoảng cách giữa chúng tôi khá xa, gần 700 mét nhưng tốc độ của luồng sáng khá nhanh và chỉ trong chớp mắt, cái càng bị đánh bật ra, cứu cậu ấy khỏi một đòn chí mạng.

Tôi lại tiếp tục bấm nút sạc phía trong khẩu súng rồi quan sát tình hình nhưng với khoảng cách này, tôi khó mà yểm trợ cho cậu ta được, mặc dù là một sniper khét tiếng trong các game bắn súng nhưng ở đời thật, đó chả là gì cả.

Và rồi, tôi lấy đà để nhảy sang sân thượng của một tòa nhà gần đó, khoảng cách giữa hai cái sân thượng là gần năm mét, nhưng tôi vẫn có thể nhảy qua dễ dàng khi mà chiều cao tòa nhà kế bên đó thấp hơn sân thượng trường tôi.

Tôi vừa nhảy liên tục từ tòa nhà này tới tòa nhà khác, vừa quan sát tình hình của con Auston khổng lồ. Bây giờ cậu thanh niên kia đang đứng trên nóc một chiếc xe tải, và lấy đà nhảy lên rồi vung đao chém vào người con boss, nhưng kết quả vẫn như lần trước, đao của cậu ấy không thể đâm xuyên qua người nó.

Cậu ta đang trong trạng thái rơi tự do, con boss nhân cơ hội đó mà đưa càng ra để tấn công, cậu ấy dùng đao đỡ được nhưng từ hướng đối diện là một cái càng khác đang lao đến, tạo thành thế bánh mì kẹp thịt.

Trong tích tắc, tôi tính toán khoáng cách giữa tôi và cái càng thật nhanh, và ngay khi vừa thả phím sạc đạn trong lòng bàn tay phải, con boss lập tức bị đánh bật ra. Sau đó tôi tiếp tục giữ phím sạc và di chuyển.

Đang nhảy giữa các mái nhà, tôi chợt nhận ra mình đang đứng trên một nóc nhà được lợp bằng nhôm hay thứ gì đó giống vậy. Khi tôi bước đi, những âm thanh đinh tai được phát ra từ cái mái nhà kia.

Ngay khi định tiếp tục di chuyển thì, tiếng súng từ phía dưới nhà phát ra và liên tục những viên đạn bay lên, tôi cố tránh né nhưng chết tiệt, lớp mái nhà bằng nhôm liên tục phát ra âm thanh khiến phía dưới dễ dàng biết được vị trí của tôi.

- Ngừng, stop, stop, con là người, đừng bắn!! - Lấy hết sức mà hét lên, tôi thầm chửi rủa kẻ đang cầm súng bắn phía dưới, nhưng cũng mừng khi mà vẫn còn người sống sót.

Khi đạn ngừng bắn, Adrenaline trong não tôi đã tan hết khiến hông và đùi phải của tôi, nơi vừa bị đạn sượt qua, chợt đau nhói và rát một cách kinh khủng.

Tôi bị mất đà và rơi thẳng từ trên mái nhà cao 10 mét xuống, may mắn thế nào mà tôi lại té xuống ban công chứ không rơi thẳng xuống mặt đường, có vẻ hôm nay tôi khá hên.

Một ông bác tóc bạc, mặc một chiếc áo blouse trắng đang từ trong nhà đang đi ra, trên tay cầm khẩu súng trường CKC, và là loại bắn từng viên chứ nếu nó là một khẩu tiểu liên tự lên đạn thì tôi đã xuống gặp ông bà rồi.

- Cháu có sao không? Làm gì trên mái nhà làm bác tưởng là "tụi nó" - ông bác hỏi với một giọng trầm, lộ rõ vẽ lo lắng cho tôi.

- Dạ không sao - Tôi trả lời, đứng đậy và cố che đi vết thương bị đạn sượt qua.

Nhưng tôi lại thấy ở chỗ mà mười giây trước toàn là máu bây giờ đã hoàn toàn lành lặn, điều đó làm tôi bất ngờ trong giây lát nhưng ngay lập tức, tôi sực nhớ ra những dòng chứ trên chiếc đồng hồ lúc tôi vừa nhặt được nó, trong đó có dòng:

_REGEN+

Trong game, regen là viết tắt viết từ Regeneration, tức là tự hồi phục. Có nghĩa là khi có được cái đồng hồ này thì tôi có khả năng hồi phục vết thương, thế nhưng nỗi đau thấu xương khi bị thương thì vẫn còn đó nên tôi cũng không có ý định làm kamikaze hay thứ gì đó tương tự đâu.

Lại nói về khả năng tự hồi phục, vài tuần trước tôi đã từng đọc trên mạng một bài báo nói về việc một phòng thí nghiệm ở Mỹ đã tìm ra một loại hợp chất hữu cơ có khả năng tẩy trùng các tế bào chết, và tăng tốc quá trình hồi phục vết thương, nhưng việc chế tạo ra 1 gram chất đó đòi hỏi nhân lực và nguồn vốn tài trợ cao tương đương với 60% ngân sách cả nước Mỹ, và thế là dự án bị tạm ngưng, và loại hợp chất đó đến giờ vẫn chỉ là dữ liệu mô phỏng trong máy tính.

Thấy liên quan rồi chứ? Đúng như tôi nói đấy, "hợp chất đó đến giờ vẫn chỉ là dữ liệu mô phỏng trong máy tính", và khi đang ở trong khu vực không gian đa chiều thì chúng ta có thể "vật chất hóa dữ liệu từ máy tính" thế nên việc những loại hợp chất như thế tồn tại ngoài đời thật cũng không có gì lạ, kể cả chuyện những con quái kỳ lạ đi vòng vòng tàn sát nhân loại cũng thế.

Nói chung là, bây giờ vết thương tôi đã lành lặn cả rồi, mặc dù cảm giác vừa đau, vừa nóng rát vẫn còn đó nhưng tôi gắng chịu đứng và nhìn qua phía ông bác kia, nói với ông ấy rằng tôi vẫn ổn và đạn không bắn trúng mình.

Lúc này tôi để ý trong nhà, là hai người con gái có ngoại hình giống nhau như hai giọt nước với thân hình nhỏ nhắn và mái tọc bạch kim cực kỳ hiếm thấy, một trong hai cô bé đang tựa đầu vào người còn lại và ngủ, còn người kia thì đang nhìn tôi chằm chằm với một ánh mắt lạnh lẽo, vô hồn và không có tý nào cảm xúc.

Ngay lúc này, phía bên dưới ban công là hai con Auston, tôi nghĩ chúng đã thấy mình, nếu cứ đứng đây thì sớm muộn gì chúng cũng vào nhà và tôi sẽ làm hại ông bác đấy nên vội vã chào ông bác và nhảy khỏi ban công, từ đây xuống mặt đường cũng không cao lắm.

Tôi nhân cơ hội có sẵn hai con Auston ở đó mà hút lấy càng của chúng làm vũ khí cho riêng mình, dù gì thì tôi cũng cần thứ gì đó phòng thân khi mà sát thương gây ra từ khẩu Buster khá thấp, nó chỉ có tác dụng khiến đối phương chùn bước tạm thời mà thôi.

May mắn thay, sau khi hạ chúng tôi còn tìm được một cái hộp y hệt cái hồi tôi nhận được khẩu Buster, thế là tôi liền chạm tay vào nó, và rồi những luồng sáng kỳ lạ xuất hiện, chúng không bao lấy tay tôi như lần trước mà lần này là chân, đúng hơn là chúng đang vây xung quanh đôi giày của tôi.

Vài giây sau, luồng sáng tan biến, còn giày của tôi thì có thêm một chữ 'i' nhỏ, biểu tượng đã khiên tôi nghĩ ngay đến chữ "Infomation - Thông tin", tôi liền bấm vào đó và rồi một bảng thông báo hiện lên trước mặt:

_WIND SNEAKERS
_WIND WALK 5/5 (1 stack/30s)

Okay, giờ tôi phải lấy hết chất xám và kinh nghiệm chơi game ra để đọc dòng thông tin ngắn gọn đến mức khốn nạn kia. Theo như phân tích của tôi thì "WIND SNEAKERS" là tên vật phẩm tôi nhận được cũng như khẩu súng của mình có dòng "SERPENT BUSTER" vậy, dòng thứ hai có thể là tên kỹ năng: "WIND WALK" được sử dụng năm lần và ba mươi giây hồi lại một lần sử dụng, còn thông tin kỹ năng thì chịu.

Chả còn thông tin nào khác, tôi lập tức thử nghiệm kỹ năng WIND WALK này, ngay khi tôi gọi tên kỹ năng xong thì tôi thấy dưới chân mình có một luồng năng lực đẩy đang được dồn nén đến cực hạn, tất cả những kiến thức vật lý nói tôi biết rằng lúc này, chỉ cần nhích nhẹ chân là tôi sẽ bay thẳng về phía trước.

Tôi cúi người và chọn bừa một địa điểm đến, không ngoài dự đoán, khi vừa khẽ di chuyển bàn chân thì cả cơ thể tôi lao về phía trước với tốc độ chóng mặt. Phải mất ba lần nhảy tôi mới có thể tạm nói là có thể kiểm soát được vị trí mình muốn tới.

Sau vài lần nhảy bừa, trời xuôi đất khiến thế nào mà giờ tôi lại ở trong vùng chiến sự giữa con boss và cậu thanh niên ban nãy. Tốt thôi, vì ngay từ đầu tôi cũng có ý định hỗ trợ cậu ấy vì nếu muốn sống trong trò chơi này thì nên giúp đỡ nhau và tìm càng nhiều đồng minh càng tốt.

Lúc này cậu ta đang nấp phía sau một chiếc xe bus nhưng không rõ vì sao mà thanh đao kia liên tục phát ra những luồng sáng màu cam kỳ lạ, dẫn đường cho con boss tìm đến chỗ cậu ấy.

Cậu ta có vẻ như không để ý rằng từ phía sau, cái càng khổng lồ đang đập xuống với mục đích nhất kích nhất sát, thế nhưng cũng như hai lần trước, con boss lại bị tôi đánh bật ra, mặc dù không gây sát thương nhưng khả năng đánh bật kẻ địch (gây trạng thái "flinch") của khẩu Buster này hoàn toàn không thể xem thường được. Ngoài ra khi bắn trúng một vị trí thì những luồng sáng trên khẩu súng sẽ dính trên cơ thể con quái vật, và tôi có thể hút lấy vũ khí của con quái khi luồng sáng bắt đầu lan ra bao phủ toàn bộ cơ thể con quái vật hoặc khi bộ phận bị dính đạn bị cắt đứt lìa khỏi bản thể.

Đương nhiên tôi sẽ chọn cách thứ hai vì nó: nhanh, gọn và lẹ. Tôi dùng WIND WALK để đi đến chỗ cậu thanh niên và bàn bạc chiến thuật với cậu ấy.

- Ê, tui sẽ xử hai cái càng của nó, nhường cho cậu phần chót, ta cùng hợp sức hạ con quái này, được không? - tôi hỏi cậu ta, nhưng điều làm tôi bất ngờ là tại sao, ở khoảng cách gần như thế này mà tôi vẫn không thể nhìn thấy mặt của cậu ấy? Tôi có thể thấy rõ ngoại hình cậu ấ, thanh đại đao cậu ấy đang cầm trên tay hay thậm chí là đồng phục cậu ấy đang mặc nhưng không thể nào nhìn thấy được khuôn mặt kia, cứ như có thể lực nào đó không cho chúng tôi đối mặt với nhau vậy.

Cũng có thể là tôi thức khuya nhiều quá nên giờ không được tỉnh táo, tạm gác chuyện này qua một bên, điều cần phải lo lúc này là con boss.

- Ờ... - tôi nhận được một câu trả lời đầy vẻ chán nản, đúng rồi, vừa nãy cậu ta tung ba bốn đòn liên tục nhưng có gây được tý sát thương nào đâu, trong trường hợp như thế ai mà chả nản chứ. Mà nếu tôi vô hiệu hóa được hai càng của nó thì việc chiến thắng là trong tầm tay, vì nó có vẻ như không còn vũ khí nào khác cả.

Tôi hô tên hai kỹ năng là Auston's Scissor và Wind Walk, lập tức khẩu Buster trên tay tôi biến thằnh chiếc càng còn dưới chân thì ảm nhận được sức nén đến cực độ, sau đó tôi nhích nhẹ lòng bàn chân và cứ thể, cơ thể tôi phóng thẳng đến chỗ con boss, điểm đến của tôi là khớp nối giữa cái càng và cơ thể nó.

Nhờ vào độ sắc bén của chiếc càng trên tay và vị trí tấn công chí mạng, tôi dễ dàng cắt đứt cái càng khổng lồ kia và nhanh chóng đổi vũ khí về Buster, hút lấy chiến lợi phẩm của mình.

- AUSTIKK’s SCISSORS: GET - âm thanh máy móc từ khẩu Buster phát ra, tôi có thể thấy lần này tên vũ khí là "Austikk" chứ không phải "Auston" nữa, có thể đây là tên con boss.

Về phía cậu thanh niên kia, không rõ vì sao mà cơ thể cứ liên tục tỏa ra những luồng khí màu vàng cam, cậu dậm chân nhảy lên không trung và tấn công điên cuồng, những luồng khí lực màu vàng cam cứ thế mà phóng thẳng ra từ thanh đao khiến tôi có cảm giác như cậu ta đang tấn công một cách bừa bãi khi những đòn tấn công đó bao quát cả một khu vực chứ không phải chỉ nhắm vào mỗi con boss. Nói cách khác, tôi, kẻ đang đứng cạnh con boss cũng nằm trong tầm tấn công.

Tôi bật Auston's Scissor lên để đỡ lấy một đòn kiếm khí đang bay thẳng đến chỗ mình, nhưng uy lực của nó quá khủng khiếp, đủ để thổi bay cả cơ thể tôi đi vài cây số.

Bây giờ đây, tôi đang nằm trên một đống xác chết. Vừa thiếu ngủ vừa thương tích nặng do đòn ban nãy, cơ thể tôi giờ đây nặng trĩu như thể đang bị cả tấn sắt đá đè lên.

Trước khi ý thức mất đi hoàn toàn, tôi nhớ lại hình ảnh của cậu thanh niên kia. Trong lúc hắn thi triển kỹ năng, tôi đã có thể thấy khuôn mặt của hắn.

Hắn giống hệt tôi, tôi và hắn, như hai bản sao của nhau, chỉ khác ở chỗ ánh mắt hắn lúc đó được nhuộm bởi một màu đỏ rực.

Mặc dù đó chỉ là một truyền thuyết nhưng, thứ duy nhất tôi có thể nghĩ đến lúc này: hắn là một trong những kẻ bị đào thải.

Và cứ thế, tôi gục đi, tâm trí chìm vào giấc ngủ.