Chương 19: Bên Bờ Sinh Tử (2)

Thần Ma Đại Lục

Chương 19: Bên Bờ Sinh Tử (2)

Ánh mắt nữ quỷ ánh lên những tia sáng kỳ dị,nàng nhìn chằm chằm Giang Phong rồi bất chợt hỏi:

_''Vì sao ngươi lại đưa ta đến đây?''.

Giang Phong nhìn vị nữ quỷ trước mắt,hơi mỉm cười,chàng không trả lời câu hỏi của nữ quỷ mà hỏi ngược lại:

_''Vì sao ngươi lại thành ra thế này?''

Nữ quỷ nghe vậy hết sức kinh ngạc,nàng cũng không sao nghĩ ra được người này lại hỏi vậy,nếu theo lẽ thường mà nàng biết,có đến chín mươi chín phần trăm thì giờ phút này đối phương đã hủy diệt nàng rồi,dù sao cũng không dông dài như vậy.

Thế nhưng trong tình huống kỳ dị,tâm trí nữ quỷ trở lên có chút hỗn loạn,ánh mắt mờ mịt nhìn Giang Phong đáp:

_''Ta vốn tên là Phỉ Tuyết họ Lãnh,sống tại thành Ánh Sáng hơn hai trăm năm về trước,phụ thân ta là một thương nhân có tiếng trong vùng thường được mọi người gọi là Tài đại chủ,mặc dù của ăn của để khiến cho ai cũng phải thèm đỏ con mắt thế nhưng duy chỉ có một việc khiến cho cha ta hết sức ưu phiền...đứa con duy nhất của ông chẳng ngờ lại là một... nữ nhi...''

Phỉ Tuyết hơi dừng lại,nghĩ đến chuyện xưa giọng như mếu nói.

''..Phỉ Tuyết...Phỉ Tuyết cũng đâu muốn như vậy,Phỉ Tuyết thật sự rất khổ tâm khi thấy phụ thân ngày một già yếu vì phiền muộn...Một lần Phỉ Tuyết gặp một lão đạo,lão đạo này tự xưng là Kiền Nguyên đạo nhân đang tây du tứ hải muốn tìm đồ đệ để truyền y bát,lưu truyền đời sau. Lão nói Phỉ Tuyết có tư chất hơn người,vì thế ngỏ lời muốn thu Phỉ Tuyết làm đồ đệ.

Phỉ Tuyết nhận lời cũng chẳng vì mong trường sinh bất diệt mà vì muốn biến thành một nam nhi,một nhi tử mà gia phụ hằng mong ước...Không ngờ...Không ngờ Kiền Nguyên đạo nhân thu Phỉ Tuyết làm đệ tử cũng chẳng có ý tốt lành.

lão vốn là ma đầu Nguyên Anh kỳ đỉnh phong,chỉ còn nửa bước nữa là đạt tới Phân Thần Kỳ,bất quá lão sợ rằng khó qua một ải lôi kiếp đáng sợ khi đột phá Phân Thần Kỳ lên lâu nay luôn áp chế tu vi,cho đến khi gặp được Phỉ Tuyết có tư chất hơn người,tất nhiên thu Phỉ Tuyết làm đệ tử chính là phòng trừ lão không qua được lôi kiếp,có thể đoạt hồn Phỉ Tuyết,dễ dàng chiếm lấy thể xác của Phỉ Tuyết,tiếp tục tu hành.Đối với tu vi Nguyên Anh kỳ của lão việc đoạt hồn này quá mức đơn giản.

Sau khi Phỉ Tuyết chính thức trở thành đệ tử của lão,Kiền Nguyên dẫn Phỉ Tuyết dời thành Ánh Sáng đến động phủ này của lão.Trải qua hai năm tu luyện,Phỉ Tuyết đạt đến tu vi Luyện Khí hậu kỳ, cũng biết được rõ Kiền Nguyên đạo nhân vốn là tu ma giả,bất quá Phỉ Tuyết mặc dù biết nhưng không hề xuy nghĩ gì,ngày đêm miệt mài tu luyện.

Nào ngờ Kiền Nguyên đạo nhân độ kiếp Phân Thần kỳ thất bại táng tận lương tâm mưu đồ chiếm đoạt thể xác của Phỉ Tuyết,cũng may Phỉ Tuyết trong một lần ngẫu nhiên đạt được một chiếc ngọc bội,chiếc ngọc bội thần kỳ này giúp cho Phỉ Tuyết không bị Kiền Nguyên đạo nhân chiếm đoạt linh hồn,ngược lại còn khiến cho nguyên anh của lão bị thương nặng,Kiền Nguyên đạo nhân phẫn nộ đã hủy đi thân thể Phỉ Tuyết,không những vậy lão còn sử dụng nguyền rủa chú ngữ chói buộc linh hồn lên Phỉ Tuyết,khiến cho linh hồn Phỉ Tuyết chịu sự quản thúc của lão....''

Phỉ Tuyết kể xong không nén được bi thương lệ rơi đầy mặt,đời này nàng coi như đã vô pháp báo hiếu được công ơn dưỡng dục của cha mẹ...

Giang Phong nghe xong không khỏi lặng người, chàng trầm tư nhìn Phỉ Tuyết,đôi mày chợt nhíu lại,không biết là đang nghĩ gì.Đột nhiên Giang Phong ngước nhìn thần đăng bay lơ lửng trong Ma Vực.Ánh mắt chàng bỗng lóe lên một tia sáng kỳ dị khó hiểu.

_''Ta có thể giải trừ chói buộc linh hồn cho nàng...''

Bỗng Giang Phong mở miệng nói,ánh mắt sáng quắc của chàng nhìn chằm chằm ngọn đăng đang lơ lửng trên cao.Phỉ Tuyến đang sầu não nghe thấy Giang Phong nói vậy không khỏi sửng sốt,bất quá nàng cũng không cho là vậy,dù sao nguyền rủa chú ngữ chói buộc linh hồn của tu sĩ Nguyên Anh kỳ không phải chuyện đơn giản,cũng không phải ai muốn giải là giải được,trừ khi là tu sĩ cao hơn hoặc chính tay tu sĩ thi triển nguyền rủa phép thuật giải trừ,đương nhiên ở đời không gì là không thể.

Phỉ Tuyết cười thảm nói:

_''Cảm ơn ý tốt của ngài,Tuyết nhi vô cùng cảm kích...''

Giang Phong nghe vậy liền biết nàng không tin, ''Ha Ha Ha Ha...''chàng cười một tràng dài rồi nói:

''Phỉ Tuyết cô nương! cô có dám đánh cược với ta không?''.

Phỉ Tuyết nghe thấy Giang Phong bảo đánh cược thì nhất thời sửng sốt,lúc này nàng cũng không còn mít ướt nữa,Phỉ Tuyết nghi hoặc hỏi:

_'Đánh cược chuyện gì?''.

_'' Ha Ha nếu ta có thể giải trừ nguyền rủa chú ngữ chói buộc linh hồn cho cô thì là ta thắng,còn nếu ta không thể làm được thì coi như là ta thua,cô có dám cược không?'' Giang Phong mỉm cười nói khích.

_''Được! có gì mà không dám...'' Phỉ Tuyết trừng mắt nhìn Giang Phong nói.

Qủa nhiên Phỉ Tuyết bị Giang Phong nói khích liền lập tức đồng ý,mặc dù tuổi của nàng nếu so ra còn hơn Giang Phong,bất quá tính cách của nàng chỉ giống như một nữ hài chưa lớn mà thôi.

Giang Phong mỉm cười cũng không nói gì,tâm niệm chợt động một tia linh hồn ẩn trong ngọn đèn hơi run lên,bỗng từ chiếc đèn bắn ra một tia kim quang chiếu vào trán Phỉ Tuyết,tia kim quang này tựa như một gã hung thần đáng sợ làm cho Phỉ Tuyết cảm thấy vô cùng sợ hãi,muốn chốn cũng không được nữa rồi. Ẩn trong tia kim quang này là linh hồn của Giang Phong lây dính vào,vì thế chàng có thể dễ dàng thông qua linh hồn này mà điều khiển tia kim quang, vừa chạm vào ấn ký huyết hồng trên chán Phỉ Tuyết,Giang Phong cảm nhận được lực lượng nhỏ yếu như có như không của ma khí,đám ma khí này tạo thành một loại trận pháp tồn tại song song với Phỉ Tuyết,trừ khi linh hồn nàng hoàn toàn tiêu tán nếu không trận pháp này mãi mãi tồn tại.

_'' Hừ...''Giang Phong hừ lạnh nguyên thần dẫn động tia kim quang toàn lực đánh vào toà trận pháp nguyền rủa ẩn chứa trong linh hồn Phỉ Tuyết.

''kré..kkkkkk...''

Ba người Giang Phong,Liên Na cùng Liên Nguyệt vốn đang ngồi nghỉ ngơi bỗng xuất hiện tiếng kêu chói tai rợn người từ sâu trong thông đạo,từ trong đó tràn ra một luồng quỷ vụ mang theo âm khí rợn người.

Liên Na thấy vậy rất nhanh tuốt kiếm xuất ra một chiêu Trường Hồng Vạn Lí,từ thanh trường kiếm của nàng bắn ra một đạo hồng quang xuyên qua quỷ vụ đang tràn tới.

Qủy vụ tiêu thất để lộ ra một con quái vật hình người,trên đầu con quỷ này mọc ra hai sừng nhọn hoắt chĩa sang hai bên,trong tay cầm một thanh đinh ba đen nhánh,mắt lộ hồng quang,vẻ mặt dữ tợn,quỷ vụ vừa tiêu thất nó liền cầm thanh đinh ba đánh về phía ba người Giang Phong.

''A...Mặc Qủy'' Liên Na và Liên Nguyệt không khỏi thất kinh,Mặc Qủy thường là do linh hồn oán khí tích tụ mà thành nhiều năm,vì thế thực lực của chúng vô cùng mạnh mẽ,ngay cả tu sĩ Luyện Khí kỳ gặp bọn chúng chỉ có thể chạy chối chết mà thôi,không ngờ hôm nay vận khí của bọn họ lại đen đủi như vậy,cư nhiên lại gặp ngay một con Mặc Qủy ở nơi này.

Qủy khí mạnh mẽ của Mặc Qủy không khỏi là cho nguyên khí trong người hai nàng bỗng trở lên nhộn nhào,rõ ràng con quỷ này có thực lực không hề tầm thường chút nào.

''Grrrừ...''

Chiếc đinh ba của con quỷ kia chỉ còn cách ba người chưa tới mười mét thì bị một luồng hắc mang huyễn hóa thành hình bàn tay khổng lồ chặn lại,bị lực lượng mãnh liệt đánh tới làm cho tráng hán tay cầm đinh ba lui về phía sau hai ba bước.

Nguy hiểm trước mắt qua đi,lúc này hai nàng mới kịp định thần lại thì thấy hai ma đầu Lê Viễn cùng Băng Ảnh đang đứng chắn trước mặt.Rõ ràng nếu không có hai ma đầu này kịp thời giải nguy ba người họ đã lành ít dữ nhiều rồi.

Trở lại trong ma vực,Giang Phong mặc dù kịp thời lệnh cho hai ma đầu hóa giải nguy cơ ở bên ngoài thế nhưng chàng cũng làm cho tòa pháp trận tà ác trong linh hồn Phỉ Tuyết chấn động kịch liệt,Giang Phong không khỏi kinh ngạc,chàng cảm nhận được tòa pháp trận này như một quả bom đang chuẩn bị phát nổ,nếu quả bom này phát nổ sẽ làm cho linh hồn Phỉ Tuyết cùng nguyên thần của chàng bị hủy diệt hoàn toàn.

''Hừ...''

Giang Phong hừ lạnh một tiếng toàn lực vận chuyển bảo đăng,bảo đăng như cảm nhận được ý trí của chàng,nó bỗng trở lên điên cuồng bắn ra vạn đạo kim quang huyễn hóa thành một con hung thú dữ tợn nuốt gọn tòa pháp trận trong linh hồn Phỉ Tuyết vào miệng.

Lần đầu Giang Phong thấy bảo đăng cuồng nộ như vậy không khỏi có chút ngạc nhiên,bất quá chàng cũng không suy nghĩ gì nhiều.Nhìn nét mặt kinh sợ của Phỉ Tuyết lúc này,Giang Phong không nén được cười nói:

_'' Ha Ha có phải hay không ta đã là người thắng cuộc? ''

Phỉ Tuyết ngạc nhiên đến nỗi miệng nàng há to khi cảm nhận được tòa pháp trận độc ác của lão Kiền Nguyên phong ấn trong linh hồn mình biến mất,không biết đã bao nhiêu năm tháng nàng đã ước được như vậy rồi.Hóa ra tất cả cũng chỉ là giấc mộng phù du.Nàng ngước nhìn Giang Phong nhoẻn miệng cười,nụ cười của nàng như hoa hàm tiếu nở giữa độ xuân sang,vẻ đẹp ấy làm cho Giang Phong không khỏi thất thần,đứng ngây ra vài giây.

_''Cảm ơn chàng,cảm ơn chàng đã xóa đi lời nguyền đã phủ bóng linh hồn Phỉ Tuyết bấy lâu nay,Phỉ Tuyết không có gì để tặng,chỉ đành tặng chàng một nụ hôn coi như phần thưởng...''

Rồi không đợi Giang Phong lên tiếng,Phỉ Tuyết đã bước đến dán đôi môi trinh nguyên của mình lên môi chàng.

Mặc dù không tính là nụ hôn nhưng khoảnh khắc kì diệu ấy không ngôn từ nào có thể có thể diễn tả,có chăng chỉ là tình cảm của người thiếu nữ dành cho người mình yêu được gửi gắm thông qua nụ hôn đó.

Giang Phong ngây người không cử động,đến khi đôi môi Phỉ Tuyết rời đi chàng cũng chỉ nhìn nàng đến xuất thần.

_''Nàng cứ tạm thời ở nơi này tu luyện...'' Bỗng Giang Phong mỉm cười nói,phá tan bầu không khí xấu hổ rồi rời khỏi ma vực.

Phỉ Tuyết quay đầu lại thì không còn thấy bóng dáng Giang Phong đâu nữa...