Chương 7: Bất ngờ bị ép thử việc

Thần Tại Đô Thị

Chương 7: Bất ngờ bị ép thử việc

Từ con hẻm nhỏ lái xe đến công ti của Diệp Phá Thiên chỉ mất khoảng vài phút, lúc đến nơi thì Diệp Quang trông thấy cha hắn đã đứng chờ sẵn trước đại sảnh, bộ dáng thập phần nôn nóng.

Trông thấy Diệp Quang, Diệp Phá Thiên vội vàng vẫy tay kêu hắn tiến đến, sau đó gấp gáp dẫn hắn vào trong công ti, vừa đi vừa nói: " Sao giờ này tiểu Quang con mới đến, mau đi theo cha nhanh, sắp đến giờ bắt đầu rồi…"

Diệp Quang cảm thấy thái độ của cha hắn hơi khó hiểu, cước bộ chợt dừng lại, thắc mắc hỏi: "Cha, có chuyện gì phải gấp gáp vậy, không phải là con đã đem tài liệu đến rồi sao, còn sớm hơn dự tính mười phút nữa mà… Ngoài ra sao cha lại dẫn con đi cùng thế?"

Diệp Phá Thiên hơi ngẩn người, sau đó chợt nở một nụ cười gượng gạo:

"Ha ha, việc này đáng lẽ ra cha tính tối nay mới nói cho con biết. Thật ra sáng nay cha đã thay mặt cho con nộp đơn xin làm công việc bảo an tại đây, dự định sau đó trong bữa cơm tối sẽ nói cho con nghe để ngày mai con đi thử việc luôn. Nhưng vì có một ít thay đổi nhỏ trong khâu nhân sự nên ngày hôm nay chuyển thành hạn chót thử việc, vì vậy…"

"… Vì vậy cha mới kêu con đem tài liệu quan trọng đến công ti nhưng thực chất là lấy cớ để ép con đi phỏng vấn công việc này chứ gì? Nhưng tại sao cha lại phải dùng hạ sách này mà không chịu bàn bạc với con trước?

"Hừ, nếu mà bàn trước với con thì con có chịu đồng ý đi phỏng vấn không? Tốt nghiệp Đại học đã bấy lâu nay mà bản thân con suốt ngày chỉ lo chơi bời lêu lổng, hễ nhắc đến chuyện đi xin việc thì liền tìm cách né tránh… Cha bất đắc dĩ làm thế này cũng là chỉ muốn giúp cho con kiếm được một công việc đàng hoàng rồi bớt chơi bời lại mà thôi."

Diệp Quang hơi sững người, thì ra mọi chuyện cũng chỉ là vì Diệp Phá Thiên lo lắng cho hắn. Hắn cảm thấy rất hổ thẹn, cũng chỉ vì lúc trước bản thân không ra gì nên lúc nào cũng khiến cho người nhà phải lao tâm khổ tứ.

Thấy Diệp Quang đứng ngây người, Diệp Phá Thiên còn tưởng là hắn đang chần chừ không muốn đi phỏng vấn, ngay lập tức liền hừ lạnh:

"Tiểu tử, đừng có thấy cha nhỏ nhẹ khuyên bảo liền được nước làm tới nhé. Hiện tại con chỉ còn một lựa chọn duy nhất, đó là bước vào trong văn phòng chờ được phỏng vấn, sau đó bằng mọi cách phải nhận được công việc này. Bằng không thì đừng trách cha vô tình…"

Nhưng như chợt nghĩ đến điều gì, giọng điệu của ông có chút hòa hoãn lại:

"Cha thật ra cũng không có mong muốn gì khác, chỉ muốn con có thể trở nên chính chắn hơn, hiểu biết sự đời giống như tiểu Mai em con vậy. Tuy công việc làm bảo an thân phận hơi thấp kém một chút, nhưng chí ít vẫn còn hơn suốt ngày chơi bời lêu lổng…"

"Cha không cần con phải làm việc gì quá khó khăn nặng nhọc cả, chỉ cần con chịu khó làm công việc này khoảng nửa năm một năm, cố gắng tu tâm dưỡng tính, lúc ấy con có thể được tự do đi tìm công việc khác…"

Diệp Quang âm thầm cười khổ, hắn vốn dĩ đã không còn là hắn của lúc trước nữa rồi, vậy thì cần gì phải tu dưỡng tâm tính gì đó cho thêm nhọc công. Nhưng dù sao đây cũng là mong muốn của cha hắn, Diệp Quang cũng chỉ đành nghe theo. Hắn nở một nụ cười nhìn Diệp Phá Thiên và nói:

"Nếu cha đã quyết như vậy thì được rồi, để con đi phỏng vấn thử một lần xem sao, dù sao con cũng đang buồn chán, thay đổi một chút hoàn cảnh sinh hoạt cũng tốt. Giờ thì cha chỉ cho con nơi phỏng vấn đi."

Nghe được những lời này, Diệp Phá Thiên cảm thấy rất vui mừng. Ông ngay lập tức chỉ đường cho hắn đến phòng tiếp nhận phỏng vấn, còn bản thân thì sau khi đã dặn dò Diệp Quang đủ điều cũng liền quay trở lại tiếp tục công việc.

Trông bóng dáng của cha mình dần mất hút sau cửa thang máy, nhìn thấy được gương mặt vui vẻ của ông, Diệp Quang khẽ cười nhẹ, bắt đầu dựa theo những lời Diệp Phá Thiên đã chỉ đi đến trước cửa một cái văn phòng.

Ghé mắt nhìn vào, hắn thấy trong phòng đang tụ tập khoảng hơn 20 người đang đứng nghiêm túc xếp thành mấy hàng ngang, ai nấy cũng đều thuộc dạng vai u thịt bắp, mặt mũi trông như hung thần ác sát.

Diệp Quang thầm than trong lòng, không ngờ công việc bảo an mà thôi mà lại có nhiều nhân tài chen chúc muốn làm đến như vậy. Nếu không phải văn phòng này không gian đủ rộng hắn chỉ sợ bản thân có thể sẽ bị mấy mươi thân thể lực lưỡng kia chèn ép cho bẹp dí, tất nhiên nếu đám người kia thật sự có bản lãnh ấy.

Nhẹ nhàng mở cửa bước đi vào, chợt hắn thấy mấy mươi cặp mắt đổ dồn về vị trí của mình, sau đó đều hiện rõ nét khinh thường. Cũng phải, trong mắt bọn người kia Diệp Quang chỉ là một thanh niên trẻ gầy gò yếu đuối, làm sao có tư cách tranh giành vị trí này với họ.

Diệp Quang trái lại không thèm nếm xỉa gì đến ánh mắt khinh bỉ của đám người, trực tiếp phớt lờ bọn họ đi, điều duy nhất hắn lo ngại đó chính là chuyến phỏng vấn này có thể sẽ lại mang đến cho bản thân một ít phiền toái. Thế nhưng vì không để cho cha phải thất vọng, Diệp Quang cũng chỉ đành phải phá lệ biểu hiện ra một phần nhỏ phần lực và cầu mong rằng sẽ không có tên ngốc nào tàn nào dại dột chọc đến hắn.

Đi đến phía trước mặt đám người, Diệp Quang tiến đến trước một cái bàn làm việc, trên bàn có một tấm bảng đề dòng chữ: "Nơi tiếp nhận hồ sơ phỏng vấn". Diệp Quang giật mình ngạc nhiên, người tiếp nhận đơn phỏng vấn vậy mà lại là nữ. Nói chính xác hơn, đó là một cô gái cực kì xinh đẹp đến động lòng người.

Cô mặc một bộ đồ tiêu chuẩn nữ nhân viên công sở với áo sơ mi trắng và váy đen ngắn vừa khít người, hoàn mĩ thể hiện ra vóc dáng thon thả cùng những đường cong chết người. Gương mặt thanh tú nhưng phủ lấy khí tức lạnh như băng, đôi chân mày lá liễu, chiếc mũi thẳng tắp tú lệ cộng với đôi môi anh đào đỏ mọng khiến người ta vừa gặp liền nghĩ ngay đến một cụm từ: "băng sơn mĩ nữ".

Nhìn cô gái này, Diệp Quang có cảm giác như kiếp trước những vị Thần Nữ mình từng gặp qua nhan sắc vẫn còn kém xa. Thật không ngờ Địa Cầu này là một chốn địa linh nhân kiệt như vậy, có thể tồn tại dạng cấp bậc này mĩ nữ. Nhưng dù sao, mục đích của hắn lần này là đến phỏng vấn, không phải đến tán tỉnh nên Diệp Quang nhanh chóng khôi phục thần sắc bình thản, đưa đến trước mặt cô gái bao hồ sơ có chứa CV cùng bằng cấp của bản thân.

Cô gái đang cúi đầu ghi chép, chợt thấy có người đến đưa hồ sơ thì hơi ngẩng đầu lên, ra hiệu để hồ sơ xuống bàn, sau đó lại ra hiệu cho Diệp Quang đến đứng thành hàng cùng những người khác. Cả quá trình cô không hề mở miệng nói một lời, Diệp Quang cũng không quá băn khoăn về việc đó, chỉ im lặng làm theo rồi liền đứng sang một bên.

Đứng chờ khoảng gần nửa tiếng, phía bên cô gái vẫn không có động tĩnh, còn đám người trong đó đã có một số bắt đầu mất kiên nhẫn. Diệp Quang cũng không để ý nhiều, trực tiếp nhắm mắt lại, đứng tại chỗ dưỡng thần. Lại thêm một cái nửa tiếng, trong đám người đã bắt đầu có vài tên xì xầm to nhỏ với nhau, nhìn chung đều lộ ra vẻ bất mãn.

Sau khi hơn một tiếng đồng hồ trôi đi, rốt cuộc cũng có một nhóm năm người không đợi được nữa, trực tiếp kéo đến bàn làm việc của cô gái, thái độ bất mãn hỏi:

" Này cô kia, chúng tôi đã nộp hồ sơ đồng thời cũng đã đứng chờ hơn một giờ rồi nhưng vì sao vẫn chưa có người nào được gọi lên phỏng vấn? Cô hãy mau gọi người phụ trách phỏng vấn ra đây, đừng có mà làm chậm trễ thời gian của chúng tôi."

"..."

ps: Rất mong được bạn đọc phát biểu cảm nghĩ (truyện có tạm ổn chưa, tác giả viết có nhảm quá không, vv...). Chân thành cảm ơn~