Chương 4: Kiếp trước, kiếp này

Thần Tại Đô Thị

Chương 4: Kiếp trước, kiếp này

Ngủ thẳng một giấc đến trưa, mãi đến khi ngửi thấy được mùi đồ ăn thơm phức thì Diệp Quang mới chịu rời giường. Cũng đã không biết bao nhiêu ức năm rồi hắn mới lại một lần nữa được trải nghiệm cảm giác ngủ chân chính.

Kiếp trước, Diệp Quang lúc nào cũng chỉ chăm chăm vào việc tu luyện mà thường lờ đi những nhu cầu cá nhân của bản thân như ăn uống, ngủ nghỉ. Nhưng hiện tại thì mọi chuyện đã khác, hắn đã không còn là thần nữa cho nên có thể đi ngủ lúc nào hắn muốn, làm những việc mà hắn thích…

Đánh răng rửa mặt xong, Diệp Quang đi ra khỏi phòng, tiến vào nhà bếp. Trong nhà bếp, nhìn thấy bóng lưng vô cùng quen thuộc của mẹ đang cặm cụi nấu bữa trưa, Diệp Quang cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi xúc động kì lạ.

"Mẹ..." Diệp Quang khẽ kêu. Một tiếng "mẹ" này kiếp trước là thứ gì đó rất đỗi xa xỉ với hắn. Trong phút chốc, một vài mảnh kí ức phủ bụi của kiếp trước lại ùa về trong đầu Diệp Quang.

Trước khi trở thành thần, hắn cũng chỉ là một phàm nhân như bao người khác. Hắn cũng từng có một gia đình, với cha mẹ cùng các anh chị em. Thế nhưng vào thời điểm đó, hắn cùng gia đình của mình không được hòa hợp cho lắm, hay nói một cách chính xác là lí tưởng sống của Diệp Quang hoàn toàn không phù hợp với bọn họ.

Khi còn là phàm nhân, Diệp Quang có một mộng tưởng rất kì quặc, hắn muốn tu tiên để có thể trường sinh bất lão. Gia đình của Diệp Quang khi biết được chuyện này ai cũng đều mắng hắn phát rồ, suốt ngày chỉ biết suy nghĩ viển vông. Diệp Quang năm ấy tuổi còn rất trẻ, lại bướng bỉnh nên trong một lúc bốc đồng, hắn đã bỏ nhà để đi phiêu bạt khắp nơi.

Suốt một quãng thời gian dài, Diệp Quang đã đến rất nhiều địa phương, thỉnh giáo nhiều bậc cao nhân hòng tìm kiếm phương pháp tu tiên. Nhưng tất cả nỗ lực của hắn đều thất bại, không một ai có thể chỉ dẫn cho hắn phương hướng chính xác để bước đi trên con đường vốn lả nghịch thiên này.

Lúc ấy, Diệp Quang cảm thấy rất tuyệt vọng, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn tồn tại một tia hi vọng nhỏ nhoi, thứ đã tạo nên động lực thôi thúc bản thân hắn kiên trì thực hiện mộng tưởng ngay từ lúc ban đầu.

Và rồi có một lần, Diệp Quang biết được tin tức về một vị lão đạo sĩ đạo hạnh cực kì cao thâm đang cư ngụ trên đỉnh một ngọn núi tên là Thái Sơn, và hắn đã quyết định đi đến đó tìm hiểu thực hư. Nhưng không may, trên đường lên núi hắn lại bị mấy tên sơn tặc chặn đường cướp bóc, cuối cùng còn bị bọn chúng bức ép đến nỗi sẩy chân té xuống vách núi.

Diệp Quang lúc ấy đinh ninh rằng bản thân sẽ phải chết không nghi ngờ, nhưng khi tỉnh lại hắn nhận thấy bản thân vẫn còn khá lành lặn, chỉ bị gãy một tay. Diệp Quang phát hiện mình đang nằm bên ngoài một cái sơn động ở lưng chừng núi, hẳn là khi rơi xuống thân thể của hắn đã được những cành cây mọc lan tràn trên vách núi ngăn trở lại một phần, cho nên cú va đập lúc tiếp đất không quá mạnh. Chính vì vậy, trong lúc vô tình Diệp Quang đã giữ lại được một mạng.

Có lẽ đây chính là kì ngộ mà thượng thiên đã an bài cho hắn. Khi ấy Diệp Quang cố nén đau đớn, ôm lấy cánh tay đi thăm dò xung quanh sơn động thì chợt hắn phát hiện bên trong một lỗ hổng trên vách động có chứa một món đồ. Đó là một quyển sách thập phần cũ kĩ, tất cả trang giấy đều đã bị úa vàng theo năm tháng. Chữ trên bìa sách cũng đã bị nhòe, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nhìn ra được dòng chữ: "Tu Thần bí tịch".

Mở quyển sách ra xem, bên trong ghi chi chít những kí tự kì lạ mà Diệp Quang bình sinh chưa bao giờ gặp qua. Thế nhưng không hiểu sao quyển sách như là có một lực hút kì lạ, khiến hắn không nhịn được mà cứ phải xem đến hết trang cuối cùng.

Sau khi xem xong quyển bí tịch, chợt đầu Diệp Quang đau như muốn nổ tung. Bên tai hắn bắt đầu không ngừng nghe thấy thanh âm của một lão giả. Thanh âm ấy liên tục nói cho Diệp Quang nghe những câu chữ kì lạ, mà sau đó hắn mới biết được đó chính là toàn bộ những gì trong quyển Tu Thần bí tịch.

Dựa theo những gì thanh âm kia truyền đạt, Diệp Quang không chút nghĩ ngợi, ngay lập tức xếp bằng ngồi xuống tu luyện. Hắn ở lại sơn động đó liên tục trong hai tháng, chỉ sống qua ngày nhờ uống những giọt sương sớm đọng trên những phiến lá cùng ăn một số loại quả dại không tên.

Thế nhưng, không những Diệp Quang không có xảy chuyện, mà ngược lại còn càng ngày càng lên tinh thần. Hắn cảm thấy cơ thể ngày càng trở nên khỏe mạnh cường tráng, một quyền đã có thể đánh nát một khối cự thạch, cánh tay bị gãy ngày nào cũng đã hoàn toàn lành lại.

Đã tìm được con đường, dù không phải là tu tiên như dự tính ban đầu, nhưng Diệp Quang cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Hắn quyết định quay trở về nhà báo tin mừng cho gia đình biết, dù sao từ lúc hắn bỏ nhà ra đi cũng đã hơn mấy năm. Đồng thời trên đường trở về, Diệp Quang cũng tiện tay thu thập qua đám sơn tặc đã đánh cướp hắn hôm nào.

Mang tâm trạng hân hoan trở về quê hương, khi về đến nơi Diệp Quang không khỏi sững sờ. Thôn làng của hắn, nhà của hắn, tất cả chỉ còn là một đống phế tích. Dò hỏi tin tức khắp nơi mới biết, khoảng một năm trước ngôi làng nơi hắn sống đã phải hứng chịu một đợt lũ vô cùng khủng khiếp. Dân làng, nhà cửa, vật nuôi,… tất cả đều bị lũ cuốn trôi, hiện vẫn còn nhiều hộ còn chưa tìm lại được xác.

Lúc ấy, trong đầu Diệp Quang chợt cảm thấy trống rỗng, tim hắn đau nhói như bị vạn tiễn xuyên qua. Cả người hắn run bần bật, hắn không muốn tin vào sự thật tàn khốc đó. Tìm mọi cách để tra ra được danh sách những hộ gia đình còn liệt vào dạng mất tích, sau khi biết được trong đó có gia đình của mình, Diệp Quang ngay lập tức lên đường đi khắp nơi tìm kiếm tung tích người nhà.

Trong lòng hắn luôn nuôi một tia hi vọng rằng gia đình mình vẫn còn sống, có lẽ bọn họ chỉ bị trôi dạt đến một địa phương gần đó mà thôi. Hắn không ngừng bôn ba qua khắp các nơi, vừa tu luyện vừa tìm kiếm tung tích người nhà, nhưng tất cả hắn nhận được chỉ là một con số không tròn trĩnh.

Không từ bỏ hi vọng, Diệp Quang tiếp tục tìm kiếm. Một năm, mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm,… Cho đến khi tất cả mọi ngóc ngách trên lục địa đã hoàn toàn bị xới tung lên, cuối cùng Diệp Quang cũng đã tìm lại được người nhà của hắn, nhưng tất cả chỉ còn là một đống hài cốt không hoàn chỉnh.

Tự tay làm một cái mộ phần cực kì xa hoa cho người nhà, ngay sau đó Diệp Quang cũng tự đi tìm cho bản thân một một cái động phủ tọa lạc một nơi heo hút không người, chui rúc trong đó điên cuồng tu luyện. Trong lòng đã hoàn toàn nguội lạnh, hắn không còn cảm thấy được gì ngoại trừ cảm giác tự trách, hối tiếc cùng ân hận.

Hắn ân hận là vì bản thân thật bất hiếu, chưa từng làm tròn bổn phận của một người con đối với cha mẹ; hắn hối tiếc là vì bản thân quá vô tâm, chưa bao giờ dành thời gian ở cùng với gia đình; hắn tự trách là vì bản thân quá chậm trễ, nếu hắn có thể tìm ra được quyền Tu Thần bí tịch này sớm hơn một chút, tu luyện nhanh hơn một chút và trở về nhà thật nhanh thì rất có thể mọi chuyện đã khác.

Nhưng trên đời không bao giờ có chỗ cho hai chữ "nếu như", và việc duy nhất Diệp Quang có thể làm đó chính là không ngừng tu luyện, không ngừng trở nên mạnh hơn, chỉ có như thế hắn mới cảm thấy sự lạnh lẽo và cô độc trong nội tâm của mình được khỏa lấp.

Nhưng tiếc thay, cho đến cuối cùng, hắn cũng chẳng cảm thấy nội tâm của hắn khá hơn được chút nào…

Quay trở lại, lúc này Trần Ngọc đang loay hoay làm bếp, chợt nghe tiếng con trai gọi thì quay mặt sang, mỉm cười nói với hắn:

"Con trai của mẹ đã thức rồi à, đi xa về có còn mệt lắm không con? Nhớ, lần sau đi chơi phải gọi điện về nhà báo bình an nhé. Đã khôn lớn rồi thì nên chững chạc một chút đi, đừng hở chút thì làm cho cha mẹ cùng em con lo lắng."

Diệp Quang lúc này như vừa mới tỉnh lại sau một giấc mộng dài, tại một khoảnh khắc kia hắn vẫn còn chìm đắm trong những kí ức của kiếp trước. Cảm thấy trong lòng có chút hổ thẹn, hắn vội vàng gật đầu lia lịa, cam đoan với Trần Ngọc sau này sẽ không lặp lại tình huống như thế nữa. Rất thỏa mãn vì con trai chịu nghe lời mình khuyên bảo, Trần Ngọc khẽ gật đầu, sau đó quay trở lại công việc bếp núc. Vừa làm bà vừa nói:

"Mẹ cứ tưởng là chút nữa con mới dậy nên cơm trưa vẫn còn chưa làm xong. Hay là con chịu khó mở tủ lạnh kiếm chút gì ăn đỡ đi nhé."

Diệp Quang cười cười đáp lại: "Nếu là đồ ăn ngon do mẹ nấu thì cho dù lâu đến đâu con cũng đợi được, với lại con cũng chưa đói lắm."

"Ôi chao, con trai bữa nay lại biết nịnh mẹ cơ à. Có phải lại làm quấy chuyện gì, muốn nhờ mẹ trợ giúp phải không?"

Diệp Quang cười khổ lắc lắc đầu: "Dạ không phải, chỉ đơn giản là đã mấy ngày rồi chưa ăn đồ ăn do mẹ đích tay làm nên cảm thấy có chút nhớ…"

Trần Ngọc cảm thấy hơi ngạc nhiên, bà có thể cảm nhận được đứa con trai này của bà dường như có chút thay đổi. Nhưng dù Diệp Quang có thay đổi thì đã sao, đến cuối cùng hắn vẫn là con trai của bà, đối với Trần Ngọc lí do ấy đã là quá đủ để khiến bà lờ đi những chuyện khác.

"Hừm được rồi, vậy con ngồi đợi một chút nhé, sắp có đồ ăn rồi. Mà hãy nhớ là, cho dù bản thân có làm lỗi gì hay không thì gia đình vẫn sẽ luôn ở cạnh bên gánh vác mọi thứ giúp cho con."

Diệp Quang khẽ gật đầu với Trần Ngọc tỏ ý đã hiểu, nhưng đồng thời hắn cũng tự nói thầm trong lòng: "Không đâu mẹ. Kiếp này, mọi chuyện trong gia đình hãy để cho con đến gánh vác, mọi người chỉ cần sống thật tốt là được..."