Chương 1: Thức tỉnh

Thần Tại Đô Thị

Chương 1: Thức tỉnh

Hoa Hạ quốc
Thành phố Đông Hải …

… Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Diệp Quang mới dần tỉnh lại. Bốn phía xung quanh hắn chỉ toàn là một màu đen, đầu óc hắn thì đang trong trạng thái vô cùng mơ hồ. Hắn không biết bản thân đang ở nơi đâu, tứ chi thì không thể cử động, đồng thời khắp cả người đều truyền đến cảm giác đau đớn thấu tận xương tủy.

"Nơi đây là nơi nào? A, đau… Đau quá. Rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra?" Từng câu hỏi lần lượt xuất hiện trong đầu Diệp Quang, thế nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không kiếm ra được đáp án. Hắn cố dùng sức hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại bản thân, nhưng liền bỗng chốc cảm thấy từ lồng ngực truyền đến cảm giác đau nhức, ngay lập tức miệng liền phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

Diệp Quang không dám tiếp tục thở mạnh, hắn cảm thấy khí tức tử vong đang lởn vởn xung quanh mình. Trấn định lại tâm tình, nhanh chóng xâu chuỗi những mẩu kí ức vụn vặt trong đầu, cuối cùng hắn cũng lờ mờ nhớ ra được một ít manh mối: Trước khi mất đi tri giác, hắn đã từng ở trong một quán bar uống đến say khướt.

"Vậy là trước đó ta đã uống say, thế nhưng bấy nhiêu vẫn chưa thể lí giải được tình huống hiện tại, và vì sao ta lại có cảm giác như từng chiếc xương trên cơ thể đều bị gãy nát…"

Đăm chiêu thêm một lúc, Diệp Quang rốt cuộc nhớ ra tới một chuyện. "Đúng rồi, ta nhớ ra được bản thân sau khi uống say dường như đã đụng phải một nhóm người, còn xảy ra xung đột, không lẽ…"

Nghĩ đến đây, tâm thần Diệp Quang có chút bàng hoàng "Không lẽ, người lúc ấy ta đắc tội là thành viên của hắc bang? Và bọn chúng ngay sau đó liền kiếm ta trả thù?"

Càng nghĩ, Diệp Quang càng thấy chuyện ấy có khả năng. Quán bar là một môi trường ngư long hỗn tạp, hạng người gì cũng có, đặc biệt là quán bar mà hắn hay lui tới lại càng là nơi tụ tập của nhiều tên côn đồ, đồng thời một số đại ca giang hồ có máu mặt đôi lúc cũng ra vào nơi ấy.

Sau khi phán đoán đại khái được nguyên nhân, Diệp Quang cảm thấy có một chút chua xót, một chút phẫn nộ, nhưng đa phần vẫn là tự trách cùng hối hận. Chỉ vì một chuyện buồn nhỏ nhặt mà bản thân lại đi uống rượu đến say khướt, sau đó còn chọc đến thành viên hắc bang để cuối cùng biến thành bộ dạng dở sống dở chết như thế này, đúng thật là tự làm tự chịu.

Diệp Quang cố gắng mở thật to hai mắt nhìn kĩ khung cảnh xung quanh, thế nhưng kết quả vẫn là con số không tròn trĩnh, thu vào tầm mắt hắn chỉ là một màu đen vĩnh hằng. Cố gắng nhếch miệng nở một nụ cười khổ, hắn lại ho ra một búng máu tươi, hiện tại hắn cảm thấy nhiệt độ chung quanh mình đang dần giảm xuống.

" Ta đây là sắp chết rồi sao? Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất không còn chuyện gì xấu hơn có thể xảy ra được nữa. Chấm dứt cái cuộc sống chó má này, hi vọng kiếp sau có thể đầu thai vào một nhà nào đó gia thế tốt một chút, đỡ phải chịu cảnh bị người khác khi dễ."

Gương mặt Diệp Quang lộ ra vẻ bình thản chưa từng có, hắn khép hờ hai mắt lại, đón nhận cái chết đang đến rất gần với mình. Thế nhưng đâu đó trong trong không gian tối om và tĩnh mịch lại đột nhiên truyền đến một tiếng mắng khẽ: "Ngu ngốc, thật là ngu ngốc".

Diệp Quang giật nảy mình, vội vàng mở mắt thì thấy ngay trước mắt vốn dĩ chỉ là một màu đen nay lại xuất hiện một bóng người mờ ảo đang đứng ở trước mặt mình. Nhìn kĩ thì thấy bóng người mặc một bộ trường sam, thân hình chỉ lơ lửng không chạm đất, trên gương mặt anh tuấn hiện lên thần sắc băng lãnh. Đặc biệt, hình dạng cùng tướng mạo của bóng người đó lại hoàn toàn trùng khớp với Diệp Quang.

Đôi đồng tử của Diệp Quang co rụt lại, trong lòng hắn mãnh liệt dậy sóng. Hắn cố gắng mím chặt môi ngăn không cho bản thân la lên nhưng rốt cuộc vẫn không kìm được mà thốt lên: "C… Có… m…m…ma!!!"

Sau đó lại là một hồi ho sặc sụa kèm theo máu tươi. Bóng người kia trầm mặc nhìn Diệp Quang một lúc, sau đó đưa ngón trỏ đụng nhẹ vào trán hắn. Ngay lập tức Diệp Quang cảm nhận được một lượng kí ức khổng lồ không ngừng tràn vào trong óc, mà hắn cũng chậm rãi hiểu rõ ra rất nhiều thứ.

Một lúc sau, Diệp Quang chợt mở mắt. Vốn dĩ đôi mắt đen đặc trưng nay lại trở thành một trắng một đen trông vô cùng tà dị, một cỗ khí tức cực kì kinh khủng tựa như hồng hoang mãnh thú từ cơ thể Diệp Quang điên cuồng toát ra tứ phía khiến cho cả không gian xung quanh hắn chấn động không ngừng.

Ngay khi tưởng như tất cả mọi thứ xung quanh sẽ bị cổ khí tức kinh khủng kia chấn nát thì ngay lập tức Diệp Quang liền thu liễm lại khí thế của bản thân. Xung quanh mọi thứ liền khôi phục lại như cũ, Diệp Quang cũng trở lại bình thường, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Diệp Quang khẽ liếc nhìn bóng người kia, hờ hững nói: "Ngươi chính là ta của kiếp trước sao? Cảm ơn đã giúp ta nhớ ra tất cả mọi chuyện. Hiện tại, sứ mệnh của ngươi đã hoàn thành, cũng đã đến lúc phải triệt để biến mất đi."


Lúc nãy, dựa vào những kí ức được truyền vào trong đầu, Diệp Quang đã biết được thân phận chân chính của mình.

Nguyên lai trong không gian rộng lớn này tồn tại vô số các vũ trụ thứ nguyên, đồng thời cũng tồn tại vô số những sinh mệnh thực lực có mạnh có yếu. Và đứng trên tất cả mọi thứ, thống trị cùng quản lí hết thảy, là cái được chúng sinh gọi là thần linh.

Đặc biệt trong tất cả các vị thần linh, có một kẻ thực lực vô cùng mạnh mẽ, ngoại hiệu của hắn gọi Cô Độc Chiến Thần. Tên hiệu ấy là do các vị thần khác đặt riêng cho hắn vì một nguyên nhân rất đơn giản: Hắn lúc nào cũng độc lai độc vãng, không hề giao du với bất cứ ai.

Suốt cả một đời, Cô Độc Chiến Thần chỉ không ngừng làm một chuyện đó là đi khắp nơi khiêu chiến những vị thần mạnh mẽ hơn mình, đánh bại bọn họ và sau đó tiếp tục đi tìm kiếm đối thủ càng mạnh hơn. Và kết quả cuối cùng là sau bao nhiêu ức năm hắn đã trở thành vị thần mạnh nhất trong tất cả.

Nhưng mãi đến lúc ấy, Cô Độc Chiến Thần mới nhận ra được một điều: Trên đời này đã không còn mục tiêu gì để hắn phấn đấu, không còn thứ gì có thể làm cho hắn lưu luyến nữa.

Suốt bao nhiêu ức năm không ngừng chém giết, để rồi cuối cùng nhận lại được chỉ là sự trống rỗng tràn ngập trong nội tâm. Cô Độc Chiến Thần lúc ấy đã làm ra một quyết định: hắn tự phong ấn đi kí ức cùng sức mạnh của mình, ngẫu nhiên tìm một hành tinh gọi là Địa cầu, sau đó chọn đầu thai vào một gia đình bình thường và bắt đầu một cuộc sống mới.

Và thân phận hiện tại của Cô Độc Chiến Thần đương nhiên chính là Diệp Quang. Còn bóng người trước mặt hắn kia chính là một tia hồn phách cuối cùng của Cô Độc Chiến Thần cố ý giữ lại trước khi đầu thai nhằm để bảo mạng khi bản thân gặp phải bất trắc.

Ảo ảnh của Độc Cô Chiến Thần im lặng nhìn Diệp Quang, trong ánh mắt dường như có điều gì muốn nói, sau đó chợt hóa thành một đạo ánh sáng dung nhập vào giữa trán của hắn. Cả người Diệp Quang rung nhẹ một cái, nội thương lẫn ngoại thương ngay lập tức được chữa lành, thậm chí cơ thể hắn còn được trải qua một lần tẩy cân phạt tủy miễn phí.

Diệp Quang nhanh chóng đứng dậy. Hiện tại thể trạng của hắn đã hoàn toàn khôi phục, sức mạnh của hắn đã được giải phong một chút đồng thời còn đạt được một ít chỗ tốt khác. Mắt của hắn hiện tại không còn ngại bóng tối, đã có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ xung quanh. Hắn phát hiện bản thân hình như đang ở dưới một cái hố sâu, xung quanh không có một thứ gì có thể giúp hắn trèo lên phía trên được.

Diệp Quang cười khẩy, nhẹ nhàng dậm chân nhảy một cái, cả người ngay lập tức bật cao lên đến năm sáu mét, vừa vặn giúp cho hắn bám được vào miệng hố. Diệp Quang sau khi leo ra khỏi hố sâu, liền nhìn một thoáng khung cảnh xung quanh.

Hắn thấy sắc trời tối đen như mực, còn bản thân hình như đang ở giữa sườn dốc của một ngọn núi. Có lẽ lúc hắn rơi xuống núi đã trùng hợp rơi nhằm ngay cái hố nằm tại sườn dốc này.

"Con bà nó, không lẽ ta lại bị người đem quăng xuống núi thủ tiêu? Chỉ là cự cãi mấy câu mà lại chơi lớn đến như vậy? May mắn là ta mạng lớn… Được, đợi một ngày đẹp trời bản thần sẽ cho các ngươi hưởng tư vị bị người khác quăng xuống núi là như thế nào". Diệp Quang tự nhủ thầm với bản thân như thế.

Hiện tại Diệp Quang đang có ý nghĩ muốn đi trả đũa nhóm người đã hại hắn, hoàn toàn quên rằng trước đó ít phút vẫn còn đang tự trách bản thân vì sao lại ngu xuẩn chọc đến người của hắc bang. Có lẽ, sau khi dung hợp lại kí ức của kiếp trước, tính cách của Diệp Quang đã có chút biến chuyển.

Diệp Quang vốn là một thanh niên hiền lành, hay bị người khác bắt nạt. Không phải do hắn yếu nhược đến độ không thể chống trả, mà là do tâm tư hắn quá lương thiện, không muốn chấp nhất những chuyện nhỏ nhặt ấy.

Nhưng hiện tại, hắn đã có lại được phần kí ức của Cô Độc Chiến Thần. Tuy vẫn lấy tính cách của Diệp Quang bây giờ làm chủ đạo, thế nhưng chắc chắn hắn sẽ không còn cam chịu giống như xưa bị người bắt nạt. Dù sao Diệp Quang cũng là thần, tuy thực lực đại bộ phận vẫn còn bị phong ấn nhưng uy nghiêm của thần thì vẫn còn đó. Mà Thần uy, là không ai có thể phạm.

Khẽ vươn vai hít thật sâu một cái cảm thụ bầu không khí se lạnh ban đêm, Diệp Quang đang chuẩn bị tìm đường về nhà thì chợt nghe một giọng nói lanh lảnh cất lên từ phía xa:

"Này anh kia, đứng lại đấy cho tôi…"

Ps: Truyện đầu tay của tác giả, ý kiến chuyên môn thì rất cần, nhưng đừng ném gạch đá quá nặng.