Chương 1 Ta Là Ai

Thần Đế Tiên Tôn

Chương 1 Ta Là Ai

« ở một khu rừng vắng vẻ, mây trông nước biếc, những cánh đồng hoa đang tranh nhâu khoe sắc màu thì bỗng một ánh sáng chói lòe xuất hiện, ánh sáng cũng dần dần biến mất để lại là 1 thanh niên ưu tú tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong, mái tóc dài tới lưng một mầu đỏ thẩm như máu cùng bộ đồ đen huyền, hoa văn kỳ lạ, gương mặt thì không cần bàn cãi, chỉ có một điểm lạ là gương mặt đẹp tựa như họa kia lại tỏa ra cái lạnh giá rét của mùa đông, không có 1 cái gì gọi là cảm xúc, đôi mắt huyền bí 1 bên đen một bên đỏ khiến người nhìn có 1 chút u mê cùng sợ hãi, hắn ta miệng lèm bèm nói.

- Đây là đâu, ta là ai, tại sao ta lại không biết gì về ta, tại sao ta lại ở nơi đây, khốn kiếp tại sao ta lại không nhớ.... A, đầu ta tại sao lại đâu thế này, ákkkkkk.

« Mộ tiếng la thảm thiết cũng như những câu hỏi kì lạ kia không có bất kì câu trả lời thay âm thanh nào đáp lại, thanh niên ôm đầu gục ngã rồi dần dần mất đi ý thức, không biết mình là ai cũng như sự tồn tại của mình, chàng thanh niên dần gục đi, khi hắn đang chìm sâu vào bóng tối thì nghe được những âm thanh của ai đó.

- Có người chết mau lại đây xem.
- ‎ Ây,Tiên nhi, người này vẫn còn sống con đừng lúc nào thấy người ngất xỉu ở trên ngọn núi này điều là người chết có được không?
- ‎Hắn vẫn còn sống, không thể nào, một khi có người đi lạc hoặc có ý định lên đây tìm kiếm bảo vật liền bị các vị thần ở đây trừng phạt 10 người thì hết 10 người là bỏ mạng ở nơi này, hắn làm sao mà...
« còn chưa nói hết câu thì người kia liền lên tiếng »

- Không phải là hắn vẫn còn sống hay sao, vài tháng trước không phải cũng có một đứa bé được 2 cha con ta cứu vẫn bình an hay sao, con không cần cứ mù quán mà tin vào truyền thuyết kia.
- ‎nhưng mà cha không phải chúng ta....
- ‎con không cần nói nữa, mau đen cậu ta về nhà khi nào cậu ta tỉnh dậy thì sẽ hỏi chuyện sau.
« đến lúc này thì cậu thanh niên đã thật sự không biết gì cả, đến khi hắn dần mở mắt ra thì lại bất tỉnh lần nữa, rồi không một lâu sau thì 2 mắt cũng dần mở ra lại »

- ngươi tỉnh rồi sao, ngươi đã ngất đến đây là 5 ngày liền, à phải rồi ta phải kêu cha, cha ơi, cha, hắn tỉnh lại rồi.
« giọng nói kia cũng dần dần nhỏ đi, chàng thanh niên cũng dần mở to mắt ra rồi chợt lấy tay ôm đầu mình ngồi thẳng dậy mặt khó coi.»
- â ya, đầu ta sao đâu như vậy, không biết vọng nói kia là ai, nhìn bóng dáng cùng giọng nói thì là 1 cô gái... Ây.
« lúc này thì cậu đã tỉnh táo hoàn toàn, ngồi thẳng dậy tay thì vẫn ôm ôm cái đầu vỗ vỗ, được một lúc sau thì có 2 người một nam một nữ chạy vào, người nam liền tới đỡ cậu quan sát, lúc này thì cậu ta mới nhìn rõ 2 người kia, một người đàn ông to lớn, cơ bắp độ sộ rắn chắc gương mặt có vài vết sẹo, tuổi tầm 40-50, còn người con gái kia thì là tuyệt mỹ da trắng, mặt xinh, bận bộ độ giống người đàn ông kia hẳn là thợ săn, theo trí nhớ của hắn thì biết được 2 người này chính là 2 người nói chuyện khi cậu dần mất đi ý thức. Hắn ta buông 2 tay mình ra khỏi đầu chấp tay cảm tạ nói. »
- cảm ơn các người đã giúp ta.
« người đàn ông kia liền nói »
- Không có việc gì to lớn cả, ta và nữ nhi săn bắn thì vô tình phát hiện ra ngươi xem như là có duyên vậy.
« người con gái liền đi lại gần hỏi với vẻ mặt khó chịu »
- ngươi là ai, ngươi đi lên núi làm gì mà tại sao ngươi lại ngất xỉu?
- ‎ta, ta là ai, chính ta cũng không biết thực sự mình là ai, tại sao ta không nhớ gì cả.aaaaaa
« lúc này thì cơn đâu đầu của hắn lại trở nên nghiêm trọng, la hét một tiếng rồi lại ngất đi, 2 cha con nhìn nhau rồi lại thở dài, đặt hắn xuống rồi đi ra cánh cửa, người cha liền nói với con gái mình »
- Con về phòng ngủ đi, đợi hắn ngày mai bình tỉnh lại rồi hỏi sau,
- ‎dạ thừa cha.
« Sáng sớm tinh sương, ánh sáng le lói chiếu rọi vào gương mặt lạnh lẽo kia, rồi hăn từ từ mở mắt ra, gương mặt hắn trở nên vô hồn rồi chợt bừng tỉnh, miệng nói lẫm bẩm. »

- Ta nhớ ra rồi, tên của ta là. Đế Vương.