Chương 5: Buổi chiều không an tĩnh

Thần Tại Đô Thị

Chương 5: Buổi chiều không an tĩnh

Buổi trưa mười hai giờ hơn, Diệp Quang đang giúp Trần Ngọc bày biện bàn ăn. Cả nhà hiện tại chỉ có hai mẹ con hắn cùng ngồi ăn cơm chung với nhau. Cha của Diệp Quang đã đi làm từ sớm, còn Diệp Mai thì có hẹn đi ôn bài với bạn. Nếu là lúc trước, giờ này Diệp Quang có lẽ cũng đã sớm vào nội thành tìm chốn rong chơi, nào có tâm tình ở nhà với Trần Ngọc.

Nhưng hiện tại, điều mà Diệp Quang muốn làm nhất chính là được ở nhà dành thêm thời gian với mẹ của mình. Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau trò chuyện, sau đó giúp Trần Ngọc làm việc nhà, hắn chợt nhận ra rằng bản thân từ trước đến nay đã quá thờ ơ với cái gia đình này, đặc biệt là với mẹ.

Trước khi thức tỉnh kí ức, như đã đề cập Diệp Quang là một thanh niên hiền lành, thường hay bị người khác bắt nạt, nhưng xét theo một khía cạnh khác, hắn thật ra chỉ là một tên vô dụng, suốt ngày chỉ biết tụ tập ăn chơi cùng bạn bè sau đó dẫn đến cho bản thân những phiền phức không đáng có.

Thế nhưng, điều may mắn là sau lưng Diệp Quang có một gia đình luôn luôn thương yêu và che chở hắn, chỉ tiếc là do tâm lí bốc đồng của tuổi trẻ khiến hắn chưa bao giờ nhận ra được điều ấy. Diệp Quang thầm than nhẹ, cũng vừa vặn là hắn đã thức tỉnh kí ức, bằng không thì cũng không biết bản thân sẽ còn làm một thằng ngốc hồ đồ không biết quan tâm đến gia đình cho tới bao giờ.

Làm xong việc nhà, Diệp Quang với Trần Ngọc lại ngồi cùng nhau xem ti vi và trò chuyện rất nhiều đề tài, từ những tin tức thời sự cho đến những việc vụn vặt hằng ngày. Nếu như không phải mẹ của hắn còn khá nhiều việc nhà phải xứ lí thì Diệp Quang có thể sẽ cùng bà trò chuyện đến tối mới thôi. Hiện tại, việc mà Diệp Quang ưu iên lên hàng đầu chính là ở gần bên cạnh người nhà của mình.

Còn về phần Trần Ngọc, bà cũng cảm thấy rất bất khả tư nghị về đứa con trai này. Mặc dù không hiểu vì sao hôm nay Diệp Quang lại như là một đứa trẻ cứ đeo bám lấy mình nhưng trong lòng bà lại cảm thấy rất vui sướng. Có lẽ cũng khá lâu rồi hai mẹ con lại mới có dịp gần gũi với nhau lâu như vậy, vì từ lúc Diệp Quang lên đại học đến giờ hắn rất hiếm khi chịu khó ngồi ở nhà trò chuyện cùng bà.

Chợt có tiếng chuông điện thoại reo lên, Trần Ngọc liền lập tức đi bắt máy. Nghe điện thoại xong, sắc mặt của bà trông hơi khó coi một chút sau đó đi vào trong phòng mình. Khi trở ra, trên tay Trần Ngọc cầm theo một bao hồ sơ, bà gọi Diệp Quang đến, nói với hắn:

"Cha của con thật đúng là già lẩm cẩm rồi, biết rõ hôm nay có cuộc họp mà hiện tại mới phác giác ra bỏ quên tài liệu quan trọng ở nhà. Tiểu Quang này, bây giờ con giúp mẹ đưa cái này đến công ti cho ông ấy được không?"

Diệp Quang tươi cười đáp lại: "Dạ được thưa mẹ, không có vấn đề. Nhiệm vụ cao cả này cứ để cho con."

"Ừm, vậy làm phiền con nhé, còn hơn một tiếng nữa là buổi họp chiều của cha con bắt đầu rồi. Ông ấy chắc hẳn đang lo sốt vó lên đây, thật đúng là…"

"Được rồi mà mẹ, chắc là do cha sơ ý nên quên thôi. Mẹ cứ yên tâm, tập tài liệu này sẽ đến tay cha đúng giờ mà, hiện tại con đi liền." Nói rồi, Diệp Quang lập tức cầm lấy bao hồ sơ đi ra khỏi nhà. Leo lên chiếc xe máy cà tàng của mình, hắn nhanh chóng tăng tốc lái về hướng nội thành…

Trên đường, Diệp Quang vừa lái xe vừa hồi tưởng lại những kí ức kiếp này về người cha của mình. Ông ấy tên là Diệp Phá Thiên, hiện đang là trưởng phòng bộ phận marketing trong một công ti lớn tại thành phố Đông Hải. Nhìn chung, sự nghiệp của ông không quá nổi bật nhưng cũng có thể xem như là không tệ. Những năm qua cả gia đình nhờ có một tay ông chèo chống nên cuộc sống sinh hoạt trôi qua rất yên bình.

Ngoài ra, Diệp Phá Thiên còn là một người cha mẫu mực, rất yêu thương con cái. Tuy rằng lúc nào ông lúc nào cũng ra vẻ lạnh nhạt nghiêm khắc với Diệp Quang cùng Diệp Mai, nhưng nhớ những lúc hai anh em hắn đòi hỏi món đồ gì, nếu không vượt quá khả năng chi trả thì Diệp Phá Thiên nhất định sẽ âm thầm mua cho bọn họ.

Chỉ tiếc một điều là, Diệp Quang càng lớn càng không chịu nên người, ngày càng tỏ ra xa cách với gia đình, điều này làm cho Diệp Phá Thiên rất buồn. Lúc này nghĩ đến, Diệp Quang hắn cảm thấy thật hổ thẹn, có một gia đình hạnh phúc đến như vậy thế mà lúc trước bản thân lại chẳng hề biết quý trọng. Nhưng chẳng sao, hiện tại Diệp Quang đã không còn là Diệp Quang lúc trước nữa, từ hôm nay trở đi hắn sẽ cố gắng tìm cách để bù đắp lại cho gia đình.

…Vừa lái xe vừa suy nghĩ miên man, Diệp Quang đã tiến vào khu vực nội thành lúc nào không hay. Con đường đất ngoằn nghoèo với hàng cây xanh ven hai bên đường đã trở thành đường nhựa thẳng tấp với những tòa nhà cao tầng nguy nga mọc san sát nhau, thật không hổ danh là thành phố công nghiệp hiện đại nhất nhì của tỉnh Giang Tô. Dù lúc trước ngày nào Diệp Quang cũng vào nội thành để đi học, đi chơi cùng bạn bè nhưng chuyến đi này vẫn mang đến cho hắn một trải nghiệm rất mới lạ.

Chạy đến một ngã tư, chợt Diệp Quang bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ, vì trong khoảnh khắc đó, có một tiếng động nhỏ truyền vào trong tai hắn, đó chính là tiếng súng phát ra từ vị trí cách đây mấy dãy nhà.

Thực lực hiện tại của Diệp Quang hắn cũng không rõ ràng lắm, cũng không muốn để ý, chỉ biết sơ là nếu dựa theo đẳng cấp phân chia trên Địa Cầu thì hắn đã bỏ xa cảnh giới Thiên cấp một đoạn dài. Thế nhưng như vậy cũng đã đủ để thân phận Diệp Quang sánh ngang hàng với cái gọi là thần tiên sống.

Ngoài ra, thực lực của hắn toàn bộ đều đến từ việc tu luyện công pháp của Tu Thần giả, không phải thứ mà các loại cổ võ tại Địa Cầu có thể so sánh với. Chính vì thế, các giác quan của Diệp Quang linh mẫn cực kì, cho dù hiện tại ở cách xa hắn mấy con phố có một cây kim nhỏ rớt xuống đất, nếu như nguyện ý Diệp Quang vẫn có thể nhìn thấy và nghe thấy một cách rõ ràng.

Mới vừa rồi khi Diệp Quang nghe được tiếng súng phát ra, dù là cả kiếp trước lẫn kiếp này hắn đều chưa từng chạm qua súng, nhưng kiến thức có được từ những bộ phim hành động trên ti vi vẫn giúp cho hắn biết được âm thanh ấy phát ra từ một cây súng lục có gắn nòng giảm thanh.

Ban ngày ban mặt, giữa thành thị đông đúc lại dám đi nổ súng, nếu không phải cảnh sát thì tức là cướp. Mà xét theo việc đối phương hình như có gắn nòng giảm thanh để che đậy tiếng súng, Diệp Quang khá chắc chắn đó chính là cướp.

Tuy rằng Diệp Quang không hề muốn nhúng tay vào mấy chuyện này vì có rất thể sẽ đem đến phiền toái cho bản thân, thế nhưng hắn vẫn nhanh chóng phóng xe đến đó vì nhận ra rằng vị trí phát ra tiếng súng lại nằm khá gần công ti của Diệp Phá Thiên.

Là thằng ngốc nào chán sống dám đến gần nơi cha hắn làm việc rồi còn nổ súng thì Diệp Quang không thèm nếm xỉa đến, nhưng bản thân tên ấy đã chính thức trở thành một mối họa tiềm tàng trong lòng của Diệp Quang, một mối họa mà hắn phải ngay lập tức diệt trừ tận gốc.

Hôm nay tên ấy có thể cầm súng đến khu vực gần nơi làm việc của cha Diệp Quang thì không loại trừ khả năng sẽ còn có lần sau. Nếu lỡ như không may, Diệp Phá Thiên lúc đi làm về đụng phải tên cầm súng ấy thì chắc chắn ông sẽ gặp nguy hiểm, Diệp Quang chắc chắn bằng mọi giá sẽ không cho phép tình huống ấy xảy ra.

Phóng xe đến vị trí phát ra tiếng súng, Diệp Quang nhanh chóng thả ra thần thức phong tỏa toàn bộ cả khu vực. Đó là một con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo nằm cách công ty của Diệp Phá Thiên chỉ một tòa nhà. Diệp Quang cảm ứng được, sâu trong hẻm nhỏ có ba người, hai người đàn ông trung niên cùng một người thanh niên.

Hai người đàn ông kia một thì đứng ngay tại đầu ngõ làm nhiệm vụ cảnh giới, người còn lại thì cầm một cây súng lục có gắn nòng giảm thanh chỉa vào người thanh niên đang nằm dưới đất. Người thanh niên lúc này có lẽ đã nhận mệnh, nhắm mắt lại chờ chết, còn người đàn ông cầm súng thì trên miệng nở một nụ cười tàn nhẫn, chuẩn bị bóp cò.

Ngay tại thời điểm này, Diệp Quang bất ngờ xuất hiện. Như một bóng ma, hắn không nói không rằng nện cho hai người đàn ông mỗi người một quả đấm vào mặt làm bọn hắn bất tỉnh tại chỗ. Hai người ấy, Diệp Quang nhìn ra được bọn hắn chính là Cổ Võ giả, cảnh giới đều tại Tiên Thiên trung kì. Với thực lực của bọn hắn, muốn giết người thanh niên kia còn dễ hơn bẻ gãy một nhánh cây, cần gì phải dùng súng cho thêm phiền phức.

Qua kinh nghiệm kiếp này đã từng xem nhiều tiểu thuyết cùng phim truyền hình, Diệp Quang biết rằng sự tình có chút mờ ám, từ đó kích thích đến lòng hiếu kì của bản thân. Vì vậy hắn chỉ tặng cho mỗi người một đấm mà không phải ngay lập tức lấy mạng của bọn họ.

Khẽ liếc mắt nhìn người thanh niên, Diệp Quang thần sắc lạnh nhạt nói: "Này anh kia, mau mở mắt ra đi, mọi chuyện tôi đã giải quyết xong cả rồi…"