Chương 146: Người Nhật Bản

Thần Ma Hê Thống

Chương 146: Người Nhật Bản

Nhạc Trọng bước tới, lạnh lùng nhìn những người sống sót nói:
- Dùng roi quất! Ai chen ngang thì quất người đó! Sau đó đuổi đi, tôi không cần người không phục tùng mệnh lệnh!
Sáu gã đội viên mặc áo da rắn nước biến dị, đã cường hóa đến ngoài 8 cấp bước lên một bước, rút roi hung hăng quất lên đám người sống sót.
Vừa quất xuống, những người bị đánh trúng kêu lên thê thảm, vội vàng tránh ra. Chứng kiến một màn bi thảm kia, những người nọ run sợ mới thành thật xếp thành hàng.
Nhạc Trọng nhìn thoáng qua những người sống sót đã thành thật, lạnh lùng nói:
- Người không nghe lời dùng roi quất. Quất xong bọn hắn sẽ lập tức hiểu được sự trọng yếu của kỷ luật cùng trật tự!
- Tôi đã biết, Nhạc đội!
Trần Thạch Đầu gật đầu đáp.
Đi theo bên cạnh Nhạc Trọng, Diêu Diêu mặc bộ quân trang số nhỏ đưa mắt nhìn thấy một màn này, lộ ra ánh mắt như suy nghĩ. Tiểu la lỵ lặng lẽ chui lên xe Nhạc Trọng, sau khi hắn phát hiện đã sắp tới căn cứ.
Đám người bị Nhạc Trọng giáo huấn liền thành thật, một đám người ngoan ngoãn xếp hàng báo tên của mình, năng lực, chức nghiệp ngày trước, đợi Trần Thạch Đầu chọn lựa.
Những người này phần lớn không có bổn sự gì đặc thù, nhưng nam nhân cường tráng không ít, cũng đủ cho Trần Thạch Đầu lựa chọn.
Nhạc Trọng nhìn thấy nơi này không còn chuyện gì, lúc này mới mang theo bốn gã đội viên cận chiến đi tới chỗ Khổng Đào.
- Đi thôi!
Nhạc Trọng cùng Khổng Đào hướng chỗ đặc khu đi tới.
Trên đường đi, hắn luôn luôn bảo trì trạng thái cảnh giác, cảnh giác Băng Vương Hội có thể sẽ phát động tập kích. Nhưng hắn luôn không dự cảm được nguy hiểm, hiển nhiên Băng Vương còn chưa xuất động cao thủ tiến hành ám sát hắn.
- Cứu mạng! Cứu mạng!
Ngay khi nhóm người Nhạc Trọng đi ngang qua một ngôi nhà, từ trong phòng truyền ra thanh âm tiếng thét thê lương, tiếp theo một nữ nhân quần áo rách rưới từ trong phòng chật vật lao ra.
Hai nam tử để thân trần, dáng người có chút thấp bé cũng từ trong phòng lao ra ôm lấy người đàn bà kia.
Người đàn bà kia hướng người chung quanh lớn tiếng cầu cứu:
- Cứu mạng! Bọn hắn muốn cưỡng hiếp tôi, bọn hắn là người Nhật Bản, bọn hắn muốn cưỡng hiếp tôi. Cứu tôi với, van cầu mọi người!
- Thật sự là gây nghiệp chướng, những người Nhật Bản lại tai họa nữ nhân. Kháo! Chính phủ cũng không quản sao?
- Quản cái gì, đây là khách quý trong đặc khu, nhân sĩ đặc quyền, ai dám quản, ai nguyện ý quản?
- …
Người sống sót chung quanh nghe được thanh âm kêu cứu của nữ nhân kia, chẳng những không dám quản ngược lại còn thối lui, sợ rước họa vào thân. Có mấy thanh niên tâm huyết đang định xông lên ngăn cản hai người Nhật Bản kia, nhưng nghe được hai chữ đặc khu trong lòng liền lạnh lẽo.
Trong căn cứ Lũng Hải người sống sót bình thường nếu phạm tội ăn cắp, cướp bóc, cưỡng hiếp sẽ bị trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc, thậm chí trực tiếp bắn chết. Nhưng người đặc khu chỉ có người đặc khu có đặc quyền ngăn cấm được. Những người bình thường nếu cùng người đặc khu phát sinh tranh chấp, cho dù có đạo lý cũng biến thành không đạo lý, ăn khổ nhiều nên huyết tính của họ cũng đã hoàn toàn lạnh xuống.
Hai người thấp bé kia trừng mắt nhìn những người vây xem, không chút kiêng nể quát to:
- Nhìn cái gì vậy! Muốn ăn đòn sao?
Nhạc Trọng nhìn hai gã hung hăng càn quấy kia, một cỗ lửa giận bay lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ.
Khổng Đào chỉ liếc mắt nhìn hai người kia, lại nói với Nhạc Trọng:
- Đi thôi, Nhạc Trọng!
Tình hình như thế Khổng Đào đã nhìn quen thuộc. Ở trong đặc khu có vài đứa con quan lớn thích nhất chơi trò cưỡng bức dân nữ. Bọn hắn thích chứng kiến những cô gái đàng hoàng gào khóc trước mặt bọn hắn, loại diễn cảm vô lực của những cô gái kia. Đây là hưởng thụ mà trước cuối thời bọn hắn làm sao cũng không đạt được.
Trước cuối thời bởi vì có internet, truyền thông giám sát, những đứa con của quan lớn còn chưa dám trắng trợn làm ra loại chuyện này. Nhưng sau cuối thời mất đi giám sát, đối với tương lai mê mang cùng sợ hãi, làm bọn hắn càng thêm càn rỡ cùng biến thái so với ngày trước.
Giống như Trần Dao hay Kỷ Thanh Vũ phẩm hạnh đoan chính, vẫn bảo trì một phần thiện lương cũng không ít. Nhưng so với bọn họ, những kẻ phóng túng chính mình cùng lợi dụng quyền thế của bậc cha chú hoành hành thật càng nhiều hơn.
Trong mắt Nhạc Trọng lộ ra vẻ châm chọc nhìn Trần Dao nói:
- Đây là căn cứ Lũng Hải! Thật đúng là một căn cứ tốt, sau khi tiến vào đặc khu, kẻ phạm tội cưỡng hiếp dân nữ công khai bên đường cũng không có ai quản. Quả nhiên là một căn cứ tốt đâu. Ở trong Thạch Mã trấn của tôi, không một kẻ nào dám càn rỡ như thế!
Nghe xong lời nói của Nhạc Trọng, sắc mặt Trần Dao lúc trắng lúc xanh, nàng chỉ là cháu gái của Trần Kiếm Phong, không có bất kỳ chức vụ, dù chứng kiến chuyện như vậy cũng không có quyền lợi đi quản.
Một gã Nhật Bản nhìn thấy Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ đứng bên cạnh Nhạc Trọng, ánh mắt sáng lên nhìn qua tên bên cạnh nói:
- Cô gái thật khá! Tam Tỉnh quân, chúng ta đem hai nàng đi vào, Quy Điền xã trưởng nhất định thật cao hứng!
Tam Tỉnh đi nhanh tới trước mặt Nhạc Trọng, kiêu căng nói:
- Cho mày bốn bao mì ăn liền, đem hai nữ nhân này giao cho chúng ta. Không cần trả giá, nếu không ngay cả mì ăn liền mày cũng không có được!
Khổng Đào chứng kiến Tam Tỉnh Hùng Nhị đánh chủ ý với Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ, nhướng mày tiến lên ngăn lại nói:
- Tam Tỉnh Hùng Nhị tiên sinh, hai vị này cũng là người đặc khu. Mời ông chú ý thân phận một chút!
Tam Tỉnh Hùng Nhị nhướng mày, liếc mắt nhìn Khổng Đào nói:
- Anh là ai?
Khổng Đào đáp:
- Tôi là chủ nhiệm văn phòng ủy ban thành phố Lũng Hải Khổng Đào!
Tam Tỉnh Hùng Nhị nhìn nhìn Khổng Đào, chứng kiến bộ dáng có vẻ sạch sẽ sung sướng của hắn, lúc này xoay người lại nói với tên kia:
- Chân Điền quân, bọn họ là người đặc khu!
Tam Tỉnh Hùng Nhị cũng biết nặng nhẹ, lấy thân phận của bọn họ chơi đùa nữ nhân bình thường bên ngoài thì không bị xử phạt gì nghiêm khắc. Nhưng nữ thân quyến trong đặc khu đều là nữ thân quyến của người cầm quyền căn cứ Lũng Hải, tùy tiện động tới thân phận của bọn hắn cũng không thể giải quyết.
Tam Tỉnh Hùng Nhị cùng Chân Điền lôi nữ nhân kia đi vào nhà.
- Chúng ta đi thôi!
Khổng Đào thấy hai người kia không tiếp tục gây hấn, trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhìn Nhạc Trọng cười nói. Nếu gây hấn với người Nhật Bản, sẽ ảnh hưởng tới hình tượng của hắn trong lòng lãnh đạo. Khổng Đào cũng không muốn phát sinh tranh chấp với người Nhật Bản, hơn nữa quan trọng nhất là mấy người kia cũng có hậu trường rất sâu trong căn cứ.
Nhạc Trọng luôn lẳng lặng nhìn tình thế phát triển, khi hắn chứng kiến có hai gã cảnh sát đứng xa xa nhìn thoáng qua sau đó xoay người rời khỏi, lại nhìn qua Trần Dao cùng Kỷ Thanh Vũ đã xanh mặt, châm chọc cười nói:
- Trần Dao, đây là căn cứ mà cô muốn tôi đến cậy nhờ. Tôi thật sự muốn biết nơi này còn là đại lục hay không, người Nhật Bản cưỡi lên trên đầu chúng ta nhưng không có ai tới quản. Địa phương như vậy cho dù cô giết tôi, tôi cũng không đến!
Nói xong Nhạc Trọng nhìn đội viên bên cạnh lạnh lùng ra lệnh:
- Cứu người! Bẻ gãy cánh tay bọn hắn cho tôi!