Thần Bám

Chương 214:

Dược Phong tiến vào chính giữa hoa thuyền, liền cẩn thận đánh giá tình cảnh trước mắt, đèn tường treo cao rực rỡ như tranh, những quan lớn danh sĩ nổi tiếng trong thành Âu Lạc sớm đã ngồi đầy, giữa phòng đặt một chiếc lò than thật lớn, lửa hồng từ than hâm nóng mỹ tửu, nha hoàn phụ việc không ngừng đi tới đi lui, cực kỳ náo nhiệt.

Mà xem ra trong buổi họp hôm nay thì Dược Phong sẽ cần cân team đây. Nhìn quanh nhìn quất thì mỗi người trong top 10 đều có người giúp làm thơ đi cùng chỉ có Dược Phong là không có a. Mà từ ánh mắt bọn họ nhìn sang phía bên này thì xem ra mục tiêu chèn ép sẽ là anh chàng a.

Bỗng có sư gia hô:

- Hôm nay thật vinh dự cho chúng tôi được tiếp đãi 10 thiên tài hàng đầu của đại lục như thế nào.Xin mời mười vị ngồi lên trước đài

Dược Phong đi tới trước đài tìm ghế trống để ngồi, vừa nhìn xuống dưới đã thấy dưới đài ánh mắt của danh sĩ Âu Lạc đều rơi lên thân mười thiên tài, trên đài, thu hút ánh mắt nhất đương nhiên phải kể đến Long Ngạo Thiên, Diệp Vấn cùng Công Tôn Võ-anh trai Công Tôn Văn.Kiếm Cuồng thì bị Dược Phong bán cho rổ hành chắc giờ đang ngồi nhà gặm a.

Về phần "thớt ngựa đen" Dược Phong, mọi người không thèm để ý, vị này nhiều nhất chỉ là phụ cho vui.

Sư gia kia đi lên trên đài, lớn tiếng nói:

-Hội thi thơ Âu Lạc so tài đấu thơ bây giờ bắt đầu. nhân sĩ Âu Lạc hiện diện ở đây trừ chư vị thiên tài ra còn có Âu lạc quốc vương cùng chư vị quan nhân.

Dược Phong liếc mắt một cái, quả nhiên thấy Âu Lạc đế vương ngồi trên đài cao phía xa, đang quay về phía mình mỉm cười,

Sư gia kia lại lớn tiếng:

-Cuộc thi đấu thơ này thực hiện như sau: mười lấy sáu, sáu chọn bốn, bốn tuyển hai, hai người đua tranh, tổng cộng bốn vòng đào thải.

Cách an bài này rất có đạo lý, chính là văn vô đệ nhị võ vô đệ nhất, loại đấu thơ này chọn lấy tam giáp (ba người đứng đầu) không có ý nghĩa gì, chỉ có đệ nhất mới là mục tiêu mọi người theo đuổi.

-Vòng thứ nhất xin mời Học chính Đồng đại nhân ra đề

Sư gia lớn tiếng nói, chúng nhân ứng lời khen tốt.

Vị Học chính đại nhân kia đứng lên ôm quyền hướng bốn phía nói:

-Hôm nay tài tử tụ tập chính là thịnh sự của thi đàn, lão hủ liền phao chuyên dẫn ngọc (ném gạch tìm ngọc) làm đề thơ. Mai lan trúc cúc tứ quân tử, hoa mai đứng đầu, xin mời chư vị công tử làm thơ Trong tuyết vịnh mai vậy.

Mọi người trong sảnh đều có chút tài học, vừa nghe nói đề vòng thứ nhất là Trong tuyết vịnh mai, liền âm thầm hô khó. Bởi vì thơ vịnh mai từ xưa tới nay nhiều không kể xiết, đưa ra một tên bài đều là kinh điển, kinh điển dĩ nhiên là khó vượt qua, nếu muốn trong khoảng thời gian ngắn làm ra bài thơ hay vịnh mai, thật sự là quá khó khăn.

Chúng tài tử nghĩ ngợi một lúc, Âu Lạc tài tử Công Tôn Võ kia là người đầu tiên đứng lên nói:

-Đệ tử Công Tôn Võ, bài vịnh mai như sau:

-Noãn kinh mai, tiên truyện phương chí, dạ lai vạn bảo xuân tùy.

Tàn đông tuyết, tái ngộ hòa khí, dĩ thị danh viên giai lệ.


Hay! Công Tôn Võ vừa mới ngâm xong, trong đám người liền nổ ra tiếng khen hay.Hầu công tử này là người đầu tiên ngâm thơ, lại là người Âu Lạc, chúng nhân tự nhiên muốn tạo cho thể diện rồi.

Long Ngạo Thiên không cam lòng yếu thế liền đứng lên nói:

Đệ tử Long Ngạo Thiên cũng làm bài vịnh mai sau:

Xuân hàn tỏa
Vu đình viện
Mai hoa kỷ thụ oán đông phong
Thanh nhị vị thổ ám hương viễn.



Diệp Vấn sớm đã có kế sách trong lòng, là người
thứ ba đứng lên:

-Học sinh Diệp Vấn, bài thơ vịnh mai sau:

Thiên hiềm tuyết thương bạch
Tín thủ tú mai hoa
Lai niên đông nhật đáo
Tái dữ nhất xứ khai.

Ba người đầu tiên quả nhiên tài danh, vịnh tuyết vịnh mai đều dễ như trở bàn tay, tuy chưa thể xưng là tác phẩm tuyệt thế nhưng cũng đã là vần thơ thượng đẳng. Đám còn lại nhìn ba người này làm thơ liền có chút tự ti mặc cảm.Sáu tài tử sau, chỉ có ba kẻ nối gót ngâm thơ hoa mai, nhưng vẫn kém thua ba người trước.Còn lại ba tài tử chưa có câu nào, không cần phải nói, tất nhiên là sớm bị đào thải rồi.

Dược Phong tỏ ra khiêm nhường, hắn uống nhiều rượu rồi, ở trên đài này cũng có chút lim dim, miệng ngáp liên hồi.Mọi người nhìn thấy không nhịn được cười, tài tử này nếu không có tài kinh thế, vậy hẳn nhiên là có bệnh thần kinh

Chín người kia đã thi xong, cuối cùng tới Dược Phong. Hắn nhìn chỗ ngồi bên cạnh biểu thiếu gia một cái, vẫn là trống trơn như hồi nãy, trong lòng ngầm thở dài, chuyển thân đứng lên.

Mới đi đến trước lầu gác, đã nghe thấy tiếng Dược Phong nói:

-Chuyện ngâm thơ hoa mai này, ta thật ra không…
Cầm chưa dứt câu thì có người liền nghe bên ngoài có người đứng lên tuyên bố:

-Không ngâm được thơ, vậy ngươi mau mau lui xuống, đừng làm trở ngại người khác tỷ thí.

Long Ngạo Thiên cùng Công Tôn Văn thấy Dược Phong ngay vòng thứ nhất đã tỏ ra sợ chết khiếp như thế, trên mặt nhất thời hiện ra vài phần khinh miệt,.Chỉ có trong lòng Diệp Vấnnghi hoặc, hắn biết Dược Phong không thể nào dễ dàng nhận thua người ta như vậy, hay nói cách khác là, cho tới bây giờ Dược Phong chưa từng bại.
Dược Phong nhìn qua mấy người đang gào rống lên kia, cười nói:

-Ta không ngâm được bài thơ hoa mai, nhưng thế không có nghĩa ta không vịnh ra thơ mai.