Chương 2: Tao ngộ Võ giả

Thần Tại Đô Thị

Chương 2: Tao ngộ Võ giả

Diệp Quang hơi ngạc nhiên, đưa tầm mắt về phía phát ra tiếng nói thì thấy từ phía trên đường núi, có một nhóm năm người đang tiến xuống chỗ hắn với tốc độ rất nhanh. Hắn hơi nhíu mày, trầm mặc từ từ đi lên dốc núi, sau đó rẽ sang hướng khác để tránh nhóm người kia.

Nhóm người thấy như vậy cũng không nói gì, chỉ ra hiệu cho nhau để hai người quay ngược lên canh chừng Diệp Quang. Còn lại ba người, trong đó có một cô gái vừa nãy mới lên tiếng thì tiếp tục đi xuống dốc núi, đến vị trí cái hố cố gắng tìm kiếm thứ gì đó.

Diệp Quang vừa đi lên dốc vừa suy nghĩ, có lẽ lúc vừa nãy bản thân thức tỉnh lại đã gây ra động tĩnh quá lớn, dẫn dụ trí tò mò của nhiều người. Nhưng dù sao cũng đã lỡ rồi nên hắn quyết tâm không thèm nếm xỉa, mặc cho nhóm người muốn làm gì thì làm. Còn điều hắn hiện tại muốn làm nhất chính là về đến nhà tắm rửa cho thật sạch sẽ, ăn một bữa thật ngon rồi ngủ một giấc đến sáng mà thôi.

Hôm nay đã là một ngày quá dài đối với Diệp Quang rồi, hắn cũng không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến việc khác. Thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, khi hắn lên tới trên đường núi thì lại bị hai người đàn ông đầu trọc to con chặn đường.

Diệp Quang cảm thấy có chút bực mình, hắn hiện tại không có hảo cảm gì với hai người này, đơn giản là vì hắn nhớ ra được trong nhóm người cùng hắn xảy ra xung đột tại quán bar cũng có một tên đầu trọc và dường như chính tên đó là thủ lĩnh băng nhóm ấy.

Con người chính là như thế, khi căm ghét một kẻ nào thì trong nội tâm tự nhiên cũng sẽ không có hảo cảm với những người có đặc điểm giống với kẻ mà mình ghét. Diệp Quang cũng không phải ngoại lệ, hiện tại hắn cảm thấy hai tên cản đường này rất là chướng mắt.

Hai tên đầu trọc kia tướng mạo khá giống nhau, có lẽ là hai anh em. Bọn họ cùng mặc chung một kiểu âu phục màu đen, đeo kính râm hệt như những tên đần, trên ngực áo lại còn đeo bảng tên, có lẽ là hai tên hộ vệ tay mơ. Diệp Quang không muốn vô cớ gây sự nên nhẹ nhàng nói với hai tên ấy một câu:

"Hai vị ta còn có việc gấp cần làm, cảm phiền nhường đường giúp."

Đáp lại câu nói thành khẩn của Diệp Quang lại là nét mặt khinh thường của hai tên hộ vệ. Một tên trong đó lại còn lớn giọng đối với Diệp Quang nói: "Thằng nhóc con, nếu biết điều thì hãy ngoan ngoãn đứng im một chỗ. Tiểu thư của chúng ta có việc cần hỏi ngươi."

Diệp Quang cảm thấy điểm mấu chốt của bản thân bị xúc phạm. Nếu là lúc trước, có lẽ hắn sẽ thật sự đứng im, nhưng hiện tại hắn đã nhớ lại thân phận của mình. Mà uy nghiêm của một vị Thần, sao lại có thể để cho điêu dân tùy ý xúc phạm?

Diệp Quang không nói một câu gì, hắn trực tiếp hành động. Một trảo rồi lại một trảo nhanh như chớp túm lấy cổ áo của hai tên hộ vệ, sau đó lần lượt ném mạnh chúng xuống dưới núi. Đây là cách Diệp Quang xả bớt đi cục tức bị người khác khi dễ đã nghẹn ở trong cổ họng từ rất lâu.

Ba người ở dốc núi nghe thấy tiếng la hét thì vội ngước nhìn lên, chợt thấy có hai bóng đen đang từ trên cao bay thẳng về phía họ. Cả ba giật mình, vội vàng tản ra xung quanh, chỉ nghe "bịch bịch" hai tiếng, dưới cái hố nơi Diệp Quang rơi xuống lúc trước đã có thêm thân ảnh của hai tên hộ vệ.

Cả ba người, đặc biệt là cô gái đều nhìn về phía Diệp Quang, thần sắc người nào cũng đầy vẻ ngạc nhiên. Diệp Quang khẽ thở phào một hơi, cảm thấy tinh thần khoan khoái hơn rất nhiều, trực tiếp không để ý đến ba người bọn họ, quay mặt bỏ đi.

Chợt trong ba người có một người đàn ông trung niên thân hình lực lưỡng tiến lên quát to một tiếng:

"Tiểu tử, đả thương hộ vệ của tiểu thư rồi muốn bỏ chạy? Nào có chuyện dễ dàng như thế."

Xong rồi hắn thoáng một cái như điện xẹt chạy đến chỗ của Diệp Quang. Diệp Quang thần sắc bất biến, chỉ có mắt trái hơi giật nhẹ hai cái. Hắn nghĩ thầm: "Con bà nó, chẳng lẽ mấy tên này khi đi đều để não ở nhà sao? Sao cứ thích tìm ta gậy phiền toái như vậy."

Trong chớp mắt, người đàn ông trung niên đã chạy lên khỏi dốc núi, tốc độ càng lúc càng nhanh, cánh tay phải lực lưỡng lạ kì vươn ra dự tính chộp lấy Diệp Quang. Diệp Quang hừ lạnh một tiếng, nhanh như chớp đưa hai tay ra sau bắt lấy cánh tay người đàn ông trung niên, nghiêng người qua một bên rồi thuận thế quăng hắn về phía trước.

Sự việc diễn ra trong khoảng thời gian cực ngắn, người đàn ông trung niên bị chiêu này của Diệp Quang làm cho cả thân hình theo quán tính đâm thẳng vào vách núi. Một tiếng "Ầm" kèm theo tiếng hét thảm vang lên, Diệp Quang gương mặt không chút biểu tình, phủi phủi tay đứng đó.

Trong đầu hắn đang suy nghĩ một sự tình, mới vừa rồi giao thủ với hai tên hộ vệ cùng người đàn ông trung niên, hắn luôn cảm thấy có điều gì đó là lạ. Cả ba người này thể chất đã hoàn toàn vượt xa giới hạn của nhân loại, đồng thời bên trong người bọn họ Diệp Quang cảm nhận được một một vòng xoáy Linh khí vô cùng vô cùng mỏng manh đang ngưng tụ ở trong đan điền.

Cái này đối với kí ức Diệp Quang ở Địa Cầu thì vô cùng xa lạ, nhưng đối với kí ức của Cô Độc Chiến Thần thì lại rất quen thuộc. Cả ba người nọ đây là đang bắt đầu bước đi trên con đường của tu Tiên giả. Mà tại Địa Cầu còn tồn tại tu Tiên giả là một sự tình khơi dậy lòng hiếu kì của Diệp Quang. Cho nên hắn quyết định túm lấy người đàn ông trung niên lúc này đang bị trọng thương bất tỉnh và sử dụng một loại cấp thấp thần thuật có tên gọi " Khống hồn thuật", chuyên dùng để khống chế linh hồn và tra xét kí ức của kẻ khác.

Diệp Quang sau khi sử dụng Khống hồn thuật đã từ trong trí nhớ của người đàn ông trung niên tìm ra được một số thông tin khá thú vị. Thì ra Địa cầu vốn dĩ không có tu Tiên giả, chỉ có hai loại người, một gọi là Cổ Võ Giả một gọi là Dị năng giả.

Cổ Võ giả theo kiến thức của Diệp Quang thì chính là một nhánh khác của tu Tiên giả, nhưng nhược hơn quá nhiều. Chủ yếu Cổ Võ giả tu luyện chính là các loại võ học truyền thừa lâu đời kèm theo thổ nạp linh khí nhằm rèn luyện thân thể, sau đó dùng võ để nhập đạo. Nếu như không có công pháp tu Tiên để tu luyện tiếp tục thì đạt đến cảnh giới Trúc Cơ đã là cực hạn.

Còn Dị năng giả là một loại người do chịu ảnh hưởng của các tác nhân từ bên ngoài như chất độc sinh hóa, các loại tia phóng xạ,.. hoặc chỉ đơn giản là bị sốt cao ảnh hưởng đến não bộ, từ đó dẫn phát cơ thể kích thích tiềm năng vốn có, gây ra biến đổi về mặt tế bào, cuối cùng biểu hiện ra bên ngoàidưới hình thức các loại năng lực đặc thù.

Về phần cảnh giới phân chia, phía Cổ Võ giả được chia ra làm 6 cấp bậc: Hậu thiên, Tiên Thiên cùng Hoàng Huyền Địa Thiên tứ cấp, mỗi cấp bậc lại chia ra làm sơ kì, trung kì và hậu kì. Về phần Dị năng giả cũng chia làm 6 cấp bậc đối xứng với Cổ Võ giả nhưng đơn giản hơn đó là F,E,D,C,B,A. Trong truyền thuyết thì vẫn còn 3 cấp độ cao hơn nữa, nhưng như đã nêu, đó chỉ là trong truyền thuyết mà thôi.

Về phần chiến lực, Cổ Võ giả chỉ cần đạt đến Thiên cấp là đã có thể khai sơn phá hải, còn Dị năng giả thì lại càng khó lường do dị năng của mỗi người đều có tác dụng khác nhau, chung qui là không thể coi thường.

Còn về phương thức tu luyện, Cổ Võ giả gặp bất lợi khá nhiều do trên Địa Cầu linh khí phần lớn đã bị những thứ như khói bụi, khí thải làm cho ô nhiễm rất nặng vì vậy số lượng Cổ Võ giả ngày càng khan hiếm. Trong khi đó Dị năng giả tu luyện lại vô cùng đơn giản, thông qua việc liên tục chiến đấu và sử dụng năng lực có thể giúp độ dung hợp tế bào biến dị của họ được nâng cao, đến một mức độ nhất định là có thể thăng cấp.

Nhìn chung, Cổ Võ giả cùng Dị năng giả đều là thuộc về tình huống "kẻ tám lạng người nửa cân", vì vậy cả hai bên nếu không cần thiết đều sẽ không xảy ra tranh chấp xung đột với nhau.

Đến đây, Diệp Quang coi như là đã hiểu xong về hệ thống tu luyện trên Địa Cầu, hắn chỉ cần biết bấy nhiêu là đủ, về phần những thứ vụn vặt khác Diệp Quang chẳng muốn quan tâm. Dù sao cũng chỉ là những con kiến mà thôi, tra xem chúng có bao nhiêu loại, năng lực cùng thức ăn của chúng là được, ai lại rảnh rỗi đi tra cứu cặn kẽ xem tập quán, sở thích cùng sở ghét của con kiến cơ chứ, trừ khi có ham mê đặc thù nào đó.

Về phần người đàn ông trung niên cùng hai tên hộ vệ kia, một tiên Thiên sơ kì cùng hai tên Hậu thiên trung kì võ giả mà thôi, đối với người bình thường xác thực là tồn tại vô địch, nhưng không may cho bọn hắn Diệp Quang không phải là người bình thường. Hắn là Thần. Tuy sức mạnh chỉ mới được giải phong một chút, tựa như hạt cát trên bãi biển vậy, nhưng vẫn dư sức nghiền ép tất cả.

Về phần đẳng cấp hiện tại của Diệp Quang sao? Ừm có lẽ đã vượt xa Thiên giai.

Cảm thấy ngày hôm nay như vậy đã là quá đủ, Diệp Quang rất dứt khoát ném người đàn ông trung niên xuống thẳng cái hố nơi mà hai tên đệ tử của hắn đã chờ sẵn. Ngoài ra hắn cũng rất thật thà nhắn nhủ lại một câu cho cô gái cùng người còn lại biết:

" Đừng theo đuôi ta, bằng không cũng sẽ xuống lỗ giống bọn họ".

Nói xong Diệp Quang tiêu sái quay lưng bỏ đi, để lại hai thân ảnh đứng chết lặng trong màn đêm...