Thần Bám

Chương 215:

Hắn đưa chén rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, chậm rãi bước vài bước mang theo chút men say, đọc lên:

-Vạn lĩnh Thiên sơn huề bạch thủ
Thiên tứ yên chi khinh mạt tai
Diêu vấn lan trúc xuân hà tại
Ngọc cốt băng cơ ám hương lai.

Vị Học chính đại nhân kia gật đầu:

-Từ xa tới gần, ẩn dụ rất hay, cả bài không nhắc mai cùng tuyết, nhưng là trong tuyết có mai. Quả nhiên có thực tài.Thiên vịnh mai này vị huynh đệ đây làm tốt nhất.

Long Ngạo Thiên cùng Diệp Vấn sắc mặt đều trở nên khó coi, không nghĩ rằng trận thứ nhất lại nhường cho Dược Phong chiếm tiên cơ.

Hai người chẳng ai còn dám có lòng khinh thị. Vốn dĩ bọn họ nghĩ tiểu tử này là 1 cái võ phu không ngờ tài văn thơ của hắn cũng xuất thần như vậy.a Phải biết ở đây ngoại trừ Diệp Vấn và Công Tôn Võ ra thì những người khác cũng không tiếp xúc với văn thơ bao giờ. Thậm chí là thể loại văn thơ như thế này thì chỉ khi tiểu thuyết xuyên không xuất hiện thì nó mới dần trở nên nổi tiếng và trở thành 1 thú vui a. Xem ra tiểu tử này cũng không tầm thường đâu.

Trận thứ nhất này - mười lấy sáu - xem như hoàn thành rồi.Dược Phong đạt bài vị đệ nhất, Long Ngạo Thiên, Diệp Vấn, Công Tôn Võ cùng hai vị tài tử còn lại tiến vào lục cường.

Mọi người chứng kiến tên tiểu tử nhìn không lọt mắt bỗng nhiên trở thành một thớt ngựa đen phi thẳng vào ngôi đầu bảng, tự nhiên đều có chút kinh ngạc, liền hỏi han khắp nơi về danh tánh của hắn. Đến lúc nghe ra người này chính là nhân vật là đệ nhất trong cuộc thi luận kiếm sáng nay, nhất thời đều kinh ngạc dị thường, tên này thật có tài a. Một võ giả xuất thân hàn môn nho nhỏ có thể tiến vào lục cường hội thi thơ Âu Lạc, sao không khiến người ta dụi mắt mà nhìn.

Vòng thứ hai - sáu lấy bốn, hai vị tài tử bên cạnh Dược Phong, vòng thứ nhất là miễn cưỡng qua cửa, nhìn kẻ khác trổ tài, trong lòng nhất thời sinh ra chán nản, tự nhận tài học quả thực so ra kém bốn người ở trên.

Dược Phong thấy sắc mặt hai người, hiểu được tâm tư của bọn họ, liền cười nói:

-Hai vị huynh đài chớ có chán nản, bài thơ từ này nếu luận, chỉ là hai chữ "náo loạn", nếu đem so đo đến cùng sẽ lòi ra cái kém.

Hai tài tử kia thấy hắn mặt say tâm không say, lại cùng người gần gũi như thế, trong lòng thật sự kính nể, liền ôm quyền cười với hắn, đem rượu ngon trước mặt một hơi uống cạn, tự cảm thấy tâm tình cũng thêm phần ổn định.

Sư gia to tiếng xướng lên:

-Vòng thứ hai này chỉ có bốn vị tài tử tấn cấp, xin mời Đại Tướng Quân Âu Dương Thiên đại nhân ra đề.

Âu Dương Thiên đứng lên lớn tiếng nói:

-Âu mỗ ta sinh ra trong quân ngũ, là người thô lậu, đối với thi từ không quá tinh thông. Hôm nay việc xuất đề này là làm khó ta rồi, ta thấy trên thuyền có rượu ngon đồ nhắm tốt, thật là thịnh soạn, vậy liền lấy rượu làm đề.

Chư vị tài tử hiểu rõ, Âu Dương Thiên đại nhân ra đề Rượu lại là đề tài rộng lớn, thỏa sức phát huy, làm tốt hay không tốt tùy theo ý cảnh.

Lần này lại là Long Ngạo Thiên đứng đậy trước tiên nói:

- Đệ tử Long Ngạo Thiên, uống rượu làm thơ:

Đối tửu bất giác miên
Lạc hoa triêm thanh y
Túy khởi khán khê nguyệt
Điểu hoàn nhân diệc hi.


Long Ngạo Thiên uống rượu làm thơ quả có chút ý vị. Nói ban đêm đến suối hoa uống rượu chính là việc hay, cũng coi là không tệ.

Đến lượt Công Tôn Võ đứng lên nói:

Đệ tử cũng uống rượu làm một bài thơ:

Dục trích lê hoa tân tố tửu
Tần Hoài yên ba vũ bất hưu
Hiểu trang kính tiền thính phong khởi
Bán già kiểm lai thị ly sầu"

Đây chính là một bài thơ khuê oán (nỗi ai oán phòng khuê), ý tứ không tầm thường, so với bài của Long Ngạo Thiên còn muốn hơn vài phần.

Diệp Vấn mỉm cười, lớn tiếng ngâm:

-Phi vũ xuy bình cận hoàng hôn
Khinh y man vũ tố tục trần
Ngọc tiêu xuy đoạn thả cộng tửu
U hiên tọa ẩn nguyệt chiếu hồn.


Học chính đại nhân và Âu Lạc đế vương cùng nhau gật đầu, luận khí thế, luận ý cảnh, trong ba người đầu tiên, Diệp Vấn này tốt nhất.

Ánh mắt mọi người liền rơi lên người Dược Phong, gia đinh này có lắm chuyện thần kỳ, không ai biết hắn sẽ làm ra cái gì.Dược Phong đứng dậy cười nói:

-Vị tiểu ca kia, lấy giùm ta ít giấy.

Sớm có tên giúp việc ân cần đưa giấy bút lên, Dược Phong lại đem bút lông nghiên mực quẳng qua một bên, lấy ra bút chì xoạt xoạt viết ra mấy chữ:

-Thanh minh thì tiết vũ phân phân lộ thượng hành nhân dục đoạn hồn tá vấn tửu gia hà xử hữu mục đồng diêu chỉ hạnh hoa thôn.

Ngũ công chúa gạt rèm qua, len lén nhìn mảnh giấy viết kia, nhướng mày suy tư một lúc lâu, lẩm bẩm:

- Không thể nào. Sao hắn có thể làm ra bài y hệt như vậy. Truyện là ta đặt riêng mà.

Bỗng nàng nghĩ ra cái gì đó:

- Chẳng lẽ. Không thể nào như vậy được..