Chương 3: Về nhà

Thần Tại Đô Thị

Chương 3: Về nhà

Hơn bốn giờ sáng, trước một căn nhà hai tầng khang trang nằm tại ngoại ô thành phố Đông Hải, có một bóng người cao gầy đang đứng thập thò ngoài cửa. Người ấy không ai khác chính là Diệp Quang. Trong lòng hắn lúc này đang băng khoăn không biết có nên vào nhà hay không.

Theo như ước tính thì Diệp Quang có lẽ đã rời nhà khoảng một hai ngày rồi, đồng thời lúc này trên người hắn trông tả tơi như mới vừa bị người khác đánh hội đồng. Kiếp trước chỉ có một thân một mình nên trừ tu luyện và chiến đấu ra thì Diệp Quang sẽ không mấy quan tâm đến những việc khác.

Nhưng hiện tại, ở thế giới này Diệp Quang đã không còn cô độc nữa, hắn có một gia đình với ba, mẹ cùng một cô em gái, vì vậy hắn nghĩ bản thân cũng cần phải cân nhắc đến cảm thụ của bọn họ. Nếu có thể, hắn sẽ tận lực không khiến cho người nhà vì mình mà lo lắng.

Sử dụng thần thức tra xét toàn bộ căn nhà, biết được cả ba mẹ cùng em gái vẫn còn đang say giấc, Diệp Quang mới thở phào một hơi. Hắn nhẹ nhàng dùng chìa khóa mở cửa, vô thanh vô tức lén bước vào nhà. Lẽ ra, với thực lực của hắn hiện tại ra vào nhà còn dễ hơn cả ăn cháo, nhưng hắn lại không hề làm như vậy.

Mong muốn lớn nhất của Diệp Quang đó chính là được sống yên ổn với thân phận là một người bình thường cùng với gia đình của mình. Vì vậy trừ khi tình thế bắt buộc hắn cũng sẽ không sử dụng sức mạnh của bản thân. Nếu như đụng chuyện gì Diệp Quang cũng đều phải sử dụng năng lực của bản thân vậy chẳng thà lúc ban đầu hắn cứ an phận đi làm Thần, như thế có phải bớt phiền phức hơn không.

Diệp Quang cứ đi nhẹ nhàng từng bước trở về phòng ngủ của chính mình. Hắn nhanh chóng cởi bộ quần áo đang mặc, sau đó tắm rửa một trận cho thật sạch sẽ. Bị người khác quăng xuống núi, thổ không biết bao nhiêu huyết, lại còn vô thanh vô tức trải qua một lần tẩy cân phạt tủy khiến cả người Diệp Quang dơ bẩn cực kì. Không biết đã dùng xà phòng kì cọ khắp người bao nhiêu lần, hắn mới cảm thấy mùi hôi trên cơ thể tán đi bớt.

Tắm xong, Diệp Quang thay một bộ đồ ngủ, sau đó nhanh chóng đem bộ đồ rách tả tơi kia đốt đi nhằm phi tang chứng cứ. Giải quyết xong mọi thứ, hắn ngay lập tức trở lại phòng ngủ, nằm ngả ra giường chuẩn bị đánh một giấc thật say. Thế nhưng đúng lúc bản thân chuẩn bị chợp mắt thì Diệp Quang chợt nghe từ bên ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, kế đó là một thanh âm ngọt ngào vang lên:

"Anh hai, có phải anh không? Anh đã về rồi à?"

Diệp Quang dù đang rất buồn ngủ nhưng bất đắc dĩ cũng chỉ đành trả lời: "Ừm, là anh đây. Anh mới vừa về tới nhà nên mệt lắm, anh muốn ngủ…"

Phảng phất như không hiểu được ý tứ của Diệp Quang, cửa phòng ngay lập tức hé mở, một bóng người mảnh mai nhanh chóng bước vào. Đó là một cô bé độ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, thân hình nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là đôi mắt đen long lanh cùng đôi môi anh đào nhỏ nhắn hệt như nữ chính trong một bộ phim anime. Đây chính là em gái của Diệp Quang, Diệp Mai.

Diệp Quang trong lòng âm thầm cười khổ, hắn biết tỏng cô em gái này bề ngoài nhìn như một thục nữ liễu yếu đào tơ, nhưng thực chất lại vô cùng khủng bố, tựa như một đầu cọp cái. Xưa nay trừ cha mẹ ra thì người mà Diệp Quang cảm thấy sợ hãi nhất chính là cô em này.

Diệp Mai vừa mới bước vào phòng liền trừng lớn đôi mắt, sau đó lập lức lấy tay che mũi, nhíu mày nhìn Diệp Quang hỏi:

"Anh hai, sao trong phòng của anh lại nồng nặc mùi xà bông thế này? Ngoài ra còn có mùi gì giống như mùi chuột chết nữa. Em vừa mới dọn sạch sẽ căn phòng giúp anh ngày hôm kia thôi đấy."

Nói rồi Diệp Mai liền đi một vòng xung quanh phòng Diệp Quang để kiểm tra, sau khi không phát hiện điều gì bất thường thì hơi gật gật đầu, ném cho Diệp Quang một cái nhìn chất vấn:

"Suốt hai ngày nay anh đã bỏ đi đâu vậy? Sao không gọi điện thông báo về nhà? Anh biết không, ba mẹ cả hai người đều rất là lo lắng cho anh đấy. Cả em cũng vậy, xém chút còn dự định đến đồn cảnh sát báo mất tích đâu..."

Diệp Quang âm thầm cười khổ, gãi gãi đầu trả lời:

" Hai ngày nay anh cùng vài người bạn hẹn nhau đi chơi xa. Điện thoại thì trên đường bị rơi mất nên không thể gọi điện về báo tin được. Cho anh xin lỗi vì đã làm cả nhà lo lắng."

Nét mặt của Diệp Mai dần trở nên hòa hoãn, cô thật sự rất lo lắng cho người anh trai này của mình. Diệp Mai sau đó lại hỏi Diệp Quang thêm một số vấn đề đại khái như hắn đi cùng với ai, đi đến đâu... Còn Diệp Quang thì tất nhiên là viện đại một vài lí do để nhanh chóng qua ải.

Cuối cùng sau khi lải nhải giáo huấn Diệp Quang một hồi, nhắc nhở hắn sau này ra ngoài phải luôn thủ sẵn điện thoại thì Diệp Mai mới chịu trở về phòng. Lúc này, Diệp Quang mới thở phào một hơi.

Cô em gái này quả thật mang đến cho hắn thật nhiều áp lực, điều mà hắn chưa từng trải qua ở kiếp trước. Nhưng khi nghe những lời lải nhải cùng giáo huấn của Diệp Mai, Diệp Quang không những không khó chịu mà ngược lại còn cảm thấy rất ấm áp. Thì ra chính là cái mà con người trên Địa Cầu gọi là tình thân.

Có thể đối với Diệp Quang của trước đây, được em gái quan tâm lo lắng là một việc cực kì bình thường không đáng nhắc đến. Nhưng đối với Diệp Quang hiện tại, người đã thức tỉnh phần kí ức của Cô Độc Chiến Thần thì đây chính là một trải nghiệm cực kì mới mẻ và đáng ghi nhớ.

Diệp Quang nằm ở trên giường thả lỏng tinh thần, cả người bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Trên miệng của hắn vẫn luôn không ngừng nở một nụ cười thỏa mãn. Có lẽ đây chính là cuộc sống mà hắn hằng mong muốn, và nó chỉ vừa mới chính thức bắt đầu…

Sáng sáu giờ như thường lệ, một ngày mới tại Diệp gia lại bắt đầu. Diệp Mai đang cùng với mẹ là Trần Ngọc ở trong bếp làm bữa sáng, còn cha của Diệp Quang là Diệp Phá Thiên thì ngồi cạnh bàn ăn, rung đùi tựa vào ghế ngồi đọc báo. Một lúc sau, bữa sáng thịnh soạn đã bày ra trên bàn, cả ba người bắt đầu quây quần ngồi ăn uống trò chuyện với nhau. Trong lúc ăn, Diệp mẫu như sực nhớ ra điều gì, vội hỏi Diệp Mai:

" Tiểu Mai này, sáng sớm nay hình như mẹ nghe thấy được tiếng động trong phòng anh hai con, nó đã về nhà rồi à?"

"Dạ, anh hai mới về hồi bốn giờ sáng, nghe đâu là cùng bạn bè đi chơi xa giải khuây, hiện giờ anh ấy có lẽ đang ngủ bù…"

Diệp Phá Thiên nghe thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng:

"Tiểu tử này, đi chơi xa cũng không chịu gọi điện báo tin cho gia đình biết, thật là quá quắt. Đã tốt nghiệp đại học được mấy tháng rồi mà chẳng chịu lo đi kiếm một công việc đàng hoàng, suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, lát nữa phải phạt nặng nó mới được."

Trần Ngọc thấy như vậy liền trừng mắt liếc nhìn Diệp Phá Thiên một cái, sau đó chậm rãi mở miệng:

"Thời buổi này sinh viên vừa tốt nghiệp đại học đi kiếm việc thật sự là khó khắn lắm, ông cũng biết mà, chúng ta phải thông cảm cho tiểu Quang một chút chứ. Dù sao vợ chồng mình vẫn còn đang làm việc hưởng lương, cũng chưa đến nỗi cần con nó đem tiền về nuôi… Cho tiểu Quang thư thả một chút đi."

"Hừ, bà đấy, cưng chiều thằng con quá coi chừng nó hỏng mất đấy, thanh niên ngày nay dễ dàng sa ngã lắm… À nhắc đến mới nói, ở công ty tôi bộ phận bảo an đang tuyển người, việc không khó, lương thì cũng ổn, hay là cho nó đến thử việc? Nếu được nhận vào làm thì chí ít cũng có thể giúp tiểu Quang bớt lêu lổng một chút, đồng thời tôi cũng có thể giám sát nó phần nào. Bà thấy sao?"

Trần Ngọc hơi trầm ngâm một lúc, sau đó gật đầu tán thành: "Ừm, như thế cũng được, có ông giám sát thì tôi sẽ an tâm hơn. Nhưng chuyện này hãy để tối nay rồi nói với tiểu Quang, lát nữa đến công ty ông cứ nộp đơn xin việc giúp con nó trước đi, đồng thời tìm hiểu một thoáng về tình hình nơi đó xem có phù hợp với tiểu Quang hay không. Và ngoài ra,…"

"… Thôi thôi được rồi, tôi hiểu ý của bà rồi. Yên tâm, tôi sẽ sắp xếp chu toàn tất cả mọi thứ cho tiểu Quang. Giờ tiếp tục ăn sáng đi."

Nói xong, cả hai lại tiếp tục thưởng thức bữa sáng. Diệp Mai nghe được sự sắp xếp của cha mẹ mình thì trong lòng cũng âm thầm tán thành, cô không muốn thấy người anh hai này của mình suốt ngày chơi bời lêu lổng rồi sau đó lại sinh sự gây họa.

Còn Diệp Quang lúc này thì đang ngủ như chết ở trong phòng, khóe miệng còn có cả nước bọt chảy ra, trông chẳng có chút gì phong phạm của một vị thần linh nên có. Hắn không biết rằng cuộc sống sau này của bản thân đã bị ba mẹ sắp đặt sẵn, và chính sự sắp đặt này tương lai sẽ dẫn đến cho hắn nhiều phiền phức không đáng có…

ps: Mạch truyện chậm, tiến độ cũng chậm, tất cả cũng chỉ theo phương châm "chậm mà chắc".