chương 2:MAKINO và chuyện trên đường

Thần Ma Đại Lục

chương 2:MAKINO và chuyện trên đường

Tuy thân thể vô cùng đau đớn nhưng Giang Phong vẫn cố gượng dậy,lê thân xác tàn tạ của mình tiến vào căn nhà làm bằng đất cách đó không xa,nếu là người bình thường chắc sớm đã không cách nào gượng dậy nổi,thế nhưng Giang Phong biết nếu không cố gắng bản thân lần này nhất định sẽ là ''chết thật''

Mặc dù có ý trí tốt thế nhưng thân thể hiện tại của Giang Phong hoàn toàn khó có thể được như lúc trước, thân thể đổ rạp xuống chiếc giường cũ kỹ như tàu lá chuối bị hút hết sinh lực, mí mắt nặng chĩu Giang Phong nhanh chóng thiếp đi...

"ẦẦẦMMMMM..."Nửa đêm,trên bầu trời Hoàng Hôn Trấn bỗng vang lên tiếng sấm nổ lớn,ngay sau đó từng ánh chớp chói lòa rạch ngang cả bầu trời tạo thành một cảnh tượng vô cùng yêu dị.Cùng lúc ấy,trên thinh không đen tối có hai luồng ánh sáng kỳ lạ,như sao băng xẹt qua, phút chốc đã biến mất vô ảnh vô tung như thể chưa từng xảy ra vậy.

Sau tiếng sấm nổ không lâu,trên trời bỗng xuất hiện một quầng sáng kỳ lạ như ẩn như hiện,lớn bằng bàn tay trẻ con chậm dãi bay xuống,cuối cùng xảo hợp lại rơi vào một ngôi nhà làm bằng đất thô xấu xí phía đông Hoàng Hôn Trấn,quầng sáng này tựa như có linh tính mà theo khe hở của ngôi nhà chui vào.

Quầng sáng tiến vào trong căn nhà đột nhiên hơi khựng lại rồi bất ngờ như tia chớp chui vào mi tâm của một người đang nằm trên giường,rồi cũng không thấy có truyện gì bất thường xảy ra...

Sáng hôm sau, Giang Phong từ trong giấc ngủ dài tỉnh lại,mặc dù thân thể vẫn còn nhức mỏi nhưng dẫu sao cậu vẫn cảm thấy tốt hơn hôm qua rất nhiều. Bước ra ngoài sân,bất giác cậu cảm nhận được bầu không khí trong lành của buổi sớm mai,phảng phất bên trong còn ẩn chứa hương thơm của thảo mộc hòa quyện truyền tới khiến cho người ta có chút say mê.

Bất quá Giang Phong không suy nghĩ được lâu,bởi đúng lúc này một âm thanh dịu dàng từ đằng xa vang lên:

" Quốc Thiên ca ca! ''

Giang Phong khẽ giật mình,quay đầu lại nhìn nơi phát ra tiếng nói thì thấy một mỹ nữ xinh đẹp,tuổi trừng 15-16 tuổi, đang chậm dãi đi về phía này.

Nữ tử này có một khuôn mặt xinh đẹp khiến người khác khó mà rời mắt khỏi nàng, mái tóc đen mượt mà xõa xuống hai vai càng làm cho vẻ đẹp của người thiếu nữ trở lên nổi bật.

Nhìn thấy nàng ta, Giang Phong không khỏi có chút ngạc nhiên, thế nhưng rất nhanh cậu cũng lấy lại được sự bình tĩnh đáp:

_"Mokino muội! "

Từ trong ký ức của Triệu Quốc Thiên,Giang Phong biết được mỹ nữ xinh đẹp này là Makino,con gái của ông chủ quán rượu FUKINO trong HOÀNG HÔN TRẤN. Makino là người bạn thân thiết duy nhất mà Triệu Quốc Thiên có được, chính vì vậy Giang Phong rất có cảm tình với nàng ta

MAKINO vui vẻ đi đến trước mặt Giang Phong, nhưng sau khi thấy khuôn mặt sưng húp và tím tái nộ rõ của cậu,nàng suýt chút nữa thì bật khóc, đôi tay trắng trẻo không ngần ngại sờ lên mặt Giang Phong, lo lắng nói:

"Triệu Quốc Thiên ca ca, huynh lại bị bọn Triệu Thụy gây phiền toái sao??? "

Không đợi cho Giang Phong trả lời, Mokino liền lắm lấy tay Giang Phong nói:

_" Triệu Quốc Thiên ca ca mau tới nhà muội đắp thuốc ".

***

HOÀNG HÔN TRẤN là con đường huyết mạch nối giữa hai vương quốc MỄ LẠP VƯƠNG QUỐC và THIÊN KHÔNG DIỆU QUỐC trên THẬP VẠN ĐẠI SƠN,vì thế mặc dù là một tiểu trấn nhưng nơi này đông vui nhộn nhịp chẳng khác gì một tiểu thành phổ thông. Ở đây ngoài sự tồ tại của nhân loại có thể dễ dàng trông thấy không ít các chủng tộc kỳ dị khác cùng giao lưu buôn bán, mà điểm này cũng là điểm hấp dẫn ánh mắt của Giang Phong nhất. Nhận ra sự kinh ngạc của cậu khi nhìn về phía những chủng tộc phi nhân loại, Mokino lay lay ống tay áo Giang Phong,khẽ mỉm cười nói:

_"Triệu Quốc Thiên ca ca! ca ca chưa từng nhìn thấy họ sao? "

Giang Phong khẽ ngẩn người một lúc,có chút xấu hổ nói:

_"Đúng vậy,ta chưa từng nhìn thấy những người kỳ dị này,muội có biết họ là ai không...?"

Mokino gật đầu, vui vẻ chỉ tay về một trung niên nhân có thân hình to lớn,mặt mũi dữ tợn,ở hai bên đầu gã trung niên nhân này mọc ra một đôi sừng cự đại nhọn hoắt.Nàng nói:

_"Quốc Thiên ca ca! người kia là người thuộc thú tộc dòng tộc ngưu đầu nhân tại VẠN THÚ ĐẾ QUỐC..."

Mokino say sưa kể cho Giang Phong một loạt các chủng tộc kỳ lạ khác tồn tại trên thế giới này,mà Giang Phong cũng như đắm chìm vào biển kiến thức rộng lớn.

_"Người có thân hình cự đại,vai đeo chiếc búa lớn đằng kia chính là người thuộc tộc PANDA,một chủng tộc nổi tiếng về sự dũng cảm...còn người kia được gọi là tinh linh nhân,họ chủ yếu sống ở TINH LINH SÂM LÂM..."

_"A...."

Đang say sưa kể bỗng Mokino kêu lên một tiếng thất thanh,thân hình khẽ nghiêng đi như sắp đổ,thì ra trong lúc hai người đang chuyện trò thì có một đoàn nhân mã phóng ngựa như bay đi qua,do không để ý lên Mokino không tránh được sự va chạm.

Thân hình Mokino nghiêng đi như sắp đổ thì đột nhiên một cánh tay rắn chắc đỡ lấy nàng, MOKINO nhắm chặt đôi mắt vì sợ,đến khi phát hiện bản thân cũng không bị ngã như trong tưởng tượng thì nàng mới khẽ mở mắt ra,

Trước mắt nàng lúc này là ánh mắt của Giang Phong đang chăm chú nhìn mình. Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau ấy,thời gian tựa như ngừng lại tự bao giờ.

Bất quá trời không làm vừa ý ai bao giờ,ngay lúc hai người tay trong tay thì một tiếng nói giận dữ vang lên phá tan bầu không khí vi diệu kia.

_''Hừ thật đúng là không biết sống chết cư nhiên dám đánh chủ ý lên nữ nhân của ta,người đâu mau giết tên tiểu tử ngu ngốc kia cho ta ''

Mokino và Giang Phong giật mình vội buông nhau ra,cả hai vội nhìn hướng phát ra tiếng nói thì thấy cách đó không xa có đến năm sáu gã trung niên bộ dáng dọa người mặc cẩm y bào trong đó đứng hàng đầu là một tên thiếu niên tuổi khoảng 16-17 tuổi mặc một bộ bạch y như hạc giữa bầy gà,hiển nhiên người nói vừa nãy chính là gã này.

Như nhận được mệnh lệnh,năm gã trung niên vẻ mặt hung thần hắc sát chậm dãi tiến về phía Mokino và Giang Phong như muốn ăn tươi nuốt sống hai người vậy.Giang Phong thầm cười khổ không thôi,từ trong ký ức của Triệu Quốc Thiên,Giang Phong nhận ra gã này là hào môn công tử Lý Phàm Kinh,Lý Phàm Kinh tính tình ngạo mạn coi trời bằng vung,không ít người bị gã đắc tội nhưng do gia thế của gã lên cũng kiêng kỵ ba bốn phần, không ngờ vì thế gã càng ngày hống hách,phàm những chuyện gì xấu xa trong vùng không thể không thiếu phần của hắn trong đó. Một lần dạo chơi hắn bắt gặp Mokino, vẻ đẹp của nàng làm hắn si mê ngay lúc đó và quyết muốn cưới nàng về làm thiếp.Bất quá Mokino biết rõ phẩm cách gã chẳng ra gì vì thế luôn miệng từ chối. Ai ngờ được Giang Phong hôm nay cư nhiên gặp phải tên sát tinh này.

_''Tiểu tử ngu ngốc ngươi là cái dạng gì mà đòi tranh đoạt nữ nhân với bổn công tử,không muốn chết thì mau dập đầu tạ tội cho ta... ''

Lý Phàm Kinh không ngừng nói lời độc địa nhằm hạ nhục Giang Phong, tại đó có không ít người đứng lại chỉ chỏ bàn tán, kẻ một câu chế giễu,người một câu khinh bỉ... mà mục tiêu của những lời này không phải ai khác chính là Giang Phong, vẻ mặt chàng lúc này âm trầm bất định,một lời cũng không nói.

Mokinothấy tên Lý Phàm Kinh uôn miêng sỉ nhục Triệu Quốc Thiên ca ca thì giận dữ hét lên:

_''Lý Phàm Kinh! ngươi chớ có ỷ thế hiếp người,cẩn thận cha ta cho ngươi một bài học!''

Lời nói của nàng tràn đầy ý tứ răn đe,quả nhiên Lý Phàm Kinh như có điều cố kỵ vội nói:_''Dừng lại! ''

Năm gã gia nô mặc dù bộ dáng đầy mặt đe dọa nhưng cũng không dám cãi lại mệnh lệnh của chủ nhân mình,ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Mokino và Giang Phong như đe dọa vậy.

_'' Hừ tiểu tử ngươi coi như may mắn nhưng lần sau sẽ không thoát được tay ta đâu,liệu hồn tránh xa nữ nhân của ta ra,chúng ta đi ''

LÝ PHÀM KINH gằn giọng nói,vẻ mặt tràn đầy tức giận nhìn hai người Giang Phong và Mokino rồi phất tay mang theo năm gã gia nô rời đi. Mokino có phần lo lắng nhìn Giang Phong,hiển nhiên nàng biết chính mình đã tạo ra một cái phiền toái lớn cho Giang Phong. Giang Phong thấy nàng vẻ mặt lo lắng nhìn mình như vậy không khỏi thản nhiên nói:

_'' Không sao! chúng ta đi tiếp nào ''

_'' Ừkm...! ''

Mokino có điều như muốn nói lại thôi,tiếp tục sánh bước cùng Giang Phong...Bất quá không khí giữa hai người vì chuyện vừa rồi có phần trầm xuống,không được tốt như lúc ban đầu,mỗi người như đang theo đuổi ý nghĩ của mình...

'' Hừm LÝ PHÀM KINH mối hận này chung quy sẽ có ngày ta trả lại cho ngươi.