Chương 6: Tôn Hạo

Thần Tại Đô Thị

Chương 6: Tôn Hạo

"Này, này, sao còn không chịu đứng dậy, bộ còn tính nằm lại ngủ một giấc à?"

Diệp Quang ngồi xổm dưới đất lay nhẹ người thanh niên nhưng không nhận được bất cứ phản hồi gì. Hắn nhíu nhíu mày, nghĩ thầm không lẽ tên nhóc này lại muốn chơi trò giả chết vớn hắn? Nhưng chợt, Diệp Quang nhận thấy có điều gì đó không đúng.

Những vết thương trên cơ thể người thanh niên đang dần khôi phục lại với tốc độ cực nhanh, đồng thời từ trong cơ thể người nọ Diệp Quang bắt đầu cảm nhận được một tia khí tức cực kì nhạt nhưng lại vô cùng khủng bố..

Loại khí tức tương tự như thế này Diệp Quang kiếp trước đã gặp qua vô số lần, lí do là vì loại khí tức này chỉ Thần linh mới có thể phát ra. Diệp Quang hơi chột dạ, nghĩ thầm không lẽ người thanh niên này là cũng là một tên Thần linh nào đó đầu thai chuyển thế?

Nhanh chóng dò xét kĩ càng thể nội của người thanh niên, kể cả linh hồn của hắn, Diệp Quang lúc này mới buông lỏng tâm tình, thở phào một hơi. May mắn sự tình không giống như hắn nghĩ, bên trong cơ thể người nọ chi là chợt nhiều thêm một món đồ vật, mà món đồ trông có vẻ kì lạ này nguồn gốc có lẽ là từ một tên Thần linh.

Diệp Quang bắt đầu nổi lòng hiếu kì, hắn tự hỏi không biết người thanh niên này có thân phận gì mà lại được một vị Thần để mắt đến. Dựa vào tia khí tức cực kì nhạt trong cơ thể người thanh niên, Diệp Quang có thể phán đoán ra được một chút thân phận của tên Thần linh kia, chẳng qua chỉ là một tên Thượng Vị Thần mà thôi.

…Thần linh, trong mắt tất cả mọi sinh vật sống chính là loại tồn tại tối cao nhất, nhưng sự thật là giữa các vị Thần với nhau vốn dĩ cũng có phân chia thực lực mạnh yếu. Tất cả mọi sinh vật tồn tại trong chư thiên vạn giới, chỉ khi nào tu luyện được Thần vị thì mới được tính là Thần, nhưng đó chỉ là thuộc về tầng lớp thấp kém nhất Hạ vị Thần mà thôi.

Cấp bậc của Thần được phân chia từ thấp đến cao bao gổm: Hạ Vị Thần, Trung Vị Thần, Thượng Vị Thần, Thần Vương, Thần Hoàng, Thần Đế, Thần Tôn, Chân Thần. Ngoài ra, chỉ khi nào đạt đến cấp bậc Chân Thần thì một tên Thần linh mới chính thức có được thực lực tối cao nhất, không gì không làm được.

Diệp Quang, kiếp trước tuy còn không đạt tới cấp bậc Chân Thần, nhưng cũng không thua kém là bao, vì thế một tên Thượng Vị Thần nhỏ yếu vẫn chưa đủ cân nặng để hắn phải bận tâm. Hắn chỉ hiếu kì là, vì sao tên Thượng Vị Thần kia lại muốn đánh chủ ý lên người thanh niên tầm thường này.

"Có lẽ, đây chính là một phen kì ngộ của ngươi đi…" Diệp Quang lầm bầm. Xét thấy món đồ vật kì lạ kia hình như không gây hại đến người thanh niên, đồng thời còn có xu hướng dung hợp với hắn, Diệp Quang cũng không muốn để ý quá nhiều.

"Thôi cứ mặc kệ vậy, dù sao cũng không phải là việc của ta, lo chuyện bao đồng để làm gì. Việc quan trọng lúc này là làm sao giải quyết hai tên Cổ Võ giả kia rồi lập tức mang tài liệu đến công ti cho cha. Hừm, trước tiên ta phải tìm hiểu cặn kẽ tình huống đã…"

Thi triển Khống hồn thuật với hai tên đàn ông, Diệp Quang nhanh chóng tìm được tất cả những thông tin hắn cần biết. Thần sắc hắn lúc này hơi có vẻ phẫn nộ, sau một thoáng trên miệng Diệp Quang chợt hiện một nụ cười lạnh:

" Tốt, tốt, thì ra chỉ là hai tên nô tài, ỷ có chút thực lực thì đi khắp nơi thay chủ nhân mình làm đủ chuyện bẩn thỉu. Đã vậy, ta sẽ ban cho hai ngươi đặc ân được hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới này, không bao giờ còn cơ hội được tiến vào luân hồi …."

Nói rồi Diệp Quang khẽ búng tay một cái, một ngọn hắc hỏa nhanh chóng bùng lên từ ngón trỏ của hắn. Khẽ giơ ngón trỏ về hướng của hai người đàn ông, trong giây lát thân thể của bọn hắn lập tức biến thành hai ngọn hắc hỏa cháy ngùn ngụt, sau đó triệt để biến mất không còn sót lại chút gì.

Xong việc, Diệp Quang liếc mắt nhìn người thanh niên một chút rồi khẽ thở dài một hơi: "Ai, không biết chuyện lần này đối với ngươi đến cùng là họa hay là phước. Là người qua đường ta cũng chẳng muốn để ý quá nhiều, chỉ hi vọng rằng ngươi đừng có làm ra chuyện gì tình cờ xáo trộn đến cuộc sống của ta là được."

Để mặc người thanh niên nằm trên mặt đất, Diệp Quang nhanh chóng xoay người bỏ đi. Tò mò như thế là đã đủ, dù gì hắn vẫn còn tập tài liệu quan trọng cần phải giao gấp cho Diệp Phá Thiên đây…

********

Tôn Hạo, tuổi 18, là một cái học sinh cấp 3 bình thường như bao người khác

Nhà hắn ở một cái tiểu khu nhỏ nằm tại gần vị trí trung tâm thành phố Đông Hải, cha mẹ hắn đều là công chức Nhà nước, cho nên Tôn Hạo miễn cưỡng cũng có thể xem như thuộc dạng "nhà mặt phố, bố làm quan". Từ nhỏ đã được sống trong sự giáo dục nghiêm khắc của cha mẹ cho nên hắn lúc nào cũng rất cố gắng học hành, chưa bao giờ ỷ vào gia thế mà chơi bời lêu lổng.

Nếu như không có gì thay đổi, tương lai của Tôn Hạo đại khái sẽ là như thế này: lấy được tấm bằng đại học trước năm 25 tuổi, kiếm được một công việc văn phòng lương tháng khoảng một vạn nhân dân tệ, sau đó mua phòng ốc rồi cưới vợ sinh con trước năm 35 tuổi tuổi, nếu may mắn được thăng chức mà nói thì tốt nhất là mua sang tay một chiếc xe hơi.

Nghe thì dường như mọi thứ có vẻ rất dễ, nhưng thực tế ngoài đời có biết bao người vẫn đang vì một trong những điều trên mà cật lực phấn đấu. Thế nhưng Tôn Hạo tự tin rằng bản thân có thể làm được, bởi vì hắn cho rằng bản thân có thực lực ấy. Bao năm liền, Tôn Hạo đều đứng trong top những học sinh ưu tú nhất của trường học, cộng với việc có một ngoại hình điển trai cùng gia thế không tệ, việc hắn hiện thực hóa tương lai của bản thân chỉ là vấn đề về thời gian.

Ấy vậy mà ngày hôm nay, chỉ kém chút nữa thôi là cuộc đời của hắn đã chấm dứt. Sáng nay, chỉ vì giúp đỡ người con gái hắn thầm mến mà Tôn Hạo đã không tiếc đắc tội với mấy tên côn đồ. Thế nhưng, người con gái ấy chẳng những không cảm kích mà còn cho rằng hắn cố tình thông đồng với bọn côn đồ diễn trò anh hùng cứu mỹ, thành ra thái độ của nàng chuyển sang căm ghét hắn. Cuối cùng, Tôn Hạo lại còn bị hai tên hộ vệ của tình địch, là một tên công tử ca có tiếng tại thành phố Đông Hải lôi vào trong hẻm nhỏ đánh cho một trận nhừ tử, có ý đồ giết hại hắn.

Những tưởng phải chết dưới họng súng đen ngòm, thế nhưng trong khoảnh khắc Tôn Hạo tuyệt vọng nhắm mắt chờ chết thì chợt có một người thanh niên thân thủ bất phàm xuất hiện cứu hắn một mạng. Khi bản thân đang chuẩn bị mở miệng cảm ơn người thanh niên kia, nhưng không hiểu sao đúng lúc này Tôn Hạo lại cảm thấy một trận mê muội, sau đó hoàn toàn mất đi tri giác.

Hiện tại tỉnh lại, Tôn Hạo nhận ra rằng người thanh niên kia đã rời đi từ lâu, còn hai tên hộ vệ cũng đã biến mất. Trong lúc bản thân còn chưa kịp định thần lại thì chợt trong đầu Tôn Hạo lại vang lên một thanh âm máy móc:

"Đinh, hệ thống dung hợp thành công, tỉ lệ dung hợp 100%"

"Đinh, chúc mừng kí chủ đã thành công dung hợp Siêu Thần Hệ Thống…"

Tôn Hạo trầm mặc, cả người hắn trong thoáng chốc như bị định trụ,cứ ngồi ngơ ngác một chỗ trong con hẻm nhỏ cả buổi…

*******
Ps: Muốn tăng năng suất lên mỗi ngày 1 chương, nhưng lại sợ viết dở quá không có ai đọc. Băn khoăn thật~